Thái Hậu Mười Lăm Tuổi (Tập 2 )
Cuốn 1 - Chương 48
Chương 47: Trục xuất Tục ngữ nói, một nữ nhân tương đương năm trăm con vịt. Nếu như hai người? Ba người? Bốn, năm, sáu thậm chí mười người, hai mươi người thì sao? Có thể tưởng tượng được, Ngự Hoa Viên vốn tĩnh lặng thanh bình đã sớm biến thành cái sân nuôi vịt, hơn nữa lại là một bầy vịt lộn xộn. Tục ngữ còn nói, tới sớm không bằng đúng lúc. Cho nên Xuân Yến đã phái người canh gác tại Ngự Hoa Viên, liên tục trở về báo cáo tình hình. Bản thân nàng cố ý kéo dài thời gian, sau khi về tới Hoàng cung thay y phục xong còn chậm rãi thưởng thức một chén trà Tô Cát. Sau đó, nàng dẫn một đám người đến Phượng cung tóm tên hoàng đế đang giả vờ cần mẫn yêu dân kia, lại đến Thu Thiền cung và Đông Tuyết cung gọi hai vị Hiền phi, Đức phi đang ngồi đọc sách, đánh đàn. Đoán chắc thời gian nên xuất hiện ở Ngự Hoa Viên - nơi hai người phi tử đang cấu xé nhau rất kịch liệt. "Tham kiến Thái hậu! Tham kiến Hoàng thượng!" Hai nhân vật cấp cao đại giá quang lâm, thị vệ đứng ở một bên rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm, chân tay luống cuống quỳ xuống thi lễ. Duy chỉ có hai người đang ở trung tâm: Nam Cung Xuân Hương và Viên Tú Ngọc cùng với tỳ nữ thân cận mà bọn họ mang tiến cung vẫn còn xúm lại đánh nhau, đánh không biết mệt. Cào, túm tóc, xé quần áo, mắng chửi, giống như cách thức những người phụ nữ đanh đá khi đánh nhau. Tay vung chân đá cộng thêm tiếng thét chói tai của họ có thể rung động đến chín tầng mây. Thật không còn sót lại chút gì bộ dạng tao nhã của tiểu thư khuê các! Xem diễn được hai phút, Xuân Yến ngạc nhiên khi phát hiện bản thân lại không ủng hộ bạo lực. Nàng không khỏi thở dài một cái. Vốn tưởng rằng, trước kia chỉ thấy những người đàn bà chanh chua chửi đổng trên TV, nay thấy ngoài đời thực sẽ rất phấn khởi, vậy mà… Càng xem càng phiền, nàng giương mắt ra hiệu ấy tiểu thái giám đứng phía sau, hờ hững nói: "Tách bọn họ ra." "Vâng!" Thái giám nghe lệnh, như ong vỡ tổ xông lên phía trước, kéo hai nữ tử đang điên cuồng cấu xé nhau ra. Mặc dù bị người kéo mạnh, Viên Tú Ngọc vẫn khua tay múa chân, kêu lớn: "Yêu nữ! Cả nhà các ngươi không chết tử tế được! Đợi biểu ca của ta nắm quyền, nhà của chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Các ngươi hãy chờ chết đi!" Vừa la hét vừa vùng vẫy, sinh khí thật dồi dào, không còn bộ dạng mảnh mai yếu đuối lúc đầu. "Ngươi tới đây, tới đây! Tưởng rằng ta sợ ngươi sao? Ta chỉ sợ, nhà các ngươi cả đời này cũng đợi không được cơ hội đó!" Đánh nhau gần nửa canh giờ, sức chiến đấu của Nam Cung Xuân Hương cũng không thấy yếu đi chút nào, nàng hét lên đầy khí thế. ... Hai nử tử y phục không chỉnh tề, trâm cài tóc vắt lộn xộn trên đầu, giống như hai con chó điên mãnh liệt sủa vang, thật sự rất phản cảm. Xuân Yến liếc sang phía Phượng Dật, hắn vẫn cúi đầu như trước, không hề nhúc nhích. Xuân Yến liếc sang phía Phượng Dật, hắn vẫn cúi đầu như trước, không hề nhúc nhích. Làm như không quan tâm việc gì. Thật là ngụy quân tử! Xuân Yến cười lạnh lùng, cao giọng nói: "Sao lại ồn ào thế? Hoàng cung là nơi để các ngươi la lối om sòm hay sao?" "Hả?" Mãi đến lúc có tiếng nói thứ ba xen vào, hai nữ tử đang tranh cãi ầm ĩ mới phát hiện ra rằng đã có người đến từ lúc nào. Đến lúc nhìn thấy người đó là ai, sắc mặt họ lập tức trắng bệch, tức khắc quỳ rạp xuống đất, nơm nớp lo sợ nói: "Tham kiến Thái hậu, xin Thái hậu bớt giận!" "Bớt giận ư?" Xuân Yến tiến lên vài bước, điềm đạm cười, nói: "Các ngươi nói xem, có gì khiến ai gia tức giận chứ?" Nếu như cười lạnh cũng chỉ tàm tạm. Nhưng nhìn thái độ hòa nhã vui vẻ này, khiến cho hai người chột dạ, có cảm giác đang ở trong hầm băng, giọng nói cùng thân thể run lẩy bẩy như bị rét, lắp bắp nói: "Thái... Thái hậu... thần thiếp... biết... Biết sai..." "Sai ư? Các ngươi không có sai!" Xuân Yến lắc đầu cười khẽ. Hai người sợ đến không dám có một cử động nhỏ nào. "Nghe xong lời các người vừa nói, ai gia thật sự không cảm thấy các ngươi đã phạm sai lầm." Xuân Yến cười nói, sau đó bỗng nhiên nàng nghiêm mặt, tiếng nói cũng chuyển từ mềm mỏng sang nghiêm nghị: "Các ngươi nào có phạm sai lầm, mà là trong mắt các ngươi không có vương pháp, bất chấp tôn nghiêm của hoàng thất, coi trời bằng vung!" "A!" Trên mặt không còn giọt máu, hai người bất giác nhớ lại tình cảnh một tháng trước, thân thể chợt mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: "Thần thiếp biết sai rồi, cầu xin Thái hậu tha mạng!" "Những lời các ngươi vừa nói, ai gia và Hoàng thượng đều nghe không sót chữ nào. Tội vô pháp vô thiên như thế, cần phải lăng trì xử tử, các ngươi bảo làm thế nào ai gia tha thứ được." Xuân Yến nghiêm nghị nói, mắt nhìn về một nhân vật quan trọng khác. Hoàng thượng ư? Hai người đang hoảng sợ dường như nhìn thấy một tia hi vọng cuối cùng, nhanh chóng nắm lấy cơ hội, đồng loạt nhìn về Phượng Dật đang đứng yên ở một bên, khẩn thiết kêu lên: "Hoàng thượng…" Tâm trạng đang thích thú xem kịch của Phượng Dật bỗng trở nên tồi tệ. Tâm trạng đang thích thú xem kịch của Phượng Dật bỗng trở nên tồi tệ. Đáng lẽ, dựa theo khí phách của yêu nữ này, xử lý hai nữ nhân kia căn bản không cần đến hắn. Đằng này lại nhắc đến hắn, cố tình chuyển sự chú ý của bọn họ lên người hắn. Phượng Dật dám khẳng định, yêu nữ này tuyệt đối cố ý. "Hoàng thượng, mới vừa rồi nguyên do các nàng cãi nhau ngươi cũng nghe không ít. Thân là vua của một nước, lại là trượng phu của bọn họ, nên xử lý thế nào? Ai gia cho rằng cũng nên do ngươi định đoạt là tốt nhất." Xuân Yến nghiêm nghị nói, trong lòng vô cùng bực bội. Tiểu tử thối, còn dám giả vờ! Đừng tưởng rằng nàng không biết, hai kẻ kia có thể huyên náo tới mức này, ngoài việc nàng bỏ mặc không can thiệp, còn có hắn đổ thêm dầu vào lửa mới có thể cháy bùng lên như thế! Nàng đã phần nào đoán được mục đích của hắn, vừa khéo mục tiêu của hai người cũng không khác nhau lắm, nên nàng cũng thuận theo ý hắn. Nhưng mà, đã tới thời điểm quyết định, sao có thể không kéo hắn xuống nước chứ? Gặp nạn, mọi người phải cùng nhau đối mặt! Dù sao cũng do hai người xui khiến, nàng không muốn một mình gánh chịu lời mắng chửi của mọi người. Trong mắt Xuân Hương và Tú Ngọc hiện lên một tia hi vọng, vẻ mặt mong đợi nhìn Phượng Dật. Phượng Dật chắp tay, siết chặt đến nỗi trở nên trắng bệch, nhưng ngoài miệng vẫn lễ phép nói: "Đây là việc vặt trong hậu cung, nên giao ẫu hậu xử lý, nhi thần sao dám nhúng tay vào." Một câu nói đơn giản mà đã đẩy trách nhiệm lại cho Xuân Yến. Tia hi vọng trong mắt Viên Tú Ngọc chợt biến mất, ngây người ngồi bệt xuống đất, còn Nam Cung Xuân Hương thì dào dạt đắc ý liếc nhìn nàng, tiếp đó thận trọng nhìn Xuân Yến. "Thế nhưng xuất giá tòng phu. Ngươi là phu quân của bọn họ, mọi chuyện của họ đương nhiên do người làm trượng phu định đoạt mới phải." Xuân Yến đem quả bóng vứt trở lại. Hai người đang ủ rũ bỗng có tinh thần trở lại, Nam Cung Xuân Hương bực tức trợn mắt nhìn đại tỷ của mình. Xuân Yến cũng âm thầm ghi nhớ việc này vào lòng. "Nhưng mà nơi này không như gia đình bình thường. Mẫu hậu là người đứng đầu hậu cung, mọi việc vốn thuộc quyền cai quản của người." Hắn đá quả bóng trở lại. Viên Tú Ngọc lần nữa nhũn ra như bùn, Nam Cung Xuân Hương lại ngẩng đầu ưỡn ngực. "Hoàng thượng…" Xuân Yến còn muốn nói nữa. Thấy hai nữ nhân này lúc thì hy vọng lúc tuyệt vọng, hết ngồi dậy lại gục xuống, đột nhiên nàng cảm thấy trò chơi này thật vui, cứ muốn chơi mãi. Nhưng mà kiên nhẫn của Phượng Dật có hạn. "Mẫu hậu!" Hắn bỗng cất cao giọng, nhìn thẳng vào ánh mắt của Xuân Yến, bình tĩnh nói: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Quý phi và Thục phi đã mạo phạm gia pháp, lại không xem quốc pháp ra gì, hiển nhiên phải do một quốc gia chi mẫu như người trừng phạt mới có thể quy phục được lòng người." Hắn nhìn về phía cung nữ, thái giám đứng xung quanh hỏi: "Các ngươi nói xem có đúng không?" "Mẫu hậu!" Hắn bỗng cất cao giọng, nhìn thẳng vào ánh mắt của Xuân Yến, bình tĩnh nói: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Quý phi và Thục phi đã mạo phạm gia pháp, lại không xem quốc pháp ra gì, hiển nhiên phải do một quốc gia chi mẫu như người trừng phạt mới có thể quy phục được lòng người." Hắn nhìn về phía cung nữ, thái giám đứng xung quanh hỏi: "Các ngươi nói xem có đúng không?" Hoàng đế mở lời, có ai dám phản bác lại? Phận nô tài chỉ có thể gật đầu tán thành. "Nếu Hoàng thượng mở miệng, ai gia cũng không... khước từ nữa." Xuân Yến tỏ ra ân cần một chút, sau đó trầm giọng nói: "Người đâu, mang Quý phi cùng Thục phi đưa về nhà bọn họ. Hãy nói là ai gia bảo hai người này không tuân thủ tam tòng tứ đức, ghen ghét đố kị nhau, trong mắt không có quốc pháp, làm cho hậu cung hỗn loạn, không thể giữ lại được. Sau này mong Nam Cung đại nhân và Viên đại nhân quản giáo lại nữ nhi của mình." Nghe lời tuyên án như thế, hai thiếu nữ xinh đẹp sợ đến trong đầu trống rỗng, sững sờ quỳ trên mặt đất, không thể nhúc nhích. Vài cung nữ tiến lên, kéo bọn họ rời khỏi. Lúc này hai người mới có phản ứng. "Đại tỷ, xin tha mạng!" Nam Cung Xuân Hương xoay qua Xuân Yến hét lớn. Xuân Yến quay đầu đi chỗ khác, không chú ý tới, vờ như không nghe thấy. "Biểu ca, cứu muội!" Viên Tú Ngọc bày ra bộ mặt đáng yêu nhìn Phượng Dật, nghẹn ngào nói. Chỉ tiếc, lúc này y phục của nàng xộc xệch, nhìn không có một chút điềm đạm đáng yêu nào. Phượng Dật vờ như lực bất tòng tâm nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu ngắm những đóa hoa dưới chân giết thời gian. Tiếng kêu khóc đã đi xa, không gian khôi phục lại sự yên tĩnh. Xuân Yến nghiêm nghị nhìn về phía Phượng Dật đang yên lặng ở một bên, thăm dò: "Hoàng thượng, ai gia quyết định như thế, người có chỗ nào không vừa ý hay không?" Phượng Dật chậm rãi lắc đầu: "Mẫu hậu quyết định như thế, nhi thần không có ý kiến." Hắn đã chờ ngày này từ lâu! Thời gian gần đây, hắn sắp bị hai người này làm cho phát điên. Nếu Xuân Yến không có hành động gì, hắn cũng sẽ khiến nàng có hành động
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương