Thái Hậu Mười Lăm Tuổi (Tập 2 )
Cuốn 1 - Chương 42 + 43 + 44
Chương 42: Trên có chính sách - dưới có đối sách Đang cầm một mảnh lụa trắng như tuyết, hai tay Xuân Yến run nhè nhẹ, làn môi đỏ mọng, duyên dáng mím chặt lại, đôi mắt mở to, trống rỗng thất thần. Đúng là khóc không ra nước mắt! "Thái hậu, người... có khỏe không?" Hết sức thận trọng dò xét thái độ của nàng, Lục Ngọc ngập ngừng hỏi. "Khỏe! Rất khỏe! Ai gia cực kỳ khỏe!" Xuân Yến nghiến răng, từng chữ một phát ra từ kẽ hở giữa hai hàm răng, nàng cười lạnh liên tục. Lục Ngọc rùng mình một cái, vội vàng lùi về phía sau. Thật đáng sợ quá! Nhìn Thái hậu lúc này khiến người ta cảm thấy có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, khả năng sát thương nhất định rất mãnh liệt, kẻ thông minh một chút nên giữ khoảng cách với người thì tốt hơn, nàng không muốn vô cớ bị nổ đến xác cũng không còn. Mười ngón tay siết chặt, vò mảnh lụa trong tay thành một khối nhăn nhúm, nàng hung hăng ném xuống đất, tiếp đó dùng hai chân ra sức chà đạp. Ngọn lửa bốc cháy hừng hực trong đôi mắt long lanh của nàng, càng cháy càng mạnh, giống như lửa lan trên đồng cỏ vậy. Vừa đạp mảnh lụa dưới chân, Xuân Yến tức giận hét to: "Phượng Dật, ngươi là... tên tiểu tử thối, không sớm thì muộn cũng có ngày ai gia phải giết ngươi… giết ngươi!" "Thái hậu!" Thu Dung nói lớn, muốn dùng tiếng la của bản thân át đi tiếng của Xuân Yến, sau đó đi qua kéo kéo tay áo của nàng, thấp giọng bảo: "Nô tỳ biết trong lòng người đang bực bội, nhưng dù thế nào người cũng không thể nói to những lời như thế được! Nếu như bị kẻ khác nghe thấy, e rằng lại một phen long trời lỡ đất." Đâu chỉ là tức giận? Nàng sắp bùng nổ rồi! "Náo loạn thì náo loạn chứ! Ai gia không sợ!" Xuân Yến thản nhiên nói. Nhưng mà, nàng cũng phải thừa nhận rằng: bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để giết chết tên tiểu tử kia. Cho dù muốn giết, cũng phải chờ hắn làm ột nữ nhân nào đó lớn bụng lên mới được. Được rồi! Nàng sẽ chờ, đợi ột phi tần nào đó mang thai, nàng liền hạ độc vào thức ăn, trà, rượu của tên tiểu tử thối kia, còn phải bỏ cả khói độc vào lư hương nữa. Khiến hắn phải sống dở chết dở. Ý nghĩ độc ác này làm nàng cảm thấy tâm trạng dễ chịu một chút. Thế nhưng, không thể thốt ra những lời này, trong lòng nàng quả thực hơi khó chịu. Bị đánh gãy răng sau đó nuốt vào bụng không phải là tác phong của nàng! Hít sâu một hơi, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, Xuân Yến trầm giọng nói: "Tiểu Hỉ Tử, bây giờ Hoàng thượng đang ở đâu?" "Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng xem tấu chương ạ!" Tiểu Hỉ Tử nói, hắn đang đứng cách xa nàng hơn mười bước: "Thái giám thân cận của Hoàng thượng - Tiểu Thạch Tử bảo, tối qua vì chuyện động phòng nên tấu chương hôm qua chưa xem kịp. Hoàng thượng bảo, nếu như sáng nay không tranh thủ thời gian thì tấu chương ngày hôm nay cũng sẽ không xem hết. Cho nên, dùng xong bữa sáng, Hoàng thượng liền đến ngự thư phòng, tới giờ vẫn chưa bước ra." Động phòng ư? Hắn còn mặt mũi đề cập đến việc động phòng sao? Gân xanh trên trán Xuân Yến lại nổi lên, khó chịu đến mức nàng muốn giẫm bẹp ai đó. "Đã đến lúc nào rồi mà hắn còn có tâm trạng xem tấu chương nữa chứ?" Nàng giận dữ hét: "Người đâu, mau gọi Hoàng thượng đến đây cho ai gia!" Mới đi vòng hai bước, nàng đột nhiên thay đổi chủ ý, quay lại nói: "Người đâu, chuẩn bị xa giá. Ai gia muốn đến ngự thư phòng một chuyến." Tuyệt đối không để cho tên tiểu tử kia có bất cứ cơ hội nào để trốn tránh! --- Tại ngự thư phòng, Phượng Dật đứng ở cửa, hướng về kẻ dẫn đầu đám người phá cửa đi vào, chắp cung kính tay nói: "Mẫu hậu." Xuân Yến cúi đầu hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn thẳng, vòng qua hắn, đi tới ghế trên ngồi xuống. Nhận lấy chén trà Thu Dung dâng lên, uống một hơi, sau đó chậm rãi nói: "Hoàng thượng, người phải biết tại sao ai gia đến đây chứ?" Đi tới trước mặt nàng, Phượng Dật cũng không quanh co, thẳng thắn nhận lỗi: "Mẫu hậu, đêm qua là nhi thần không đúng, nhi thần biết sai rồi." Nếu như nói xin lỗi có tác dụng, thì cần gì đến cảnh sát nữa? Trong đầu Xuân Yến bỗng nảy ra một lời thoại đã được sử dụng đến mòn trong phim. Xuân Yến quay đầu đi, thở hồng hộc, mặc kệ vẻ mặt áy náy của hắn. Thấy vẻ tức giận của nàng không có dấu hiệu giảm đi, Phượng Dật nhăn mặt, bối rối nói: "Mẫu hậu, xin người bớt giận, nhi thần... nhi thần cũng có nỗi khổ riêng!" Xuân Yến nghiêng qua liếc hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi có nỗi khổ gì chứ?" Phượng Dật ngẩng đầu, vẻ mặt khó xử liếc nhìn nàng, sau đó lại cúi xuống, ngập ngừng nói: "Chính là... Nhiều năm qua nhi thần bị bệnh nặng, đối với tình cảm nam nữ hiểu biết nông cạn, cũng chưa từng trải nghiệm. Đêm qua là đêm đầu tiên của nhi thần, nhìn thấy Đức phi trên long sàng nên vô cùng hồi hộp. Nhi thần liền nghĩ... nên đi xem sách một chút, chờ tâm trạng bình tĩnh trở lại, sau đó tính đến chuyện phòng the cũng không muộn. Nhưng không ngờ... nhi thần xem một chút, vậy mà lại ngủ thiếp đi. Đến khi mở mắt ra thì trời đã sáng!" Phượng Dật ngẩng đầu, vẻ mặt khó xử liếc nhìn nàng, sau đó lại cúi xuống, ngập ngừng nói: "Chính là... Nhiều năm qua nhi thần bị bệnh nặng, đối với tình cảm nam nữ hiểu biết nông cạn, cũng chưa từng trải nghiệm. Đêm qua là đêm đầu tiên của nhi thần, nhìn thấy Đức phi trên long sàng nên vô cùng hồi hộp. Nhi thần liền nghĩ... nên đi xem sách một chút, chờ tâm trạng bình tĩnh trở lại, sau đó tính đến chuyện phòng the cũng không muộn. Nhưng không ngờ... nhi thần xem một chút, vậy mà lại ngủ thiếp đi. Đến khi mở mắt ra thì trời đã sáng!" Diễn xuất thật hay! Giọng điệu mới vô tội làm sao! Xuân Yến siết chặt nắm tay, hai hàm răng nghiến lại. Viện cớ! Nhất định là muốn viện cớ! Không có một chút kỹ năng nói dối! Nếu như nàng tin hắn, thế thì uổng công trước kia xem nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình, uổng phí đã xuyên thời gian đến đây! Vậy thì sau này không cần ở trong cung lăn lộn nữa. Cứ đập đầu vào miếng đậu hũ hoặc treo cổ bằng sợi mì chết đi cho xong! Nhìn vẻ mặt khó đoán của nàng, Phượng Dật cắn cắn môi, nói tiếp: "Xin mẫu hậu bớt giận, tối nay nhi thần nhất định cố gắng, không để người thất vọng." Chỉ cố gắng thôi ư? Nhìn xem, hắn thật biết dùng từ ngữ. Nắm tay Xuân Yến như sắp nện lên người hắn. Ta không cần ngươi cố gắng, ta muốn ngươi phải hoàn thành! Nàng rất muốn kéo tai hắn mà hét vào, nhưng không thể làm vậy được. "Thật ư? Hoàng thượng cam đoan chứ?" Việc nàng có thể làm chỉ là nén tức giận lòng trong lòng xuống, nhẹ nhàng hỏi. "Nhi thần xin cam đoan." Phượng Dật hứa hẹn, giọng điệu vô cùng chân thành. Nhưng mà trong khóe mắt đang rũ xuống ánh lên một tia gian xảo. Xuân Yến không có lời nào để nói, chỉ thở dài. "Được rồi, Hoàng thượng hãy xem tấu chương đi!" Nàng đứng lên bảo, "Xem xong rồi thì trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Đêm qua ngươi ngủ quên trên ghế, chắc chắn không được ngon giấc. Tấu chương hôm nay không nhiều, cũng chẳng có việc gì quan trọng, ai gia chờ ngươi ngủ dậy sẽ sai người mang đến, nhất định có thể xem hết, không cần khẩn trương như thế." Phượng Dật khom người thi lễ: "Đa tạ mẫu hậu quan tâm." Xuân Yến khoát khoát tay: "Ngươi không cần tiễn, chỉ có mấy bước mà thôi." Nếu như có thể, nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn nữa! "Nhi thần tuân chỉ." Phượng Dật đáp, thật sự vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích. Chỉ có khóe môi hơi cong lên, để lộ tâm tư thật sự của bản thân. ... Tiếng chim hót líu lo, muôn hoa khoe sắc dưới ánh nắng chói chang, Xuân Yến thuận tay ngắt lấy một đóa hoa, vò nát trong tay, cũng không quay đầu lại, hỏi: "Lục Ngọc, lúc nãy Hoàng thượng cam đoan, ngươi có tin không?" Yên tĩnh, không một tiếng trả lời. "Lục Ngọc? Thu Dung?" Xuân Yến gọi lần nữa. Hồi lâu, tiếng nói của Lục Ngọc mới vang lên sau lưng nàng: "Thái hậu, người muốn nghe nô tỳ nói thật hay nói dối?" Xuân Yến quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt đánh chết cũng không tin của Lục Ngọc, Thu Dung, thậm chí cả Tiểu Hỉ Tử cũng thế. Bất giác lại muốn than thở. "Thật ra, ai gia cũng không tin lời hắn." Vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng thẳng thắn nói: "Nhưng mà, người động phòng là hắn, có thể làm cho phi tử mang thai, sinh hạ long tử cũng là hắn, cho dù ai gia có sốt ruột, cũng không thể thay hắn làm việc đó được. Cho nên, cũng chỉ có thể hy vọng bản năng nam tính của hắn mãnh liệt một chút mà thôi." Thật sự là không có cách nào khác! Xuân Yến ngẩng đầu nhìn lên trời, Thái Dương công công bày ra một gương mặt vui vẻ, nhìn nàng cười thật tươi. Tâm tình của Xuân Yến cùng khí trời thật đối lập nhau. Phượng Huyền, hãy xem ngươi để lại cho ta cục diện rối rắm thế này đây! Chương 43: Nổi trận lôi đình "Khốn kiếp!" "Khốn kiếp! " "Rùa rụt đầu!" "Rùa rụt đầu!" "Trứng thối!" "Trứng thối!" "Trứng thối!" "Ngàn đao giết ngươi!" "Ngàn... đao giết ngươi! Tiếng nói theo lờ mờ không rõ ràng, cô bé ba tuổi đi đến góc gian phòng, kéo kéo vạt áo mẫu thân đang thong thả thưởng thức loại trà thượng hạng, vẻ mặt tò mò hỏi nhỏ: "Mẹ, cái gì gọi là ngàn đao giết ngươi?" "Phụt!" Trà thơm trong miệng Nam Cung Xuân Hoa đành cống nạp ặt đất. Kéo tay áo lên lau miệng, nàng hắng giọng, chậm rãi nói: "Tiểu Yến tử tỷ tỷ, tỷ giận đến điên rồi phải không? Sao cả những lời lẽ trong lúc vợ chồng chửi nhau cũng dùng được?" "Đúng vậy, ta điên rồi! Ta bị tên tiểu tử đó làm cho điên rồi!" Xuân Yến hổn hển la to, trong tiếng nói lanh lảnh còn kèm theo tiếng nghiến răng đầy phẫn nộ, hai tay nắm chặt tóc, nàng đang trong cơn giận lôi đình. Nhìn về phía Xuân Yến đang phát điên, Xuân Hoa chỉ nhấp một ngụm trà, cười nhẹ nói: "Tiểu Yến à! Hãy bình tĩnh một chút. Con gái của muội vẫn còn ở đây, tỷ đừng dùng những lời lẽ thô tục này dạy hư nó." "Hừ, ta chỉ nói mấy câu tầm thường, sao có thể so với lời nói và việc làm mẫu mực từ sớm đến tối của muội ba năm nay chứ?" Xuân Yến hừ nhẹ một tiếng, đi tới xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, nhìn cô bé tinh nghịch nháy mắt mấy cái bảo: "Bé con, con hãy nói xem có đúng không?" "Ha ha…" Đang chui trong lòng mẫu thân, cô bé thuận tay lấy một miếng bánh đút vào miệng, vỗ vỗ mồm, cười khúc khích. "Ôi!" Thật là hâm mộ cuộc sống thảnh thơi của bọn họ. Xuân Yến thở dài một hơi, tiện tay đoạt chén trà trong tay Xuân Hoa, uống ừng ực, muốn xoa dịu cổ họng đau rát vì kêu la. Xuân Hoa hờ hững nhìn nàng, mặc kệ chén trà của mình bị cướp đi, yên lặng theo dõi phản ứng tiếp theo của nàng. Giây tiếp theo, mặt mũi Xuân Yến nhăn lại, đem hết trà vừa mới uống phun ra, tức giận kêu lên: "Hứ! Trà khó uống như thế, còn nói là trà thơm thượng hạng ư? Lừa gạt quỷ! Tiểu nhị…" Xuân Hoa chợt đưa tay chặn nàng lại, chậm rãi nói: "Thái hậu nương nương, lưỡi của tỷ đã bị trà hiếm có hảo hạng trong cung làm cho kén chọn, đương nhiên sẽ chê loại trà mà mọi người xem như rất ngon rồi. Cho nên, Thái hậu nương nương, xin người thương xót, đừng giận cá chém thớt, tội nghiệp cho tiểu nhị." Xuân Yến muốn nói lại thôi, nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng không gọi nữa, chỉ dùng sức đá chân bàn một cái, tức giận nói: "Thật là, người đang gặp xui xẻo, uống nước lã cũng đành phải im miệng, gần đây chuyện gì cũng không theo ý ta, buồn phiền chết được!" Suy sụp ngồi xuống ghế, nàng lấy tay đập bàn, kích động nói: "Ta thật không hiểu! Muội nói xem, cô nương nhà người ta như hoa như ngọc, dáng người cũng là trong trăm dặm mới tìm được một, cởi ra gần như sạch trơn, đặt nằm ngay trước mặt hắn, nam nhân bình thường mà trông thấy, không phải việc đầu tiên là chảy nước bọt, tiếp đó cởi hết y phục, nhanh chóng nhào tới, phát sinh thú tính sao? Mất công ta còn tìm người xông hương tạo bối cảnh, tạo bầu không khí, mọi thứ sắp đặt vô cùng hoàn hảo, tại sao hắn lại không có phản ứng như nam nhân bình thường chứ? Rốt cục, hắn có phải là nam nhân hay không?" "Chỉ có lý thuyết không có kinh nghiệm thực tiễn, làm sao tỷ biết xếp đặt thế nào mới tốt chứ?" Xuân Hoa bĩu môi, cười giễu. "Ai nói ta không có kinh nghiệm thực tiễn?" Xuân Yến phản bác, đắc ý dào dạt: "Trước đó, ta đã tìm vài tên thị vệ nhiều lần làm thí nghiệm!" "Hả?" Trên gương mặt xinh đẹp của Xuân Hoa hiện lên một tia sửng sốt: "Tỷ còn tìm người làm thí nghiệm ư?" "Đương nhiên." Xuân Yến vẻ mặt bí ẩn bảo: "Nếu không, muội nói xem dựa vào cái gì mà hiện giờ tên tiểu tử kia lại vô cùng bất mãn với ta, hắn nên tuân theo ý nguyện của ta, cùng Hiền phi Đức phi làm thành một đống mới phải? Trước có cơ sở lý thuyết, lại thêm kinh nghiệm thực tiễn gom góp, ta lại nhiều lần tỉ mỉ điều chỉnh phương pháp, hiệu quả phải nhanh chóng đạt được mới đúng!" "Dĩ nhiên, đối tượng của bọn họ không phải là Hiền phi, Đức phi, mà là cung nữ vốn đã hứa cho bọn họ." Dừng một chút, nàng bổ sung thêm. "Woa, xem ra tỷ quyết tâm chỉ cho phép thành công chứ không được thất bại." Xuân Hoa thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, cười nói. "Đây là điều hiển nhiên." Xuân Yến ngẩng đầu,vẻ mặt đầy kiêu hãnh. Nhưng mà, vừa nghĩ tới việc ấy lại làm nàng đau đầu, nụ cười tươi như hoa lập tức héo đi, Xuân Yến tức giận dậm chân một cái, bực dọc nói: "Nhưng mà, đối với người khác có hiệu quả thì ích lợi gì? Ta muốn chính là tên tiểu tử kia có phản ứng!" "Có thể uội biết, vị… Hòn đá nhỏ kia có phản ứng gì không giống nam nhân bình thường không?" Xuân Hoa tinh quái hỏi, đối với nàng, chuyện ngầm đấu đá của hai mẹ con trên danh nghĩa này chính là nguồn giải trí từ trước đến giờ. Xuân Yến liếc nhìn nàng một cái, tức giận nói: "Đêm đầu tiên, hắn bảo căng thẳng, đọc sách rồi ngủ thiếp đi. Đêm thứ hai, hắn bảo không biết tại sao có hứng thú, nghiên cứu Xuân Cung đồ đến tận sáng hôm sau. Đêm thứ ba, ta không thể nhịn được nữa, tận mắt thấy người đem hắn và Đức phi đưa lên giường, nhưng hắn cũng thật tài tình, cả một đêm làm cá chết, đến cả đầu ngón tay người ta cũng không đụng đến. Đêm thứ tư, do mấy buổi tối trước không được ngon giấc, giữa trưa hắn than mệt, liền chui đầu lên giường ngủ say, sét đánh cũng không tỉnh, ngủ thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai vào triều mới tỉnh dậy. Đêm thứ năm, do nghỉ ngơi không đủ, nên nhìn hắn như mệt mỏi không có sức, lại gạt bỏ tân nương tử sang một bên... Sau đó nữa, do bọn họ ăn mặc nhìn cũng xuyên thấu được, ngồi trên giường cả đêm, cô nương nhà người ta từ nhỏ đã được cưng chiều, làm sao có thể chịu được? Đức phi, Hiền phi đều nhiễm gió lạnh, nằm trên giường không dậy nổi, làm sao mà thị tẩm?... Cuối cùng, ngay cả hai người ta dự định cho xuất cung: Xuân Hương cùng Viên Tú Ngọc, cũng đóng gói tốt lắm, thừa dịp đêm tối đưa lên giường của hắn, vậy mà hắn… Hắn dĩ nhiên..." Ngực nàng phập phồng không ngừng, có thể thấy được đang vô cùng tức giận. "Hắn làm cái gì?" "Hắn đi vào, mới nhìn lướt qua, liền đi ra, nói thẳng với ta: hắn, không, làm!" Xuân Yến nghiến răng nói. "Hả? Không thể nào! Xuân Hoa kích động, ném cô bé trong lòng xuống đất. "Oa oa..." Cô bé nức nở, vừa mới mếu máo. Xuân Hoa đã cầm lấy một đĩa điểm tâm nhét vào trong lòng nó. Cô bé lập tức nín khóc, mỉm cười nhìn đĩa điểm tâm, ngồi xuống sàn ăn ngon lành. "Oa oa..." Cô bé nức nở, vừa mới mếu máo. Xuân Hoa đã cầm lấy một đĩa điểm tâm nhét vào trong lòng nó. Cô bé lập tức nín khóc, mỉm cười nhìn đĩa điểm tâm, ngồi xuống sàn ăn ngon lành. "Tiểu tử kia nói, Quý phi là muội muội ruột thịt của ta, dựa theo vai vế mà nói thì nàng là dì của hắn. Hơn nữa, diện mạo của nàng cũng có tám phần giống ta, mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn cảm thấy như nhìn thấy ta, cung kính còn không kịp, sao dám có dục vọng? Thử hỏi, một người làm con, sao có thể động thủ đối với mẫu thân?" Trong đôi mắt đẹp hừng hực lửa giận, Xuân Yến thét to: "Mẹ kiếp, nếu như trong lòng hắn mà có kính trọng ta, bây giờ lão nương chạy ngay ra đường lớn mà múa cột!" "Phụt!" Nam Cung Xuân Hoa phì cười, "Vậy Thục phi thì sao?" "Lần này, lý do của hắn càng đầy đủ hơn." Xuân Yến ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói tiếp: "Tiểu tử kia bảo, trước đây Nguyên Phi chỉ sinh một mình hắn, mà hắn lại nhỏ tuổi nhất trong các hoàng tử, công chúa. Do cách biệt nhiều tuổi nên bọn họ cũng không thân thiết lắm. Hắn luôn hy vọng có thêm một người muội muội, nên đối với Viên Tú Ngọc, hắn đã nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, trong suy nghĩ đã xem nàng như muội muội. Thử hỏi, làm ca ca sao có thể ra tay cho được? Đây không phải loạn luân sao?" "Nói thật hay!" Xuân Hoa vỗ tay tán thành. Chương 44: Khi bại khi thắng Vẻ mặt Xuân Yến đầy oán hận, trừng mắt nhìn Xuân Hoa. Dám xát muối vào vết thương của lão tử, ngươi chán sống rồi sao? Xuân Hoa bị ánh mắt sắc như dao của nàng làm cho sợ đến co rúm lại. Rụt tay về, vẻ mặt đồng cảm nhìn nàng, khẽ hỏi: "Sự tình đã tiến triển đến nước này, tỷ dự định sẽ làm gì tiếp theo đây?" "Ta có thể làm gì được đây?" Xuân Yến nắm chặt tóc, ngửa mặt lên trời la to: "Đánh không được, mắng chửi không thể, cũng không cách nào uy hiếp hắn. Mới nói nặng vài câu, hắn liền dùng ánh mắt giống như... con chó nhỏ nhìn ta, giống như ta đang bắt nạt hắn không bằng. Mặc dù biết rõ hắn giả vờ, nhưng ta phải làm thế nào đây? Cứ như vậy nữa, ta không điên mới là lạ! Nếu ta không làm gì hắn thì chính ta cũng xong đời. Chẳng lẽ phải nhắm mắt làm ngơ?" Hít một hơi thật sâu, hai mắt thất thần nhìn ra cửa sổ, nàng bình tĩnh, trầm giọng nói: "Nếu như dồn ép lão tử đến đường cùng, ta sẽ hạ xuân dược hắn!" "Tỷ không sợ tái diễn một màn như tháng trước ư?" Xuân Hoa nhắc nhở nàng. Xuân Yến cắn cắn môi, không cam lòng nói: "Cũng bởi vì ta sợ như vậy, mới chậm chạp không dám manh động. Nếu không, muội cho là tại sao con gà tơ đó còn có thể ưỡn bộ ngực trắng nõn của hắn trước mặt ta, còn dũng cảm thể hiện khí phách hiên ngang cho tới bây giờ chứ? Cũng bởi vì hắn nắm được điểm này, mới không sợ ta làm càn, tin rằng ta không dám làm gì hắn!" Thì ra là thế. Xuân Hoa gật đầu, lo lắng hỏi: "Vậy tỷ nên làm gì bây giờ?" Xuân Yến chống tay lên hông nói: "Có thể làm gì đây? Nếu như thật sự hết cách, ta thật sự muốn cởi hết y phục của hắn cùng Hiền phi, Đức phi, đem bọn họ đè lên giường, tự tay đem cái kia của hắn đưa vào! ... Khuôn mặt Xuân Hoa biến sắc, một tay túm lấy con gái, nhanh chóng bịt hai tai cô bé lại, tiếp đó dùng ánh mắt bất mãn liếc Xuân Yến: "Tỷ tỷ, xin tỷ văn minh một chút, con gái của muội còn chưa trưởng thành, tạm thời chưa cần tiếp thu hiểu biết uyên thâm như vậy." Xuân Yến bĩu môi, làm như không có việc gì to tát: "Sợ cái gì chứ? Con bé đang chuyên tâm vào việc ăn bánh, nào có tâm tư nghe chúng ta nói nhảm. Có phải hay không, bé con?" "Ừm!" Trong miệng nhét đầy bánh, cô bé sung sướng gật đầu. Mặc dù không rõ lắm mẫu thân cùng dì đang nói chuyện gì, nhưng mà trực giác nói cho cô bé biết, gật đầu là đúng. Xuân Yến cho Xuân Hoa một ánh mắt “Ngươi nhìn xem, không sai chứ!”, sau đó chìa tay bế cô bé đặt lên đùi mình. Xuân Hoa thở dài một cái, có chút ngạc nhiên hỏi: "Hoàng thượng đến bây giờ vẫn còn là đồng tử ư? Tỷ không gạt ta chứ? Trong hoàng cung không phải có quy định, hoàng tử tới một độ tuổi thích hợp, đều an bài một cung nữ kinh nghiệm dày dặn đến dạy hắn chuyện phòng the sao? Tại sao Hòn đá nhỏ nhà tỷ lại có ngoại lệ?" "Trên nguyên tắc là như vậy, nhưng thực tế cùng truyền thuyết luôn có sai lệch mà." Xuân Yến giải thích: "Nhớ năm đó, vừa đến lúc có thể bố trí cung nữ thị tẩm thì tiểu tử kia đã bị trúng độc ngã bệnh, mỗi ngày nằm liệt ở trên giường, đừng nói tới chuyện phòng the, ngay cả bước đi cũng là vấn đề! Lão bất tử kia liền ém nhẹm chuyện này, một mực không muốn đem ra bàn luận. Cứ kéo dài như thế, tới lúc lão già kia chết, những nữ tử may mắn được hắn lâm hạnh qua đều theo ý chỉ bị đưa đến thái miếu, tụng kinh cầu phúc cho hắn, đương nhiên trong cung không còn... nữ tử có kinh nghiệm nữa. Trước khi nạp phi, ta cũng định tìm một người bên ngoài, nhưng lại sợ thân thể không sạch sẽ. Ta cũng nghĩ, hắn là nam nhân, làm chuyện như vậy không phải là bản năng của nam nhân ư? Đem một nữ nhân cởi hết y phục đưa đến trước mặt hắn, sau đó quăng ấy quyển xuân cung đồ, hắn xem một chút, dựa vào đó mà làm, không phải sẽ được sao?" Nắm tay siết chặt, trong đôi mắt nàng lại bắt đầu phun lửa. "Thế nhưng, vấn đề chính không phải hắn có vấn đề hay không, mà căn bản là hắn không muốn! Hắn một mực chống đối ta!" "Vậy tỷ có nghĩ tới chuyện... bảo mấy người... phi tử kia học tập một ít kỹ năng phòng the không? Để bọn họ chủ động đi quyến rũ vị Hòn đá nhỏ kia. Nam nhân đều là loài động vật bị dục vọng chi phối, tỷ nên thử nghiệm một ít phương pháp mê hoặc, nói không chừng sẽ có hiệu quả." Xuân Hoa đảo tròn mắt, nghĩ ra một biện pháp. "Sao không có chứ?" Nhắc tới... việc này, Xuân Yến càng buồn bực, "Thế nhưng, muội nên nhớ, Hiền phi, Đức phi, cả hai đều là con gái của Tả, Hữu thừa tướng. Tả, Hữu thừa tướng đấy! Lại là con của vợ cả! Không nghĩ cũng biết dạy dỗ rất nghiêm khắc. Bọn họ đều bị những tư tưởng bảo thủ này ăn mòn từ trong ra ngoài, từ vẻ ngoài đến tư tưởng đều cứng nhắc muốn chết. Ta mới ném ấy quyển xuân cung đồ, bảo bọn họ mang về nghiên cứu, bọn họ liền đỏ mặt đẩy qua một bên, không bao giờ liếc mắt tới nữa, còn nghiêm trang bảo những hành vi dâm đãng này chỉ có nữ tử ở thanh lâu với những kẻ không đứng đắn mới làm, bọn họ là cô nương có gia giáo, đánh chết cũng không có hành vi như thế!" "Ách…" Xuân Hoa nói không ra lời. "Tức chết mất! Tức chết mất!" Càng nói càng bực bội, Xuân Yến lấy tay vuốt ngực, thở hổn hển, tức giận nói tiếp: "Đợi tiểu hoàng tử sinh ra, ta nhất định phải giết... hết đám người kia!" Rốt cục cũng phải đợi tiểu hoàng tử sinh ra! Xuân Hoa than thở trong lòng. Căn cứ theo biểu hiện của vị Hòn đá nhỏ kia hiện giờ, chỉ sợ phải còn phải đợi dài dài. Hơn nữa theo tính tình của Xuân Yến mà nàng biết rõ, vị tỷ tỷ này tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết. Cũng không biết, đến lúc không thể nhịn được nữa, nàng sẽ áp dụng thủ đoạn phi thường gì đây? Chà... Lại phải chờ đợi, nàng cũng muốn giúp Xuân Yến suy nghĩ kế sách. Nếu như không phải vì tên tiểu tử kia, bọn họ đã tiêu dao tự tại tám trăm năm trước rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương