Tâm Can Bảo Bối Xuyên Về Rồi!

Chương 25: Iq Quá Thấp



Đợi sau khi hai người rời đi, cô hướng dẫn rút một phần tư liệu từ trong ngăn kéo ra, lật trang đầu tiên, phía trên chỉ có hai chữ, cô ấy nhìn chằm chằm hai chữ này hồi lâu, than thở một tiếng nhẹ đến không thể thấy.

Đó là tư liệu của Hà Niệm, dòng chỗ trống cư trú là dùng nét mực màu đen viết từng nét thành hai chữ in ngay ngắn: Cô nhi.

Trong phần giới thiệu cùng tài nghệ đầy ắp của những người khác, hai chữ này vô cùng bất ngờ.

Vị hướng dẫn này từng thay Hà Niệm tranh giành, cũng từng phẫn uất, lòng tràn nhiệt huyết đến cuối cùng vẫn bại bởi hiện thực, mày mò lăn lộn trên xã hội, sự góc cạnh khi mới bước ra khỏi trường sớm đã bị thời gian mài mòn.

Hà Niệm cầm lấy tư liệu, lễ phép chào tạm biệt cô hướng dẫn, sau đó chậm rãi khoan thai đi ra ngoài cửa.

Còn về lời mà cô hướng dẫn nói, cô nghiêm túc nghe rồi, cũng nghiêm túc đáp ứng.

Tập đoàn Hứa thị?

Cô giơ tay đẩy đẩy gọng kính, khóe miệng giương lên một độ cong lạnh buốt.

Đôi mắt lạnh lẽo cũng tối đến sa sầm.

Người của Hứa gia này, còn thật là âm hồn không tan.

Hướng Nam đi còn chậm hơn cả cô, cặp văn kiện bị cậu ta sít sao nắm chặt trong lòng bàn tay, ánh nắng xuyên qua tầng mây mỏng, lại chọc thủng hàng cây xanh tốt mà ló ra, quầng sáng chiếu trên người cậu ta đã nhạt đi rất nhiều rồi.

Thiếu niên dưới ánh nắng cùng bóng râm của tán cây, chầm chậm ngẩng đầu lên, lộ ra mày thanh mắt tú.

Ngẫu nhiên có nữ sinh ngang qua đều lén thút trộm nhìn cậu ta.

"Hà Niệm, cậu đợi đã."

Phía trước là ngã rẽ, Hướng Nam gọi cô lại trước khi cô đi tới ngã rẽ.

Hà Niệm dừng bước chân lại, nghiêng đầu qua, duỗi tay đẩy kính một cái, rất nghiêm túc mà nhìn cậu nam sinh phía sau cô.

Ngũ quan của cô sáng xinh tinh xảo, rất ưa nhìn, nhưng có rất ít người dám nhìn cô chăm chú kỹ càng.

Quá lạnh rồi.

Dưới ánh nắng này, so sánh lại càng thêm rõ rệt, cô vừa quay đầu, liền cảm thấy có vô số khí lạnh dồn qua đây.

Hướng Nam sững sờ, khóe miệng không cử động nổi, lời nói quanh quẩn rất lâu trong đầu giờ phút này lại không cách nào nói ra khỏi miệng, trong lòng có một cỗ mùi vị khó tả dày đặc tràn ra, chua chua chát chát, khiến tay cậu ta không nhịn được mà run rẩy.

Sự tình đã phát triển đến hiện tại, cậu ta đã không còn lập trường đi giải thích cái gì nữa rồi.

Xưa nay cậu ta thanh cao ngạo mạn, bản thân cũng vô cùng thông minh, năng lực cũng mạnh, gia thế tốt đẹp cùng vẻ ngoài anh tuấn, càng là vốn liếng mà cậu ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo.

Cơ hồ bắt đầu từ lúc nhớ được chuyện, cậu ta đã luôn được người xung quanh gọi là thiên tài, cho đến khi lên đại học cùng lớp với cô, phát hiện trên thế giới còn có một loại người __ mà bất kể như thế nào cậu ta cũng không thể vượt qua như thế.

Nhìn cô có vẻ rất lạnh nhạt nhưng kỳ thực mã hoá của bạn học nào gặp phải khó khăn gì cô đều sẽ không đổi vẻ mặt mà đi giúp đỡ.

Cô lạnh lùng nhưng không kiêu ngạo.

Tiếp xúc lâu rồi mới phát hiện cô vốn chẳng lạnh lùng giống như bề ngoài, ví dụ như, khi cô ở cùng với bạn cùng phòng của mình sẽ cười rất xán lạn.

Ánh mắt đặt trên người cô, liền không thể thu hồi về nữa.

Đặt càng lâu, lún càng sâu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...