Thái Hậu Mười Lăm Tuổi (Tập 2 )
Cuốn 1 - Chương 45 + 46
Chương 45: Vỏ chuối Đột nhiên, bên dưới quán truyền đến một hồi âm thanh ồn ào. Xuân Hoa đẩy cửa sổ ra, không quan tâm lắm: "Sao bên ngoài lại náo nhiệt thế nhỉ?" Giây tiếp theo, Xuân Hoa đứng bất động, mắt trợn tròn, miệng há rộng ra. "Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra ư?" Xuân Yến thắc mắc, để cô bé xuống, cũng đi qua xem thử. Sau đó, nàng cũng bất động, mắt cũng trợn tròn, miệng há hốc. "Hả?" Cô bé không đủ cao, nuốt vội miếng bánh hoa quế, chợt phát hiện không gian bỗng nhiên yên tĩnh đến đáng sợ. Đầu óc trẻ thơ không hiểu ra sao nên hết nhìn sang trái lại quay sang phải, sau đó kéo kéo người này, lay lay người kia, cũng không ai có phản ứng. Cô bé lại thử kiễng chân, vẫn không đủ cao, không thể nhìn thấy gì. "Mẹ…" kéo kéo ống tay áo của Xuân Hoa. Nàng bất động như núi. "Dì…" thử giật nhẹ làn váy của Xuân Yến. Nàng đứng im như tượng. Cảm thấy thật kỳ lạ, hiện giờ hai người lớn ở đây bỗng đứng yên không nhúc nhích, không có tâm tình trông nom nó, cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt buồn bã nhìn xung quanh. Bất ngờ trông thấy một đĩa chuối lớn khiến gương mặt nhỏ nhắn sáng rỡ lên. Rón rén bước nhẹ tới bên bàn và bò lên trên ghế, con bé nhanh tay lấy xuống một quả, lột vỏ, nhét vào trong miệng. Oa, ngon quá! Trong đôi mắt to tròn bỗng tràn đầy vẻ hạnh phúc. Tiếp đó lại nhìn sang hai người đang hóa đá, rất tốt, cũng không có ai chú ý đến động tác "nhỏ" của nó. Lại tiếp tục ăn thêm một quả! Quá ngon! Lại một quả! Ăn ngon quá! Liên tiếp ăn vụng hai quả cũng không có ai phát hiện, lá gan của cô bé lớn dần. Được, nếu như mẫu thân cùng dì cũng không ăn, mình sẽ cố gắng giúp bọn họ tiêu diệt hết. Trong lòng tính toán xong, bàn tay nhỏ bé vươn lên bàn, nhanh chóng ôm lấy một nải chuối tiêu, ngồi ở trên bàn ăn ngấu nghiến. Sau một hồi, đợi đến lúc cô bé ăn xong năm quả chuối, hai cô nương đang hóa đá mới dần dần khôi phục lại như trước. Quay đầu lại, liếc nhau, hai người không hẹn mà cùng ôm chầm, kích động kêu to… "Hoa hoa, có nam nhân cường tráng!" "Yến tử, có trai đẹp!" "Á…" Có tật giật mình, cô bé bị tiếng la to của bọn họ làm cho run lẩy bẩy, bàn tay đang cầm quả chuối hoảng loạn hất lên, quả chuối nảy trên không trung vài vòng, sau cùng rơi trở lại vào trong lòng cô bé. May quá! May quá! Nó vỗ vỗ ngực, đem trả nải chuối trở lại đĩa, há to miệng nuốt nửa quả chuối còn lại. Hai người có ánh mắt như nổi lửa kia vẫn không thèm đếm xỉa đến nó. Bọn họ vội vàng xông tới cửa phòng, tay chân luống cuống mở ra, liền thấy hai nam tử ăn vận không tầm thường đang từ bên kia hành lang ung dung đi tới. Bên trái là một người vóc dáng cao lớn, mái tóc đen nhánh buộc ở sau ót, khuôn mặt không thể gọi là tuấn tú. Tuy nhiên, đường nét gương mặt góc cạnh, giống như được tạc ra từ đao búa cộng thêm vẻ cương nghị khiến người khác nhìn thấy dù chỉ một lần cũng khó mà quên được. Toàn thân vận y phục màu đen như hút hồn người khác, khiến cho thần thái lạnh lùng cùng khí thế hiên ngang hiện ra thật trọn vẹn. Bên phải là một công tử trong y phục trắng, vóc dáng cao ráo, phong độ tao nhã. Khuôn mặt hắn vô cùng tuấn tú, ngũ quan cũng rất cân đối. Một chiếc quạt xếp xòe ra trước ngực càng tô thêm vẻ tuấn nhã bất phàm. Một cương một nhu, một đen một trắng, kết hợp rất tương xứng. Lúc đi qua trước mặt, hai cô nương ngẩn người nhìn bọn họ chằm chằm, không hẹn mà cùng vang lên tiếng nuốt nước bọt thật lớn. Nghe thấy thế, nam tử áo đen nhìn lướt qua một cái, sau đó nhìn thẳng phía trước, không nói một lời. Nam tử áo trắng cũng quay đầu lại, mỉm cười với bọn họ, khẽ gật đầu. Tâm tình của hai thiếu nữ bỗng dưng phơi phới tựa như bông hoa mới nở. "Hàn công tử, Tiết công tử, mời qua bên này." Tiểu nhị niềm nở đẩy cửa gian phòng bên cạnh. "Hàn công tử, Tiết công tử, mời qua bên này." Tiểu nhị niềm nở đẩy cửa gian phòng bên cạnh. Nam tử áo đen đi vào trước, nam tử áo trắng theo sau. Trước khi bước vào gian phòng, nam tử áo trắng còn quay đầu lại, lãnh đạm nhìn hai người bọn họ đang ngẩn ngơ đi theo. Hắn liếc mắt một cái, môi mấp máy, phun ra ba chữ. Sắc mặt Xuân Yến cùng Xuân Hoa đông cứng lại, một chút ấn tượng tốt vừa mới hình thành bỗng bay biến không còn sót lại gì. "Mẹ." Cô bé không cam chịu bị bỏ rơi, cầm theo vỏ chuối đi tới. Xuân Hoa trông thấy, tức khắc hai mắt sáng ngời. Ba, hai, một, hai người ngầm lên kế hoạch. "Rầm!" "A!" Hai âm thanh dữ dội vang lên liên tiếp. Nam tử áo trắng không còn phong độ tao nhã nữa, mà đang nằm chổng vó trên mặt đất. Quạt xếp vuột khỏi tay, xoay trên không trung một vòng, sau đó rơi xuống đập vào trán của hắn, khiến hắn phải hô lên đau đớn. Nam tử áo đen nghe được âm thanh bất thường, vội xoay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy bạn tốt ngã sấp xuống, thậm chí bị hai vố liên tiếp, vô cùng thảm thương. Chợt hắn trông thấy vỏ chuối bên chân nam tử áo trắng. Hắn liền ngẩng đầu, nhìn về phía Xuân Yến và Xuân Hoa. Xuân Yến ngẩng đầu ưỡn ngực, không sợ chết, trừng mắt trở lại. Nàng tiến lên phía trước, làm bia chắn cho Xuân Hoa và cô bé, hướng về hắn cúi chào, áy náy nói: "Thật xin lỗi công tử. Cháu gái ham chơi, đem vỏ chuối ném lung tung, làm hại ngài bị ngã. Ngài có sao không?" Nam tử áo đen thờ ơ liếc nhìn nàng một cái, sau đó quay đầu lại đỡ bạn mình ngồi dậy. "Phi Vũ, không có việc gì chứ?" Hắn trầm giọng hỏi. "Không sao." Nam tử áo trắng chống tay đứng lên, còn chưa đứng vững, bỗng có một cơn gió lốc cuốn về phía hắn. "Cha!" Cô bé nhảy phốc qua, lần nữa xô hắn ngã xuống đất. Tất cả mọi người ngơ ngác, bao gồm cả nam tử áo trắng đang nằm dưới đất. Ngay cả khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi của nam tử áo đen cũng hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ. Tình huống này... quả là ngoài dự đoán. Xuân Yến sửng sốt một lúc, mới chạy tới ôm lấy cô bé, liên tục tạ lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi hai vị, cháu gái từ nhỏ không có phụ thân, cho nên nhìn thấy nam nhân liền kêu cha, xin hai vị thứ lỗi!" Cô bé vẫn không chịu rời khỏi, ngồi trên ngực nam tử áo trắng, nắm chặt vạt áo của hắn không buông, hét lớn: "Không chịu! Phù Nhi muốn cha! Phù Nhi muốn cùng phụ thân ở chung một chỗ!" "Phù Nhi…" Xuân Yến lúng túng kéo tay con bé, cùng nam tử áo đen nhìn nhau. "Phụ thân…" Cô bé cúi xuống, ôm cổ nam tử áo trắng không chịu buông. "Khụ khụ…" Bị cô bé ngồi trên ngực, cổ còn bị con bé lắc mạnh lia lịa, nam tử áo trắng không thở được, sắc mặt ửng đỏ, hai tay khua lung tung trên không trung. Nam Cung Xuân Hoa thấy thế, bình tĩnh đi tới, âm u nói: "Nha đầu kia, mau quay lại đây!" Cô bé ngẩng đầu, nhìn vào sắc mặt u ám của mẫu thân, cả người liền run rẩy, dùng cả tay chân đứng lên, ngoan ngoãn trở về bên cạnh Xuân Hoa. Nắm cánh tay của con gái, Xuân Hoa nghiêm nghị nói: "Ngươi thấy giống đực nào cũng có thể gọi cha, nhưng mà... chỉ có người này là không được, biết chưa?" "Biết... Đã biết." Cô bé cúi đầu, len lén nhìn nam tử áo trắng đang được đỡ đứng dậy, thấp giọng nói. "Ừ!" Xuân Hoa hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn nam tử áo trắng, sau đó nắm tay con gái xoay người rời đi. "Tỷ tỷ, đi thôi!" "Được!" Xuân Yến đáp, xoay người lại cúi chào nam tử áo đen, nhẹ nhàng nói: "Đã khiến công tử chê cười." Tiếp đó ánh mắt nàng chuyển sang nam tử áo trắng đang ho khan, nụ cười trên môi vẫn như trước, nhưng mà lời nói ra lạnh như băng tuyết mùa đông: "Vị công tử này, sau này có xem thường người khác cũng nên để ở trong lòng, đừng nói ra trước mặt người ta. Nếu không, lần sau hầu hạ công tử không chỉ là một cái vỏ chuối thôi." Như thế đã gián tiếp thừa nhận việc này là bọn họ làm. Tiếp đó ánh mắt nàng chuyển sang nam tử áo trắng đang ho khan, nụ cười trên môi vẫn như trước, nhưng mà lời nói ra lạnh như băng tuyết mùa đông: "Vị công tử này, sau này có xem thường người khác cũng nên để ở trong lòng, đừng nói ra trước mặt người ta. Nếu không, lần sau hầu hạ công tử không chỉ là một cái vỏ chuối thôi." Như thế đã gián tiếp thừa nhận việc này là bọn họ làm. Hai nam tử không khỏi sững sờ, trong nháy mắt, lầu hai của quán rượu im ắng không tiếng động, chỉ nghe được vài tiếng thở gấp. Trong mắt nam tử áo đen hiện lên vẻ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nàng. Nam tử áo trắng vừa mới lấy lại tinh thần, chợt hiểu rõ nguyên nhân làm bản thân ngã sấp xuống, dĩ nhiên là... cái này. Những gì muốn nói đều nói xong, Xuân Yến cũng không muốn dây dưa nữa, thong thả xoay người rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của hai người kia, nắm bàn tay còn lại của cô bé, nói: "Muội muội, chúng ta đi." Xuống tới dưới lầu, bọn người lúc nãy ngẩng đầu xem náo nhiệt hiện giờ vẫn còn sững sờ, nhìn chằm chằm vào bọn nàng. Xuân Yến cùng Xuân Hoa liếc nhau, đắc ý mỉm cười. Hừ, ai kêu hắn xem thường nữ nhân! Nam nhân như vậy, cho dù xuất sắc cỡ nào, cũng làm người ta chán ghét. Nhưng mà... Thật là đáng tiếc cho vẻ ngoài tốt như thế. Chương 46: Ta là yêu nữ, sợ ai chứ! Một lúc sau, khi đang nắm tay con gái đi trên đường lớn nhộn nhịp, Nam Cung Xuân Hoa mới bắt đầu nhớ lại khuôn mặt tuấn tú bất phàm ấy., "Thật đáng tiếc, tướng mạo xuất sắc như thế, vậy mà là đồ bỏ đi." Buồn bã ngoái đầu nhìn lại, nàng tiếc rẻ nói: "Xuất sắc gì chứ! Chỉ là một tên Bạch Vô Thường." Xuân Yến không đồng ý, khinh thường bằng nửa con mắt: "So với vô số nam nhân mà ta đã duyệt qua, dung mạo của tên kia cũng chỉ trung trung mà thôi, liếc mắt một cái, quay đầu thì đã quên rồi! Nam nhân như thế, cũng chỉ có chút vẻ bề ngoài, lại có chút tài, nên đã bị người khác làm cho kiêu ngạo, tự cao tự đại, không biết trời cao đất dày. Nếu muội muốn xem mỹ nam, hai ngày nữa trong cung tổ chức Bách Hoa yến, mời đến toàn là công tử, tiểu thư nhà quyền thế. Người ta hơn mười đời tận lực thay đổi giống, để muội xem cái gì mới là tuấn nam mỹ nữ đích thực! Thấy qua những người đó rồi, cam đoan lần sau nhìn thấy loại mặt hàng này, mắt cũng không thèm chớp cái nào." "Có thật không?" Xuân Hoa nháy mắt mấy cái, phấn khởi hỏi. Xuân Yến nhìn người tiêu chuẩn rất cao, nàng theo cũng không kịp. Chỉ cần tỷ ấy thừa nhận là mỹ nhân, vậy thì tuyệt đối không sai được. "Đương nhiên!" Xuân Yến khẳng định: "Bảo đảm lúc đó, muội sẽ chảy nước bọt giàn giụa, không thể ngừng lại được." Nói xong dường như những người đó đã thật sự xuất hiện trước mắt bọn họ vậy. "Thế sao tỷ còn có thể sống bình thường đến bây giờ?" Xuân Hoa trêu ghẹo. Xuân Yến nhún nhún vai, nói ra thực tế: "Không có cách nào khác! Theo quan điểm của bọn vương công quý tộc đó thì "tất cả đều là thứ thấp kém, chỉ có việc đọc sách mới cao" thôi, lấy văn chương để trị quốc. Những kẻ đó, đa số từ lúc sinh ra đều ôm sách vở đọc đến chết, mỗi người đều là con gà rụt đầu yếu ớt, không phải khẩu vị của ta, tình cảnh ta cũng không khác gì muội." "Đúng vậy, đúng vậy! Ai bảo tỷ chỉ thích nam nhân cao lớn, cường tráng, tinh thông võ nghệ chứ!" Xuân Hoa cười nói. Xuân Yến cũng không phản bác lại, chẳng thèm cãi lại câu nói đã qua N lần cường điệu. "Nhưng mà, không phải Bách Hoa yến chỉ mời thiên kim tiểu thư tướng mạo và tài hoa xuất chúng sao?" Xuân Hoa nói tiếp, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, "lại là tuyển phi yến của Hòn đá nhỏ nhà tỷ ư?" "Chính xác!" Xuân Yến vỗ tay xem như khen ngợi, thở dài nói: "Nếu như bốn người đó không thể thu hút ánh mắt của hắn, ta chỉ có thể mở rộng phạm vi tìm kiếm, đem tất cả thiên kim tiểu thư chưa xuất giá toàn kinh thành vào cung, béo gầy đều có đủ tất cả, ta không tin hắn không tìm được một người vừa mắt" "Nếu thật sự tìm không được thì sao?" Xuân Hoa không muốn giội nước lạnh vào mặt nàng, nhưng dựa vào biểu hiện bây giờ của Hòn đá nhỏ, rất có thể sẽ như vậy. "Không sao, nếu như hắn còn không ưng ý thiên kim tiểu thư khắp kinh thành, bổn cô nương còn có diệu kế khác." Xuân Yến lơ đểnh đáp. "Cái gì, cái gì vậy?" Xuân Hoa tò mò hỏi. "Qua một tháng nữa, là đợt tuyển tú nữ ba năm một lần. Phạm vi mở rộng đến mỹ nữ cả nước. Đến lúc đó ta sẽ tuyên bố, chỉ cần mang long thai, bất luận sinh trai hay gái, nhất định được phong phi, vì kỳ vọng thăng quan tiến chức của cả nhà, bọn họ thấy được cơ hội trước mắt…" Xuân Yến nhìn Xuân Hoa nháy mắt, "Muội đoán xem, kết quả sẽ thế nào?" "Hòn đá nhỏ sẽ bị hương phấn nữ nhân làm cho sống dở chết dở!" Xuân Hoa phì cười. "Cho nên nếu hắn còn muốn sống, tốt nhất ngoan ngoãn đi tìm một nữ nhân sinh con, nếu không, hừ hừ, ta sẽ khiến hắn kiếp sau nhìn thấy nữ nhân liền khiếp sợ!" Xuân Yến cười lạnh, bình tĩnh nói. "Hoàng thượng thật đáng thương!" Xuân Hoa thương xót cho tương lai của Phượng Dật. "Thế nhưng... nếu hắn cận kề cái chết cũng không thuận theo thì sao?" "Nếu như tới lúc đó mà hắn còn dám kén chọn nữa…" Xuân Yến nhếch môi, cười nham hiểm: "Vậy đừng trách lão nương sử dụng thủ đoạn phi thường!" Thủ đoạn phi thường gì? Xuân Hoa vừa định hỏi tiếp, cô bé đã kéo kéo tay nàng, chỉ vào người bán hàng rong ở một bên đang rao to, sau đó để tay vào miệng mút, tha thiết nhìn nàng nói: "Mẹ, kẹo hồ lô" Xuân Hoa cau mày, kéo ngón tay trong miệng con bé ra, tức giận nói: "Ta đã bảo ngươi nhiều lần, không được mút ngón tay, rất bẩn có biết không?" "Mẹ, kẹo hồ lô." Cô bé chỉ vào một xâu đường hồ lô đỏ tươi, trong mắt chứa chan thèm muốn. Xuân Hoa chụp lấy tay nó: "Suốt ngày cứ ăn ăn, cái bụng nhỏ của ngươi còn chứa nổi ư? Không được!" Xuân Hoa chụp lấy tay nó: "Suốt ngày cứ ăn ăn, cái bụng nhỏ của ngươi còn chứa nổi ư? Không được!" "Dì..." Cô bé mếu máo, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn về phía Xuân Yến "Không được." Xuân Hoa tiến lại chắn ở trước mặt Xuân Yến, muốn cắt đứt tác dụng ánh mắt của cô bé. "Tỷ đừng chiều hư nó." "Trẻ con mà, đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút cũng không sao." Xuân Yến cười khẽ, lấy trong tay áo ra một đồng tiền mua một xâu kẹo hồ lô, đưa cho cô bé đang nhìn nàng với đôi mắt long lanh. "Cám ơn dì!" Cô bé nhận lấy, hết sức phấn khởi cảm ơn, sau đó chăm chú liếm xâu kẹo. "Tỷ đó!" Việc đã đến nước này, Xuân Hoa đành lắc đầu thở dài. "Có gì nghiêm trọng đâu, Phù Nhi cũng như con gái của ta, mấy tháng mới gặp một lần, muội hãy để ta cưng chiều nó một chút!" Xuân Yến lấy lòng, kéo tay Xuân Hoa, "để ta nghĩ xem, đến lúc đó dùng thân phận gì để triệu muội vào cung." "Thôi đi!" Xuân Hoa khoát tay từ chối: "Muội mang tiếng là một người đàn bà hư hỏng, không thể đến những nơi náo nhiệt như thế được. Người ta giàu sang quyền thế, đương nhiên sẽ khinh thường một người mang theo con mà cha là ai cũng không biết như muội, muội tự hiểu được. Không bằng một tháng sau, tại bờ hồ ở thành Đông, đến đó xem mỹ nam bồi bổ đôi mắt. Nếu như gặp được một người vừa ý, nói không chừng sẽ cùng hắn bỏ trốn." Xuân Yến nhíu mày: "Bên bờ hồ ở thành Đông ư? Làm cái gì?" "Muội chưa nói cho tỷ biết sao?" Xuân Hoa ngạc nhiên nhìn nàng. Xuân Yến lắc đầu: "Không có." "Vậy sao!" Xuân Hoa vỗ vỗ đầu, "Lúc muội định nói cho tỷ, lại chạm mặt Hắc - Bạch Vô Thường. Bị tên Bạch Vô Thường chọc giận như thế, khiến muội quên mất việc chính." "Thân là Thái hậu, tỷ phải biết chứ, hai tháng nữa không phải là khoa cử ba năm tổ chức một lần sao?” Xuân Hoa nói. Xuân Yến gật đầu tán thành. "Một tháng sau, ở bên bờ hồ thành Đông, những người tham gia khoa cử sẽ luận văn đấu võ, tranh tài cao thấp." Lặng lẽ tới gần nàng, Xuân Hoa nói nhỏ: "Muội còn nghe nói, rất nhiều cô nương dự định đến đó để tìm kiếm phu quân như ý đấy!" Mắt Xuân Yến sáng ngời: "Có nam nhân cường tráng không?" Nàng lay lay cánh tay Xuân Hoa, giọng kích động. Xuân Hoa suy nghĩ một chút bảo: "Nghe nói người tham dự Võ thí cũng sẽ đi." "Thật tốt quá!" Xuân Yến nhảy dựng lên, "Ta cũng muốn đi." "Tỷ có thể sắp xếp được thời gian sao?" Xuân Hoa liếc nàng một cái. Mỗi lần đều cách một, hai tháng mới có thể trốn ra một lần, hơn nữa chỉ có thể tán gẫu mấy câu, uống xong chén trà là phải trở về ngay, có thể thấy được công việc của Xuân Yến bận rộn thế nào. "Thời gian như bọt biển, chỉ cần cố gắng sắp xếp, nhất định sẽ đi được." Xuân Yến nói. Sự tình liên quan đến hạnh phúc cả đời của bản thân, cho dù là đại sự quốc gia nàng cũng muốn để qua một bên! Đang nói bỗng thấy một thiếu nữ trong y phục cung nữ đang vội vã chạy đến từ đầu kia con đường, tới trước mặt bọn họ, thở hổn hển nói: "Thái hậu, rốt cục nô tỳ cũng tìm được người." Nhìn thấy Xuân Hoa và cô bé đang ở bên cạnh Xuân Yến, nàng cúi chào: "Tam cô nương." Xuân Yến nhìn xung quanh, kéo nàng đến một góc đường vắng vẻ, hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Lục Ngọc kề sát tai nàng, thì thầm vài câu. Sắc mặt Xuân Yến chợt trở nên đông cứng. Chờ bọn họ trở lại, Xuân Hoa thắc mắc hỏi: "Làm sao vậy?" "Giăng lưới đã lâu, bây giờ đã đến lúc thu hoạch." Xuân Yến thản nhiên nói. Xuân Hoa hiểu ra: "Lại phải trở về làm yêu nữ ư?" "Đúng vậy!" Nam Cung Xuân Yến chống tay, cao giọng nói, "Ta là yêu nữ, ta sợ ai chứ!" Giọng điệu nàng đầy vẻ hài hước. Xuân Hoa không nhịn được cười, vỗ vỗ vai của nàng: "Được rồi! Tạm biệt yêu nữ. Một tháng sau, muội chờ tỷ ở chỗ cũ!" "Không gặp không về!" "Dì, không gặp không về!" Cô bé cũng bỏ kẹo hồ lô ra khỏi miệng, cho nàng một nụ hôn gió ngọt ngào mang hương kẹo hồ lô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương