Tâm Sự Của Một Thằng Trai Mới Lớn : Có Lẽ Anh Quá Ngốc

Chương 9



CHAP 9:

Công nhận tôi khùng, trên lưng nguyên một cục nợ, trời thì nắng chang chang mà mặt mày cứ “tươi như hoa”. Hềnh hệch cười, tôi bị Tú vỗ mấy phát đau điếng vào lưng. Mặc kệ, anh đang phê, vẫn cười.

-Im không tui bóp chết giờ!-Tú siết chặt 2 tay lại, ra vẻ như muốn bóp cổ tôi thật.

-Ax, tiểu thư bóp chết tại hạ rùi ai cõng tiểu thư về?-Tôi cố đùa.

-Lẻo mép! Chiều nay có kiểm tra Hóa 15’ đó, nhớ chỉ bài cho tui!

-Hjk, sao mấy môn học bài cô em học giỏi thế mà Toán, Lí, Hóa thì èo uột thấy thảm vậy? Từ chiều nay Boss sẽ kèm tiểu thư 12/24, học lơ tơ mơ là biết tay Boss!-Tôi lại cười, nhưng chỉ thoáng qua vì sợ nàng ngại.

-Kệ tui. Hứa phải giữ lời đấy!-Nàng áp má vào vai tôi, tự nhiên thấy cả người nóng bừng lên.

-Muốn còn chưa được nữa chứ lị, chắc chắn rồi!

Sướng! được cõng người con gái mình thương, được nói chuyện tình tứ với nàng thế này cả ngày thì có chết tôi cũng chẳng oán đâu. Đấy, cái mối tình giữa tôi với Tú đã chính thức bắt đầu, tuy rằng “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”. Người lớn bảo yêu cho cố thì học hành sao vô nỗi, tôi thấy cũng chí lí lắm. Điển hình là Boss tôi đây bắt đầu học sút kém thấy rõ, một phần do sự chủ quan của tôi và các thầy cô toàn giao đề khó riêng tôi. Học chung với một lũ… dốt đặc (xin lỗi những người học giỏi của 8/3 ngày xưa nhé) đúng là khổ, không có cơ hội phát huy tài năng. Biết vậy hồi xưa thi thẳng vào trường chuyên là ngon lành rồi, có cơ hội phát huy tài năng. Í, mà qua đó làm sao quen được “nàng tiên núi rừng”-biệt danh tôi đặt cho Tú- đây, ngu thiệt.

Nói lan man hoài, quay lại cảnh tôi cõng Tú đi. Tôi vẫn thỉnh thoảng mới mỉm cười ngoài ra toàn Tú độc diễn. Mãi tới khi nàng im lặng tôi mới khẽ lên tiếng:

-Nói nãy giờ tưởng không biết mệt chứ?

-Uhm, chưa mệt. Tự nhiên độc diễn một mình giống khùng.

-Cũng biết nữa hả! Giờ về nhà N nghỉ ngơi được không?

-Đồ đạc thì Tú có đem theo sẵn đây chứ sách vở đâu mà đi học?

-Đồ đạc thì Tú có đem theo sẵn đây chứ sách vở đâu mà đi học?

-Khỏi đem! N ượn vở về chép lại cũng được.

-Uhm, vậy làm phiền nhà N rồi.

-Hì, cảm ơn!

-Cảm ơn gì?-Tú ghé sát miệng vào tai tôi, hơi thở nàng phả ra ấm áp lạ.

-Không có gì, chỉ cảm ơn vậy thôi!

-Khùng!

-Ừ.

Tôi sợ Tú sẽ từ chối việc ở lại nhà tôi dùng cơm nhưng nàng lại đồng ý một cách nhanh chóng, thế thì còn gì bằng. Vui hơn, tâm trạng cũng thoải mái hơn, tôi cất bước nhanh hơn mong sao về tới nhà cho nàng đỡ nắng. Chiếc áo thể dục mỏng không đủ tạo cảm giác mát mẻ, trái ngược lại nó càng khiến tôi nóng hơn, lại còn Tú trên lưng nên mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ túa ra như tắm.

Về đến nhà, tôi đặt Tú nhẹ nhàng xuống ghế salon, sợ chạm tới cái chân đau của nàng. Vội rót cốc nước lọc, tôi đưa nàng:

-Uống đỡ cốc nước lọc, nhà không có tủ lạnh.-Vẫn giọng lạnh tanh, tôi trao cốc nước tận tay Tú.

-Cảm ơn. Ba mẹ N đâu?

- Chắc đi công chuyện rồi, nhỏ em còn đang học. Tú nghỉ ngơi đi, nước ở trong phòng tắm, có gì vào rửa mặt hay tắm táp thay đồ luôn cũng được.

- Chắc đi công chuyện rồi, nhỏ em còn đang học. Tú nghỉ ngơi đi, nước ở trong phòng tắm, có gì vào rửa mặt hay tắm táp thay đồ luôn cũng được.

-Còn N làm gì?-Tú trợn mắt nhìn tôi, dữ như “sư tử Hồng Đa” í.

-Nấu cơm, muốn trưa nay nhịn đói à!

-N ra rửa mặt đi, mồ hôi tùm lum kìa, để Tú nấu cơm cho!

-Thôi làm vậy kì lắm, Tú là khách mà.

-Không nói nhiều, gạo đâu!-Bắt chước lạnh tanh giống tôi à cô nương.

-Trời, bữa nay dám ra lệnh cho Boss nữa! Ừ, hũ gạo cạnh giàn chén đó. Vo gạo đi, N nhóm lửa trước.

-Uhm.

Nhanh chóng xuống bếp, tôi nhóm lửa, thỉnh thoảng ho sù sụ khi hít phải khói. Quẹt nhẹ mấy giọt mồ hôi trên mặt, tôi hì hục nhóm luôn cái bếp thứ hai. Tú vo gạo xong đem vào, bắt luôn lên bếp và chụm thêm ít củi. nàng quay sang nhìn tôi và phì cười:

-Boss mèo, hihi!

-Ớ!-Tôi ngó 2 tay mình, toàn lọ nghẹ-Được lắm, này thì mèo!

-Oái, không giỡn nhé!

Thế là 2 cô cậu chơi trò rượt đuổi trong bếp, tôi thắng, mặt Tú ngoằn nghoèo lọ nghẹ. Lừ mắt nhìn, nàng tặng tôi mất phát nhéo vào hông rồi xách tai tôi lôi vào… nhà tắm.

-Rửa sạch cho Tú!-Nàng chỉ vào mặt mình.

-Rửa sạch cho Tú!-Nàng chỉ vào mặt mình.

-Ừ, rửa thì rửa!

Có ai sướng như tôi không, tự nhiên có lí do… rờ mặt người đẹp. Nhẹ nhàng lau sạch từng vệt đen trên mặt Tú, tôi cứ tưởng tượng là mình đang mân mê một bảo vật vô giá. Hình như nhận ra tôi hơi quá, Tú cốc nhẹ đầu thằng ngốc trước mặt, lè lưỡi trêu:

-Plè, lợi dụng!

Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Tú, nàng đỏ mặt ngó bâng quơ. Chợt một mùi toang thoảng trong gió, chết rồi, nồi cơm của tôi. Hai đứa vọt lẹ xuống bếp, mở nắp nồi cơm và méo mặt, bị “khê” rồi. Định vác nguyên nồi cơm đi đổ, tôi bị Tú ngăn lại:

-Ra bứt cho Tú ít lá chuối, vừa đủ miệng nồi là được.

-A, nhớ rồi, lúc trước bà nội cũng làm cách này, hì!-Tôi reo lên và chạy đi bứt lá.

Rửa sạch chiếc lá, tôi lau khô rồi đưa cho Tú, nàng đặt ngay ngắn vào nồi, trông cũng có… thẩm mĩ chứ bộ. Trong khi đang cười một mình, tôi lại bị cô nàng nhéo tai, ngày hôm nay chắc bị Sao Quả Tạ chiếu hay sao mà toàn bị xách tai thế này. Tưởng Tú muốn phạt gì, té ra hỏi đồ ăn cất đâu để nấu luôn. Lắc đầu cười khổ, tôi mở tủ lấy trái bí và tô thịt được mama ướp sẵn đưa cho nàng. Hai đứa nấu chung nên cũng nhanh, lại cười đùa và “thân mật”-cấm nghĩ bậy nha, tụi này trong sáng đó.Thức ăn chín, tôi bảo Tú đi tắm trước còn mình dọn cơm.

Con gái đúng là vua lề mề, có tắm mà cũng cả buổi. Đậy điệm đồ ăn đàng hoàng, tôi cởi áo ra giếng tắm luôn. “Võ thuật tồn tại muôn hình vạn trạng, nó ở trong cuộc sồng hằng ngày của chúng ta, chỉ cần để ý, bạn có thể trở thành võ sư bậc thầy.”, câu nói này ăn sâu vào tâm khảm tôi từ ngày bắt đầu học võ. Và ngay cả khi múc nước, xối nước tắm, mỗi hành động của tôi là một thế võ đặc trưng. Bỗng có tiếng vỗ tay, tôi ngừng lại. Tú đứng nép bên cửa nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú.

-Vào ăn cơm, 11h30 rồi!

-Ừ, vào liền đây!

Tôi tranh thủ xối luôn gàu cuối, lau người đàng hoàng rồi thay đồ (thay trong phòng tắm, nude trước mặt người đẹp cho bị chôn sống à). Hai đứa ăn cơm vui vẻ, tôi cũng lâu lâu chêm vào vài công thức Hóa để chiều nàng kiểm tra dễ hơn. Buổi cơm trưa ấy là thời gian vui nhất trong cuộc đời tôi, và cũng có thể là kỉ niệm đẹp nhất giữa tôi và Tú. Thầm mong ước thời gian ngừng lại để tôi được có không gian vui vẻ, riêng tư với nàng nhưng cái đồng hồ khốn nạn báo 12h, tôi và nàng đành ăn nhanh và xách cặp đi học.
Chương trước Chương tiếp
Loading...