Thần Y Phục Thù!
Chương 35: Trần Gia, Trần Lễ Thạch Kiêu Ngạo!
"Trần thiếu là người nào vậy?" "Trần thiếu mà anh cũng không biết sao? Anh có phải là Giang Châu không đấy? Tôi nói cho anh biết nhé, Trần thiếu chính là Đại thiếu gia của tập đoàn Trần thị Giang Châu, là người thừa kế hợp pháp thứ nhất!" "Hí! Tập đoàn Trần thị ư, anh có phải đang nói đến tập đoàn Trần thị xếp hạng ở hai mươi vị trí đầu toàn bộ bộ Giang Châu đúng không? Nghe nói giá trị thị trường của tập đoàn Trần thị vượt qua 6 tỷ đấy!" "Không phải hắn, còn có thể là ai?" Mục Y Nhân liếc qua, không nhịn được hừ nhẹ một tiếng. Không đợi Lăng Việt mở miệng, cô đã là tự mình mở miệng giải thích: "Tên Trần thiếu này gọi là Trần Lễ Thạch. Trần gia tại Giang Châu thứ hạng không tệ, Trần Lễ Thạch cũng nước lên thì thuyền lên, cậu ta mượn nhờ ánh sáng Trần gia trở thành một trong tám thanh niên lừng lẫy tại Giang Châu! Nhưng trên thực tế, cũng chỉ là tên ăn hại mà thôi!" Mí mắt của Lăng Việt khẽ nhúc nhích. "Tôi thấy cô giống như rất ghét cậu ta?" "Tên đó là một kẻ xấu xa, lúc trước anh ta muốn theo đuổi tôi, đáng tiếc bị tôi thẳng thừng từ chối. Sau đó anh ta lại nhiều lần làm ra những việc ngáng chân đối với tập đoàn Y Nhân, làm hại tôi phí không ít tâm huyết, mới khiến cho tập đoàn Y Nhân đứng vững được." "Có chuyện như vậy nữa sao?" Ánh mắt của Lăng Việt híp lại, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Lễ Thạc, trong ánh mắt này của hắn có ẩn chứa sự lạnh lẽo đáng sợ. Trần Lễ Thạch giống như là đã nhận ra ánh mắt sắc bén này của Lăng Việt, liền lập tức "Trần thiếu là người nào vậy a?" "Trần thiếu mà anh cũng không nhận ra hay sao? Anh đúng người Giang Châu sao? Tôi nói cho anh biết nhé, Trân thiếu chính là Đại thiếu gia của tập đoàn Trần thị Giang Châu, là người thừa kế hợp pháp thứ nhất!" "Hí! Tập đoàn Trần thị ư, anh có phải đang nói đến tập đoàn Trần thị xếp hạng ở hai mươi vị trí đầu toàn bộ bộ Giang Châu đúng không? Nghe nói giá trị thị trường của tập đoàn Trần thị vượt qua 6 tỷ đấy!" "Không phải hắn, còn có thể là ai?" Mục Y Nhân liếc qua, không nhịn được hừ nhẹ một tiếng. Không đợi Lăng Việt mở miệng, nàng đã là tự mình mở miệng giải thích: "Tên Trần thiếu này gọi là Trần Lễ Thạch. Trần gia tại Giang Châu thứ hạng không tệ, Trần Lễ Thạch cũng nước lên thì thuyền lên, hắn mượn nhờ ánh sáng Trần gia trở thành một trong tám thanh niên lừng lẫy tại Giang Châu! Nhưng trên thực tế, cũng bất quá là tên hỗn đản mà thôi!" Mí mắt của Lăng Việt khẽ nhúc nhích. "Tôi thấy cô giống như rất ghét cậu ta?" "Tên đó là một kẻ xấu xa, lúc trước hắn muốn theo đuổi tôi, đáng tiếc bị tôi thẳng thừng từ chối. Sau đó hắn lại nhiều lần làm ra những việc ngáng chân đối với tập đoàn Y Nhân, làm hại tôi phí không ít tâm huyết, mới khiến cho tập đoàn Y Nhân chịu đựng được." "Có chuyện như vậy nữa sao?" Ánh mắt của Lăng Việt híp lại, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Lễ Thạch một chút, trong ánh mắt này của hắn có ẩn chứa sự lạnh lẽo đáng sợ. Trần Lễ Thạch giống như là đã nhận ra ánh mắt sắc bén của Lăng Việt, liền nhìn hướng về phía vị trí Mục Y Nhân, cậu ta nhìn thấy Lăng Việt liền tỏ ra thái độ cực kỳ khinh thường. Nhưng sau đó, ánh mắt của cậu ta nhìn về Mục Y Nhân đang ở bên cạnh Lăng Việt, ánh mắt của cậu ta lập tức sáng lên. Tiếp đó cậu ta bỏ qua mọi người một bên, chậm rãi đi đến bên người Mục Y Nhân. "Mục tiểu thư, thật sự là trùng hợp, nghĩ không ra cô cũng tới buổi đấu giá này." Mục Y Nhân tức giận nói: "Tôi tới hay không, mắc mớ gì tới anh? Quản tốt chính anh là được!" Ánh mắt của Trần Lễ Thạch híp lại, trong mắt ẩn chứa hai đạo sát ý, nhưng trên mặt của cậu ta che dấu rất kỹ, nhanh chóng hiên lên một nụ cười, nói: "Tính tình của Mục tiểu thư vẫn là như xưa! Nhưng mà tất cả mọi người là người làm ăn, hòa khí sinh tài mà thôi, Mục tiểu thư cũng không cần thái độ với tôi như thế." "Tôi cũng không có ý gì tính tình của tôi xưa nay đã như vậy, tôi đã không thích nói chuyện với người nào, thì liền không muốn nói chuyện với người đó, nếu như nghe người đó nói thì liền mắc ói! Cho nên mời Trần thiếu mau chóng rời đi, đừng để tôi cảm thấy không thoải mái!" "Cô— —!" Ánh mắt của Trần Lễ Thạch đột nhiên nhíu lại, sát cơ tóe hiện. Nhưng là sau đó hắn liền lạnh lùng hừ một tiếng. "Mục Y Nhân, cô cứ việc ra vẻ đi sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ cho cô biết, Trần Lễ Thạch tôi không phải người mà cô có thể tuỳ tiện trêu chọc! Hừ!" Nói xong, hắn quay người rời đi. Ngay lập tức các ông chủ thấy có cơ hội để lợi dụng được, không nói hai lời lập tức tiến lên, bộ dạng ân cần. "Trần thiếu, ngài ngồi chỗ này đi, vị trí này cũng coi như không tệ ." "Trần thiếu, ngài ngồi tại chỗ này của tôi đi, tôi sẽ mang một chút trà ngon, đợi chút nữa để thư ký pha trà cho ngài thưởng thức nha." ... Đối mặt với những lời mời thịnh tình của mọi người, Trần Lễ Thạch chỉ là cười nhạt một tiếng. "Các vị, thôi được rồi, bản thiếu đã có chỗ ngồi!" "Ồ?" Mọi người nghi hoặc không hiểu. "Trần thiếu, mấy vị trí ở phía trước đã bị chúng tôi chọn sao ngài ngôi được?" "Ha ha ha...." Trần Lễ Thạch cười ngạo nghễ, một tay chắp sau lưng, chỉ về phía một loạt chỗ ngồi hàng thứ nhất, nói: "Ầy, chỗ ngồi của bản thiếu chính là chỗ này!" "Hít hà!" Mọi người nhịn không được cùng nhau hít sâu một hơi, từng người trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Lễ Thạch, hỏi: "Trần thiếu, chẳng lẽ vốn lưu động của ngài hiện tại, đã đạt đến 1.5 tỷ rồi sao?" Trần Lễ Thạch cười ha ha. "À chuyện này thật không có khoa trương như vậy! 1.5 tỷ thì bản thiếu không có, nhưng mà mấy trăm triệu, thì tôi có. Còn việc bản thiếu có thể ngồi ở hàng thứ nhất nguyên nhân chủ yếu là bởi vì lần đấu giá này, Trần gia chúng tôi là nhà tài trợ cho nên được tặng cho hai chỗ ngồi." Mọi người nghe nói lời ấy, sự kinh ngạc đã dần biến mất nhưng cũng không nhịn được mà tán dương: "Không hổ là Trần gia, tài lực hùng hậu, đến buổi đấu giá từ thiện cũng có thể tài trợ!" "Bây giờ Trần gia dựa vào tài trợ ngồi hàng thứ nhất, đã rất khó lường! Cái này chỉ sợ chừng hai năm nữa, sợ là ở trong thẻ của Trần thiếu sẽ có 1.5 tỷ, không cần tài trợ buổi đấu giá cũng có thể ngồi tại hàng thứ nhất!" "A a a a...." Trần Lễ Thạch hai tay đặt sau lưng, cười ngạo nghễ. "Các vị chớ có quá nâng tôi lên tận trên trời tuy Trần gia chúng tôi có gia nghiệp lớn, nhưng còn không có khoa trương như vậy, tất cả đều là nhờ ngày thường có các vị giúp đỡ! Sau này Trần gia chúng tôi còn cần nhiều hơn sự hợp tác của các vị lão tổng mới được!" Mọi người vội vàng bày tỏ lòng trung thành. "Trần thiếu ngài quá khách khí, sau này ngài có cần chúng tôi làm gì cứ việc mở miệng! Cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, chúng tôi cũng không chối từ!" Trần Lễ Thạch vung tay lên. "Câu nói này nói rất hay nha, vậy thì sau này mọi người cùng nhau phát tài!" "Cảm ơn Trần thiếu!" "Được rồi! Không nói nhiều nói nữa, bản thiếu phải ngồi xuống cái đã, buổi đấu giá lập tức sẽ bắt đầu, các vị cũng ngồi xuống đi!" "Vâng vâng vâng!" Mọi người vội vàng ngồi xuống, còn Trần Lễ Thạch thì lại lườm Mục Y Nhân trong ánh mắt của anh ta lộ rõ vẻ đắc ý! Phảng phất giống như muốn nói, Mục Y Nhân, cô đúng là một cô gái ngu ngốc, không chịu làm người của bản Thiếu gia, thật sự đúng là mắt chó của cô bị mù cả rồi! Hiện tại, cô đã biết sự chênh lệch của hai người chúng ta rồi chứ? Mất đi bản thiếu, chính là sự quyết định ngu xuẩn và sự hối hận nhất đời này của cô! Mục Y Nhân tự nhiên là sẽ không hối hận về việc từ chối sự theo đổi của Trần Lễ Thạch. Nếu cô là một cô gái yêu thích vật chất, thì cũng không tới phiên Trần Lễ Thạch theo đuổi cô! Lấy dung mạo của Mục Y Nhân, những công tử nhà giàu muốn đuổi theo cô có nhiều lắm! Đời này của cô nguyện chờ đợi một người, trái tim của cô chỉ giành cho một người, cho dù bạc đầu cũng không rời xa. Ở hàng vị trí thứ nhất cũng không chỉ có một mình Trần Lễ Thạch ngồi, mà còn có thêm hai người nữa. Một người là một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn một người nữa là một cô gái xinh đẹp! Cô gái kia có một khuôn mặt mỹ lệ, dáng người cũng có tròn có méo, nhìn có vẻ như là một ngôi sao nhỏ hạng ba. Chỉ tiếc, tại ở trong mắt của Lăng Việt, cô gái ấy chỉ là một đống xương trắng mà thôi, hoàn toàn không có hứng thú gì. Ngược lại là người thanh niên kia, cũng làm cho Lăng Việt có hai phần hào hứng. Tên thanh niên này là một võ đạo tu luyện giả, tu vi còn là Võ giả tầng mười đỉnh phong! Chỉ nhiêu đó cũng chỉ là để Lăng Việt có hai phần hào hứng mà thôi. Thanh niên kia tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lăng Việt, cậu ta quay đầu nhìn lướt qua, bắt gặp được Lăng Việt đang nhìn thẳng về phía mình, cậu ta không khỏi hừ nhẹ một tiếng, mặc dù cậu ta có một tia nghi hoặc, nhưng vẫn quay đầu đi. Mục Y Nhân nhỏ giọng hỏi: "Lăng Việt, chuyện gì xảy ra?" Lăng Việt cười nhạt một tiếng. "Không có việc gì. Buổi đấu giá bắt đầu rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương