Thái Hậu Mười Lăm Tuổi (Tập 2 )
Phần 2 - Chương 20
Chương 20: Đánh ghen Mặt trời ngả về tây, một nữ tử mang sắc một thứ gì đó rất nặng đằng đằng sát khí đi trên hành lang Phượng cung. Khóe môi nhếch lên ôm lấy một nụ cười lạnh lẽo, trên tay giơ lên một con dao nhọn to, đao phong sắc bén dưới ánh tà dương chiếu xuống phản lại quang mang u hàn, lại thêm sát khí ngút trời quanh thân nữ tử, ai thấy cũng đều phải nhũn gối chùn bước. Sau lưng nàng, một vài cung nữ thái giám bước nhanh theo sau, sắc mặt cầu xin đau khổ. Một đường đi tới. Không chút khó khăn. Đến trước cửa Phượng cung, chỉ thấy cửa cung vốn quanh năm mở rộng nay đóng lại, không nói hai lời, Xuân Yến co chân đạp vào đại môn. Chỉ một cước, loảng xoảng một tiếng, một nửa cánh cửa đã thành phế liệu. Cung nữ thái giám trong cung nghe được tiếng vang vội ùa chạy tới, thấy Xuân Yến đằng đằng sát khí, lại nhìn con dao nhọn trong tay nàng, đều sợ tới mức nói không ra lời. Tùy tay bắt lấy một cung nữ còn đang ngẩn ra, giơ con dao nhọn lên, Xuân Yến lạnh lùng hỏi: “Nói! Phượng Dật ở đâu?” Nhìn con dao sắc nhọn đang chĩa thẳng vào yết hầu của mình, chỉ thiếu một ngón tay nữa thôi là sẽ đâm trúng vào làn da mỏng manh, cung nữ xui xẻo bị bắt trúng sợ tới mức hai chân nhũn ra, run giọng kêu lên: “Thái hậu…” “Nói! Phượng Dật ở đâu!” Dí con dao vào gần hơn, Xuân Yến đanh giọng hỏi lại. Chớp mắt một cái, nước mắt rơi xuống như mưa: “Thái hậu…” “Ngươi không nói?” Mũi dao đã muốn tiếp xúc thân mật với yết hầu của nàng. “Ở tẩm điệm!” Cung nữ đáng thương nhắm mắt run giọng kêu lên, lệ rơi đầy mặt. Nói sớm một chút không phải tốt hơn sao! Lườm một cái xem thường, Xuân Yến thu lại con dao, thẳng tiến tới tẩm điện. Sau lưng, người cung nữ bùm một tiếng quỳ sụp xuống khóc nức nở. Một đường đi vào nội điện, mấy cung nữ thái giám đều đứng bất động như tượng. Đến cửa đại điện, Lục Ngọc Thu Dung vượt lên trước, lôi kéo ống tay áo Xuân Yến cầu xin: “Thái hậu, đừng làm loạn, chúng ta về đi!” “Cút!” Xuân Yến quay đầu trợn ngược mắt lên, vung con dao rống lớn. Thiếu chút nữa đã bị đao phong trợt tới, đám người Lục Ngọc nhanh chân trốn được một bên, nuốt vội mấy lời còn lại vào trong bụng. Hoàng thượng, trời đất bao la mệnh mình lớn nhất! Bọn nô tỳ phải tự bảo vệ mình, ngài nên tự cầu phúc đi a! Xuân Yến hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang sải bước thẳng vào tẩm điện, người bên trong nhìn thấy không khỏi một trận gà bay chó sủa. Thấy trước cửa sổ một đôi nam nữ, nam tuấn nữ nhu đứng chung một chỗ đẹp như thế, cơ hồ lồng ngực Xuân Yến bị bóp nghẹt không thể thở. Mặc cho sự phẫn nộ nhồi chặt lồng ngực mình, ánh mắt trừng lớn tới tóe lửa, tay vung con dao uy vũ sinh phong, Xuân Yến chạy tới đôi nam nữ kia như phát điên, miêng hét lớn: “Phượng Dật, đến nạp mạng!” “Thái hậu!” Có người đi ra ngăn nàng lại. Xuân Yến vung đao về phía âm thanh phát ra, cũng không thèm quay đầu lại: “Cút! Ngoại trừ Phượng Dật, tất cả cút hết cho ta!” Tiếng khuyên can biến mất, tiếng bước chân dồn dập đi ra cửa. Thấy Xuân Yến, Phượng Dật cũng cả kinh, vội đi tới: “Mẫu hậu…” “Mẫu hậu…” Nhìn thấy tên đầu sỏ, đôi mắt to trừng lên hoa lửa bắn khắp nơi, Xuân Yến giơ con dao lên chém thẳng tới: “Đừng có gọi ta mẫu hậu, ta không phải mẫu hậu của ngươi!” Mắt thấy con dao đã vung lên tới gần, Phượng Dật chạy nhanh sang một bên, tránh được một kiếp. Xoay người “Xuân Yến, nàng…” Lời còn chưa dứt, hàn quang chợt lóe, con dao lại đánh thẳng tới. Phượng Dật co chân bỏ chạy. Xuân Yến giơ con dao lên cao ngang đầu đuổi theo không bỏ. Hai người một trước một sau trong tẩm điện nho nhỏ trình diễn một tiết mục đuổi bắt. Đám cung nữ vẫn đứng xem đã sớm chạy ra ngoài, ngay cả Đức phi mới một khắc trước còn đứng cạnh Phượng Dật cũng không ngoại lệ. Đừng có giỡn! Bọn họ cũng đâu phải kẻ ngốc! Mục tiêu của Nam Cung Xuân Yến chỉ có một, bọn họ sẽ không ở lại làm kẻ hy sinh vô tội. “Phượng Dật, ngươi đừng có chạy! Lại đây cho ta!” Taygiơ cao con dao điên cuồng đuổi theo, miệng Xuân Yến không ngừng rống lên giận dữ. Sao có thể không chạy? Con dao này sắc nhọn lắm đó, một dao chém xuống không chết cũng đi nửa cái mạng. Hắn cũng chưa chán sống! Một ánh dao loáng qua đau chói mắt, Phượng Dật co chân chạy trốn nhanh hơn. “Trước hết nàng buông dao xuống đã!” Vừa chạy, vừa nhìn đường, vừa nói chuyện, Phượng Dật thấy mình thật vất vả. “Không buông!” Xuân Yến cắn răng đáp, lại nhắm mắt chém thêm mấy dao nữa, không chém tới người, nhưng tóc thì cũng sượt được mấy sợi. Mắt thấy tóc của chính minh bay bay phiêu phiêu giữa không trung cũng đủ biết về độ sắc của con dao này. Lòng cả kinh, Phượng Dật thoáng khựng chân, kiên nhẫn cố khuyên nhủ: “Xuân Yến, có gì nàng buông dao xuống rồi hảo hảo nói. Dao không có mắt, người bị thương sẽ đau lắm.” “Bị chém là ngươi ấy!” Xuân Yến đuổi đỏ mắt vất vả lắm mới kéo lại được khoảng cách giữa hai người một chút, nàng lại giơ con dao lên vung loạn. Soạt! – Một tiếng thật to – con dao đã cắt qua áo ngoài của hắn. Nghe được tiếng này tim Phượng Dật nhảy lên, vội kêu: “Xuân Yến, nàng… nàng đừng…” Có câu nói một lúc không thể làm hai việc, huống chi giờ hắn làm tới ba việc. Như một lẽ tự nhiên, sau khi chạy n vòng quanh điện, nhất thời không chú ý, hắn đụng vào chân bàn. Nửa thân dưới bị giữ lại, nửa thân trên vì quán tính tiếp tục lao tới. Kết quả – hắn, ầm ầm loảng xoảng ngã xuống. “Ha ha ha, thật là trời cũng giúp ta!” Thấy hắn ngã dúi xuống đất, Xuân Yến ngửa mặt lên trời cười lớn. Tiếng cười này khiến cho những người đứng xem mà phát sợ, ôm cánh tay run lên từng hồi… Chạy nhanh qua, dí Phượng Dật nằm sấp xuống đất, thuần thục ngồi khóa trên thắt lưng hắn, khóe miệng nhếch lên cười, lắc nhẹ tay cắt luôn đai lưng hắn. Quả nhiên, có dao thật là tiện. Xuân Yến đắc ý nghĩ thầm. Nhớ lại cũng giống hệt cái đêm kích tình đầu tiên đó, nhưng bây giờ là ban ngày đó! Nhìn ra ngoài cửa, phát hiện không chỉ cửa lớn, ngay cả cửa sổ cũng chật ních những con mắt mở to tò mò, Phượng Dật thở dài. Có thể đoán được, sau chuyện này, hình tượng của hắn và Nam Cung Xuân Yến đều đã không còn. Thần ra mất một lúc, lại ngoái cổ nhìn lại, chợt phát hiện ra đai lưng trên quần đã bị nàng tháo tung ra, và con dao đáng yêu kia đang đung đưa trước cái chỗ giao nhau giữa vạt áo và cạp quần của hắn. Phượng Dật quá sợ hãi, kinh hoàng kêu: “Xuân Yến, nàng… nàng muốn làm gì?” Xuân Yến nhướn mày cong môi, ôn nhu cười, thật dịu dàng và nhẹ nhàng hỏi lại: “Ta muốn làm gì? Ngươi hỏi ta muốn làm gì?” Trên đùi đột nhiên mát lạnh, có chút hơi gió lùa qua. Phượng Dật cúi đầu, thấy trên đùi mình, cái chỗ đáng ra phải có ống quần ở đó, giờ chẳng còn gì. “Thái hậu, người… Người đừng a!” Tiểu Thạch Tử té chạy vào thất kinh hét lớn. “Cút!” Xuân Yến vung dao đuổi hắn đi, nhe răng cười gằn. “Nếu không cút, lão tử thiến cả ngươi luôn!” A? Bên ngoài, vài cái cằm rụng xuống đất. A? Bên ngoài, vài cái cằm rụng xuống đất. “Hoạn… Thiến? Thái hậu muốn thiến Hoàng thượng?” Tiểu Thạch Tử dở khóc dở cười. Hắn vốn là một hoạn quan, Thái hậu muốn hoạn hắn thế nào bây giờ? Tiểu Nhân tử, Cao Chân lắc đầu, đi vào lôi Tiểu Thạch Tử đang không ngừng giãy giụa ra ngoài. Vù vù vù… đầy trời gió bay. Nháy mắt, hạ thể của Phượng Dật chỉ còn lại một đôi giày và một cái tiết khố. Trước mắt bao người, một thiên tử bị nữ nhân lột sạch ra như thế, thập phần bất nhã. Đám người Lục Ngọc Thu Dung tự giác đứng lên, đuổi hết mọi người xung quanh đi, đám người rình con bên cửa sổ chỉ còn hai tâm phúc canh cửa, theo dõi tình hình bên trong, chuẩn bị khi sự tình phát triển tới bất đắc dĩ thì sẽ vọt vào cứu Hoàng thượng đáng thương khỏi ma trảo của Thái hậu. Dao xẹt qua đùi, một đường muốn lia cái kiêu ngạo nam nhân của hắn bay đi, cảm giác lạnh lẽo khiến cho tóc gáy lông tơ cả người Phượng Dật dựng đứng cả lên. “Xuân… Xuân Yến… Nàng… nàng không phải là… thật…” Hắn khẩn trương tới mức run cả giọng. “Thiến ngươi sao?” Xuân Yến cười đáp đến mười phần ngọt ngào, bỗng đổi sắc mặt, lạnh lùng. “Đúng vậy! Lão nương muốn thiến ngươi! Hoàn toàn chặt đứt hạnh phúc nửa đời và nửa người của ngươi!” Rầm… Con dao lách qua tiết khố, gió lạnh mùa thu có cơ hội lùa vào, Phượng Dật rùng bắn cả mình. Hắn trừng lớn mắt không thể tin: “Trời ạ. Nàng đùa thật?” “Chẳng lẽ là đùa giả?” Xuân Yến nhìn hắn, mặt đầy chân thành. Giơ lên con dao nhỏ vỗ vỗ vào má hắn, cười đến quá ôn quá nhu. “Ngoan nào, nghe lời đừng lộn xộn, tỷ tỷ sẽ cho ngươi một thống khoái. Nhưng nếu ngươi dám lộn xộn!” Đột nhiên giận tái mặt, dài giọng: “Xem lão nương ngươi làm sao để cả người ngươi đắm chìm trong thống khổ vô tận!” Nàng đang đùa hay thật đấy? Đến bây giờ, Phượng Dật không thể không tin đây là thật! “Xuân Yến, nàng đừng!” Mắt thấy con dao lại được giơ cao lên, vội quýnh lên, hắn dồn hết sức đẩy nữ nhân trên mình ra. Sợ nàng giơ con dao nhỏ lên chém bừa, hắn lợi dụng ưu thế của nam nhân dùng cơ thể chặn nàng lại, hai tay gắt gao nắm chặt lấy tay cầm dao của nàng. Không ngờ dùng sức hơi quá, Xuân Yến từ đầu đến mông bị đập mạnh xuống đất cái rầm cực kỳ bi thảm nặng nề. “A! Đầu ta!” Xuân Yến đau kêu oai oái, lệ nóng vòng quanh, bàn tay nắm dao cũng buông lỏng ra. “Xuân Yến!” Nghe thấy mấy tiếng, mặt Phượng Dật trắng bệch, vội buông tay nàng ra, ôm lấy nàng, xem xét cơ thể. Xuân Yến không chút nghĩ ngợi đẩy phắt hắn ra, rống lên: “Cút!” Phượng Dật áy náy từ trong đáy lòng: “Xuân Yến.” Xuân Yến tát một cái vào mặt hắn: “Ngươi cút!” “Xuân Yến…” Mặc dù rát cả mặt nhưng không nén được một lòng quan tâm xót xa nàng, Phượng Dật không ngừng cố gắng xoa xoa. Xuân Yến lại tát một cái nữa! “Ngươi cút cho ta!” “Nam-Cung-Xuân-Yến!” Lần thứ ba bị ăn tát, hơn nữa người tát vẫn cùng một người, Phượng Dật cũng nổi giận, hai tay giữ chặt hai tay nàng đối lại giằng co. Xuân Yến bị giữ lại, ngẩn người, lập tức mếu máo, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống ròng ròng. Một thứ gì đó rơi trên đầu ngón tay Phượng Dật âm ấm, hắn kinh ngạc và sợ hãi. “Xuân… Xuân Yến” Tức giận bốc hơi hết, hắn khẽ gọi tên nàng, ngón tay còn hai giọt máu đỏ tươi vuốt ve khuôn mặt thanh tú đầy khẩn trương lo lắng. Ô ô ô, Xuân Yên cứ gào khóc chẳng thèm để ý tới hắn. Đau quá! Đau lòng, đau tay, đau cái ót, lưng cũng đau, nàng muốn tàn phế mất thôi…. Đau quá! Đau lòng, đau tay, đau cái ót, lưng cũng đau, nàng muốn tàn phế mất thôi…. Thấy nàng không nói lời nào, Phượng Dật phát hoảng, cuống tay cuống chân nhặt một mảnh vải lên lau mắt cho nàng, ôn nhu hỏi: “Xuân Yến, nàng sao vậy? Đau lắm hả?” Lại muốn ôm lấy nàng xem thương thế. Xuân Yến chụp mạnh lấy hai tay hắn, khóc nức nở: “Đừng đụng cái bàn tay bẩn thỉu đã chạm vào nữ nhân khác vào ta!” Còn mảnh vải này… là tiết khố của hắn đó. “Ta…” Phượng Dật sửng sốt. “Ta không có chạm qua nữ nhân khác!” Hắn thanh minh. “Lừa quỷ à!” Xuân Yến trừng to đôi mắt vẫn còn ngận nước. Nàng tận mắt thấy hắn đứng cùng Đức phi, còn ngay trước cửa sổ! Cặp sắc thủ kia không sờ qua nàng ta mới lạ! “Xuân Yến!” Phượng Dật ôm lấy nàng, bất đắc dĩ khẽ gọi tên nàng. “Đừng có gọi ta!” Xuân Yến tiện tay túm lấy ống tay áo của hắn lau nước mũi, một tay đấm vào ngực hắn, tiếp tục kêu khóc trách cứ. “Ngươi cút! Ngươi cút đi cho ta! Tìm Hiền phi Đức phi của ngươi đi! Lâm hạnh hậu cung ba ngàn giai nhân của ngươi đi! Không cần lo cho ta, ta không cần ngươi lo cho ta!” Hắn như bây giờ còn dám ra ngoài gặp người? Giết hắn còn thống khoái hơn! PHượng Dật cười khổ. “Đồ ngốc, nói lung tung gì vậy? “Âm thanh trầm ấm mang theo vô hạn ôn nhu, ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng trào ra khóe mắt nàng. Xuân Yến khóc rất hăng, bắt đầu run, bắt đầu hờn ngắt quãng nói không ra hơi mà vẫn không quên đánh vào ngực hắn: “Ta… hức… có nói sai… hức… sao? Hức… ngươi… hức… không phải… hức…muốn… đi… hức… lâm hạnh Đức phi của ngươi sao?” Nhìn bộ dáng đáng thương hề hề vẫn còn muốn cậy mạnh làm cho Phượng Dật thấy buồn cười. “Nha đầu ngốc, trừ nàng ra, ta còn có thể lâm hạnh ai?” Hắn xoa xoa má nàng, ôn nhu nói. Mới chỉ nghe nói thôi đã làm um lên lợi hại như vậy. Nếu thật làm như thế… Hắn không dám tưởng tượng mình có thể sống bao lâu. “Hiền phi… hức… Đức phi nha! Không phải ngươi… hức… đêm nay sẽ… hức… các nàng… hức… thị tẩm sao?” Xuân Yến thở còn vất vả nhưng vẫn còn cố tình muốn nói. Thì ra là như thế. Cuối cùng mọi chuyện cũng rõ rồi. Phượng Dật thầm thở dài. “Không thể nào.” Hắn thản nhiên nói. “Hừ. Ai… hức… ai tin ngươi!” Xuân Yến cáu giận hờn dỗi nói.Có điều nước mắt rõ ràng có giảm bớt. “Nàng không tin ta, còn có thể tin ai?” Phượng Dật giữ lấy hai má nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên nước mắt tèm lem của nàng. “Ai… hức… cũng không tin!” Xuân Yến đẩy đầu hắn ra, nói lời trái lương tâm. “Ngươi đừng… hức… loạn hôn ta. Muốn hôn… cách… thì hôn Đức phi của ngươi đi!” “Nhưng ta chỉ muốn hôn nàng.” Phượng Dật nhẹ nhàng an ủi, và đồng thời cũng muốn thực hành luôn. “Đồ quỷ… hức… hết bài này đến bài khác!” Lại đẩy mặt hắn ra, có điều lực đẩy cũng nhỏ không ít… “Tay của ta chỉ chạm qua nàng. Môi của ta cũng chỉ hôn qua nàng!” Phượng Dật nhìn vào mắt nàng bình tĩnh cam đoan. “Thực… hức… thật sự?” Xuân Yến hít hít cái mũi, lệ quang nhòe nhoẹt nhìn hắn. “Thật sự!” Phượng Dật dịu dàng đáp, hôn lên cái mũi nhỏ của nàng. “Thực sự thì, ta cũng đã từng động ý niệm gọi Đức phi thị tẩm.” Hắn thừa nhận. “Nhưng không hiểu tại sao, ngồi đối diện nàng nửa canh giờ ta vẫn chẳng có cảm giác gì. Mà bây giờ.” ngón trở xẹt qua cái mũi đỏ bừng vì khóc lóc của Xuân Yến, “Ta phát hiện, đối với một con mèo nhỏ hay khóc nhè, vừa rồi còn giơ dao muốn thiến ta lại có dục niệm.” Xuân Yến cả kinh. Quả nhiên phát hiện dưới thân cái thứ kia đang lớn dần lên. “Ngươi!” Thật đúng là muốn lên giường cùng nữ nhân khác a! Hơn nữa lúc nào cũng động dục được! Môi đỏ mới cong lên đang muốn chửi mắng, đột nhiên đã bị một đôi môi khác đè nghiến lại, nuốt hết tất cả lời nói đã kề tới miệng của nàng “Còn có sức mắng người, xem ra lúc nãy ngã cũng không nghiêm trọng lắm.” Hôn xong một hồi, Phượng Dật lẩm bẩm. Rất nhanh, vốn là muốn xuất khẩu ra một chuỗi âm thanh mắng chửi lại bị một chuỗi yêu kiều thay thế, quần áo đã cởi ra lại trở thành cái nệm tốt nhất dành cho hai người. Trong phòng nồng lên mùi mồ hôi nồng, mà ngồi ngoài cửa, một đám người Lục Ngọc Thu Dung, Tiểu Thạch Tử, Minh Ân đêu đỏ mặt hồng tai cúi đầu không dám liếc mắt một cái vào trong. Hai người kia, rõ ràng một khắc trước còn ngươi truy ta đuổi kêu đánh kêu giết, thế nào ngay sau đó đã lại lăn ra cũng nhau nặn trẻ con đi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương