Thằng Đức
Chương 98: Sao Lại Là Hắn
Buổi sáng trời mưa rả rích…trận mưa không lớn nhưng cứ dai dẵng…đúng câu ‘hạt mưa..mưa rơi tí tách’ nghe buồn làm sao…Khí hậu như vầy…buổi sáng phải thức dậy đi làm hoặc buôn bán tảo tần mưu sinh thì chán lắm,cãm thấy đời là bể khổ…nhưng nếu được nằm lì trên nệm êm chăn ấm thì là hạnh phúc lắm …không đòi hỏi gì thêm nửa…Nhưng mặc dù không đòi hỏi gỉ thêm nửa mà được ‘hoàng thiên hậu đãi’..thì là một chuyện khác…Đức ca là người may mắn như vậy đó…Buổi sáng cặc đang dựng lều…mà được chiếc lưỡi thơm tho của Bạch hổ tận tình săn sóc…nếu không phải ‘hoàng thiên hậu đãi’ thì là gì?nói đi…Bạch hổ là ai chứ?nói nàng là đệ nhất mỷ nử Hà thành cũng không ngoa đâu…lại có Quân hàm Thiếu tướng…mà không phải là Thiếu tướng bình thường,còn là con gái độc nhất của Thủ trưởng số một của đất nước…Nghe nói thôi cũng đủ làm người ta hờn ghen rồi…nhưng nếu có thể nhìn thấy tận mắt..con cặc tổ xì nái của hắn ‘mất hút’ trong miệng nàng…sẻ có khối người ngã lăn đùn ra chết vì ghen tức…Hắn hai tay gối đầu…hai mắt lim dim…tận hưởng…thỉnh thoãng có tiếng rên nho nhỏ…phát ra từ trong cổ họng…phía dưới Nancy đang gục gặc nhè nhẹ mái tóc…chiếc lưỡi rà lên bụng…bò đến ngực…một làn hơi thở thơm như hoa lan vờn sát mặt…nhẹ nhàng liếm vành tai hắn…-“Sao hả..em làm anh sướng hong?” Tiếng Nancy rủ rì như muổi kêu bên tai… cắn nhẹ vành tai hắn…bàn tay mỷ miều mân mê cặc hắn một cách thích thú…-“Tuyệt vời..em là nhất rồi..”Đức ‘mê sảng’…-“Vậy mấy người khác thì sao?Thu Hà có được không?” Nancy ôn nhu hỏi…Đức mở mắt…lập tức tỉnh ngủ …điếng người…cặc phía dưới dưới tức thì bắt đầu xụi lơ…-Hi hi..đừng có khẩn trương mà..em không ngại đâu…em chẵng phải nói với anh về kế hoạch rồi sao?quên rồi à…-“Hi hi..không có quên…nhưng mà..”-“Nhưng mà cái gì…vì cái nầy à hi hi…?” bàn tay nàng nắm cặc hắn như nắm cổ gà…nhưng không xiết mạnh mà chỉ bóp nhẹ và cười rúc rích……-“Đã nói rồi mà…đừng khẩn trương…hi hi…họ người của em…ai cũng được…nếu họ thích anh cứ tự nhiên đi…đều là chị em cả…hơn nửa…rất phù hợp với kế hoạch …hi hi…”Giọng nàng ôn nhu hơn bao giờ hết…-“Ừm…phải phải…” Đức thở phào…thì ra là vậy…hú hồn…-Chuyện mà Huỳnh Tuấn Anh đề nghị là chuyện tốt…thật ra lảo cũng khôn lắm đó..biết chọn cành mà đậu…Đúng ra cả hai bên đều có lợi…anh là người có lợi nhất…hi hi..con gái lảo ta cũmg là một mỷ nhân…-“Hả?có liên quan gì tới con gái ông ta chứ?” mặt Đức bư ra…-“Đổ khờ…hùn hạp…người đứng tên cổ phần là con gái ông ta…đại diện cho phía ông ta chỉ là cái cớ thôi…là của hổi môn đó anh ngốc…” Nancy cười giải thích…-“Không phải là thiệt chứ?nhưng…Vậy là em đồng ý ?” Đức mừng rở…nhớ lại ngay sau bửa cơm ở nhà Tâm Đoan…trong phòng sách của lảo...lời đề nghị của Huỳnh Tuấn Anh…-“Dỉ nhiên rồi…thêm một người nửa có sao chứ?hai bên cùng có lợi mà…anh là người lợi nhất đó…” Nancy lườm…Chiều hôm trước…tại nhà Huỳnh đại gia…Sau bửa cơm…-“Ha ha…trong phòng sách…tôi có một bộ cờ rất đẹp…làm bằng gổ quý hiếm…đả lâu không chơi rồi…Cậu có biết đánh cờ tướng không?” Tuấn Anh nhìn Đức với ánh mắt mong đợi…-“Biết chút chút…coi như là tạm được …cháu có thể hầu bác vài ván coi sao…” Đức mĩm cười…biết Tuấn Anh hình như có chuyện muốn bàn thảo riêng với mình…-“Đi…chúng ta vào phòng sách…là giang sơn của tôi đó…ha ha...” Tuấn Anh thầm khen ngợi…người nầy trẻ nhưng tâm cơ linh hoạt…hiểu ý người…Tuấn Hào,Tuấn Kiệt biết ba mình có chuyện quan trọng cần bàn …tuy thắc mắc nhưng cũng không hỏi thêm…cáo lui về phòng riêng…-“Tâm Đoan…xuống bếp căn dặn chị Lài chuẩn bị bình cà phê…” Ngọc Trinh thấy Tâm Đoan dợm người muốn bước theo vào phòng khách …nàng nhìn con gái nói…-“Dạ…” nhìn vào phòng sách của ba…Tâm Đoan nghi hoặc……-“Aiz..làm ăn nhỏ hay làm ăn lớn cũng đều có phong hiểm…nghiệp vụ của cậu càng lớn…phong hiểm càng nhiều…sai một bước …vạn kiếp bất phục… thương trường đơn giản nhưng quan thương thường phải đi đôi…phức tạp là ở chổ nầy…” Tuấn Anh lấy bộ cờ tướng làm bằng gổ mun đen bày lên bàn…miệng nói mông lung…-“Nên cháu thật khâm phục bác…cơ ngơi bác gầy dựng ra …không dể đâu…” Đức chọn quân trắng…bắt đầu bày cờ…-Đúng là không dể đâu…vì vậy..nghe cậu nói muốn thành lập tập đoàn…lập thì không khó…giử được mới là khó…nhất là khi nghiệp vụ của cậu trở thành miếng thịt ngon khiến nhiều người đỏ mắt…-Ý của bác là..-Ậy…không cần phải đi sâu vào chi tiết…tóm lại..nếu cậu muốn thành lập tập đoàn…điều quan trọng nhất không phải là tiền mà là thế lực…cậu hiểu chứ?nếu không chỉ là đào giếng cho người ta uống nước mà thôi…sau đó…mất trắng…đôi khi còn ngổi tù oan mà không biết tại sao……-Haha..cậu nhìn tôi như vậy…có phải muốn nói là :”không thấy thế lực của tôi mà sao tôi vẩn phây phây chứ gì?...” tôi có ô dù đó…bỡi vậy mới có thể tồn tại đến bây giờ…-Thế lực và ô dù..khác nhau chổ nào?-Cho thí dụ nha…để cậu dể hiểu …nếu cậu có ông bố là Bí thư tỉnh ủy,hay Bộ trưởng…Với số vốn 1 ngàn tỷ của cậu …chuyện thành lập Tập đoàn…không có vấn đề lớn…tại vì cậu có thế lực của ba cậu…còn nếu như không có thế lực…mà muốn được việc…cậu phải kiếm người chống lưng cho cậu…cho họ cổ phần…bao nhiêu phần trăm…cái đó còn tùy cái thế lực của họ…Cậu hiểu chứ…-“Ha ha..Hiểu rồi…Chuyện nầy..bác yên chí…Thế lực cũng được…ô dù cũng được…không thành vấn đề đâu…haha…Huỳnh Tuấn Anh không phải tự nhiên đem chuyện ‘Thế lực’ và ‘Ô dù’ ra mà nói chuyện…lảo biết sau lưng của người thanh niên trẻ nầy có một thế lực khủng nhưng không biết khủng cở nào…vì lảo không biết Nancy…Quyết định dựa vào hắn bằng cách gã ngầm con gái cho hắn là một quyết định trọng đại…không thể qua loa được…lảo muốn biết chắc chắn…nhưng xem ra nếu mình muốn biết..cũng phải bỏ ra chút gì đó…“-Ha ha…nếu cậu không ngại..hay là vầy đi…bao nhiêu phẩn trăm cũng được…tùy cậu…cho Huỳnh gia tham gia hùn chút ít vốn…thế nào?” Huỳnh Tuấn Anh hồi họp chờ đợi…nếu Đức chấp nhận cho lảo hùn vốn…tức nhiên sẻ hé lộ chổ dựa khủng sau lưng của hắn…-“Hi hi…Dỉ nhiên là được rổi…có Huỳnh đại gia bác hùn hạp…muốn thất bại cũng khó lắm..Nancy nghe được tin nầy sẻ rất mừng”…Mánh khóe trong thương trường,đấu tranh trong quan trường ít nhiều cũng được Loan và Nancy chỉ điểm…Đức hiểu tâm trạng của Tuấn Anh…thôi thì hé lộ cho ông ta yên lòng…-“Nancy?” Tuấn Anh run lên…đây rổi…nhưng vẩn chưa biết Nancy là người như thế nào…-Là bạn gái của cháu…Thiếu tướng làm việc cho Cục An Ninh của Bộ CA…-“Hả? ừm…Tuấn Anh yên lòng rồi…Thiếu tướng Cục An Ninh của Bộ CA..có quyền lực đó…dựa dẩm được rổi…nhưng câu kế đó khiến lảo xúc động..lổ tai lùng bùng…hai chân muốn đứng không vững…-Bác đừng tiết lộ với ai nha…Nancy là con gái của Thủ trưởng số một của cả nước…-“Không đâu…bác cam đoan sẻ giử kín…ừm…phần hùn của bác…bác để Tâm Đoan đứng tên..aiz…phải cho nó ra ngoài làm việc rổi…đây là cơ hội tốt cho nó học hỏi lấy kinh nghiệm…A ha..xong rồi..ra ngoài ra ngoài trò chuyện với nó đi ha ha…”Tuấn Anh mặt mày rạng rở…nghỉ bụng phải nói với vợ kêu con gái chủ động một chút mới được…nếu hắn là ‘con rể’ mình…Mai nầy…ai dám không nể mặt?***Trường Đãng…-Cậu sẻ thường tới thăm tôi chứ?Quyên cúi mặt..buồn rười rượi…Chỉ còn một tuần nửa thôi…khóa học chấm dứt…Trước đây nàng có tham vọng lợi dụng hắn để thăng tiến…bây giờ,nàng đã được toại nguyện…được bổ nhiệm làm Phó Chủ Tịch Huyện Châu Thành…nhưng trong lòng vẩn không được vui khi nghỉ tới lúc xa cách hắn…-Tới thăm?hi hi..sau nầy chị cũng là lảnh đạo của tui…Chị phải chiếu cố cho thằng em nầy nhiều một chút đó nha..hi hi-“Hả..ý cậu muốn nói là…” Quyên mừng run lên…-“Ha ha…Tui được bổ nhiệm làm Chủ tịch xã Đông Phú...mai nầy sẻ thường tới văn phòng chị báo cáo công tác ..hi hi..” Nói đến đây hắn nhướng mắt nhìn Quyên ra vẻ ám muội…nghỉ lúc đó trong phòng vừa báo cáo công tác vừa bóp vú sờ lồn…hiệu xuất sẻ tăng cao à nha…-“Hả?thiệt ?vậy thì nói sớm đi để người ta mừng..cậu thiệt là..”Quyên mừng rở…vậy là mai nầy..có thể gặp hắn thường xuyên rồi…Huyện Châu Thành có 3 Phó Chủ tịch huyện…nàng là một trong…chuyên Phụ trách Kinh tế…Phó Chủ tịch huyện và Chủ tịch xã găp nhau..hội ý..thương lượng bàn bạc công tác…Danh chánh ngôn thuận a…-Mừng? Khó nói lắm…ừm…chị có nghe tên Lý Gia Thành chưa?-“Lý Gia Thành? Là ai vậy?”Quyên không biết Lý Gia Thành là chuyện thường…hắn là COCC…chuyện hắn nhãy dù xuống làm Phó Chủ tịch huyện…vẩn chưa được thông báo để tránh thiên hạ xù xì đàm tiếu…một quy luật bất thành văn nhưng rất phổ biến…-“Hắn hả? Tiểu sử kinh lắm…hắn là…” Đức vừa tóm lượt vừa kín đáo dò xét…tri nhân tri diện bất tri tâm…nếu Quyên nghe tên Lý Gia Thành là con của Lý Bộ Trưởng…có gút mắc với mình mà không thay đổi sắc mặt thì có nghĩa là ‘xài được’…có thể xếp vào hàng ngủ đáng tin cậy…ngược lại…tỏ vẻ sợ hãi thì không cần phải nói nhiều…tốn thì giờ vô ích…-“Cậu yên chí đi…chị lúc nào cũng đứng bên cậu…không để hắn cà chớn đâu…”Quyên kiên định lập trường.Ở Chính trường Thành phố…ai lại không biết trên trán của hai anh em nàng đã có khắc chử ‘Đức’ …có nghĩa là cùng hắn trên một chiến tuyến…việc cùng tiến cùng lui với hắn là chuyện phải làm…-“Hihi…không cần phải khẩn trương như vậy…hắn hả..chẳng làm nên trò trống gì đâu…Còn chị…Bất cứ chị chưởng quản kinh tế ,Công nghiệp hay cái gì đi nửa…Đức lập sẻ ủng hộ chị…hơn nửa…tui chỉ cần nói một lời…Tập đoàn của Huỳnh đại gia sẻ ra sức…Thành tích sẻ vô cùng vẻ vang…một thời gian sau danh chánh ngôn thuận lên ngồi ghế Chủ tịch…Còn hắn?mặc dù là COCC cũng phải né qua một bên…hơn nửa…”…Nói đến đây,mặt Đức đanh lại…-Hơn nửa cái gì?-“Hắc hắc…hắn muốn gây chuyện với tui..hắc hắc…tưởng tui là thiện nam tín nử hả?Tui sẻ cho hắn biết tay …còn thằng già Lại Đức Quang…muốn đứng đàng sau ném đá giấu tay? …sai lầm nhất của hai đứa nó là chọc tới tui…”-“Làm như giỏi lắm vậy..”Quyên mắng yêu…-“Dỉ nhiên rồi…nhưng biết tui giỏi nhất là cái gi hong?”Nói xong vẻ mặt trở nên mờ ám…Sắp mản khóa rổi…học viên thường được chia tổ để hội thảo…hai người ngồi kế nhau…xù xì cũng chẳng ai để ý…ai cũng tưởng Quyên đang ‘phụ đạo’ bù đắp cho những ngày Đức vì ‘công tác’ mà vắng mặt…Thấy mặt hắn trở nên dâm dê…Quyên rạo rực…cả tuần nay mới gặp hắn…lúc trước..có cái xe kia …vô cùng tiện lợi…bây giờ không có chiếc xe đó…muốn ‘làm ăn’ …thiệt bất tiện…-Ông xả chị ..lúc nầy sao rổi..còn đi làm xa không?-“Ít lắm…nhưng thường 8…9 giờ tối mới về…” Quyên ‘thả’ tín hiệu…Đúng lúc nẩy..di dộng reo lên..cô nàng Thụy Vủ gọi đến…Đức bắt máy…-A lô…sao sớm vậy?có phải muốn nói đêm qua không ngủ được vì nhớ tôi chứ…hihi…-“Tôi…tôi buồn quá…không muốn sống nửa…” Tiếng Thụy Vủ buồn bả vang lên…không ‘hung hăng’ như thường lệ...mổi khi gọi..-“Cái gì?cô hai à…mới sáng sớm đó…không đùa kiểu nầy chớ hả? hihi…” Sau một giây sửng sốt…Đức nghỉ bà cô nầy muốn đùa giai rồi đây nên cười hi hi ha ha…-Sao cũng được…thôi…tôi không làm phiền anh nửa…-“Eh..khoan..khoan đã..cô hai à ..cô đang ở đâu…đừng có ngu dại làm chuyện dại dột đó nha…nói đi..cô đang ở đâu?”…Đức quýnh lên rồi…một ý nghỉ thoáng trong đầu…cô khờ nầy bị tên nào cho mang ba lô đằng trước rồi bỏ nên mới chán đời bi quan như vậy…-“Tôi đang ở trươc cổng trường đại học…muốn nhìn lại 1 lần …”Thụy Vủ giọng ‘thê lương’ đáp…-“Được…tôi tới ngay…đừng chạy bậy…chờ đó…” Đức vội vả chạy ra ngoài cửa..không quên quay đầu lại nhìn Quyên ra dấu hắn sẻ điện thoại cho nàng…Quyên gật đầu…***Cùng thời gian…Trong căn biệt thự của Lại Đức Quang..hôm nay hầu như đông đủ…Lý Bình,Minh Hiếu,Thu Hoa,Cựu ‘Quyền Giám đốc Sở CA thành Phố Huỳnh Thế Luân…Phó Giám Đốc CA Định Bang…Xem ra Lại Đức Quang cũng tốn tâm tư không ít để quy tựu những người vì Trần Đức mà bị đá văng ra khỏi chính trường hoặc đang ngồi chơi xơi nước cho qua ngày chờ ngày hưu trí…Là cáo già trong quan trường,lảo thừa hiểu câu :’kẻ thù của kẻ thù ta chính là bạn ta’…Lý Gia Thành nghe lảo bóng gió…cũng được khai sáng ít nhiều…thái độ đối với Lý Bình và Minh Hiếu cùng những người khác có phần niềm nở hơn…Vì vậy hôm nay trong buổi tiệc đón mừng Lại Đức Huy từ Úc về…không khí rất hòa hợp…mọi người đều coi Lý Gia Thành là trung tâm…là ’Hoàng thượng’ của một triều đình thu hẹp…mà Lại Đức Quang là ‘Thừa tướng đại nhân’…-“Lý đại ca..hi hi…cho phép tui gọi anh như vậy đi…Lý Đại ca..sau nầy anh cần tui làm..cứ nói một tiếng là được…Lý đại ca…ly nầy xin mời anh…”Sau lần đụng độ trước…Lại Đức Huy ‘chạy’ qua Úc được cũng là nhờ ông già chịu ‘thoái vị’…Nancy mới không truy cứu…tưởng là kiếp nầy suốt đời làm bạn với kangourou rồi..ai dè gần đây được Lại Đức Quang gọi về nói là có chuyển cơ…có cơ hội ‘Đông sơn tái khởi’…Lại Đức Huy mừng rơi nước mắt…tuy rằng ở bên Úc hắn không cần đi làm kiếm sống…tối ngày chỉ đi kiếm mấy em da trắng …hoặc mấy em ‘mẹ đơn thân’ việt đụ rong…Lúc đầu…thấy phê nhưng riết rồi thấy nhàm…thường hay ngồi nhớ về một thuở oai phong khi còn làm Chủ nhiệm ở Cần thơ…không nghỉ thì thôi…mà nghỉ tới chuyện củ là sôi sục căm thù thằng khốn nạn Trần Đức kia…Bỡi vậy…tuy lớn hơn Gia Thành nhưng Lại Đức Huy trơ trẻn gọi hắn Lý đại ca vơi vẻ mặt vô cùng xiểm nịnh,hèn mọn…Mọi người có mặt đều âm thầm khinh bỉ nhưng cũng âm thầm bái phục…tài ‘vuốt mông,sờ dái ngựa’ của tên nầy đáng được biểu dương để mọi người học tập…-“Ậy…là người nhà với nhau rồi…đừng khách sáo..ngồi xuống đi…” Được cha con Lại Đức Quang tâng bốc lên tận chín tầng mây…Gia Thành đắc ý…mặt ra vẻ đàn anh…cầm ly rượu của Gia Huy đang kính cẩn hai tay đưa tới nốc một hơi rồi hất hàm bảo Gia Huy ngồi…-“Haha..Lý Giám đốc đến Cần Thơ nầy nhận chức..Tôi nghỉ cũng nên tỏ lòng chủ nhà một chút mới được…Định hôm nào tổ chức bửa tiệc mời Lý Giám đốc đến dự…sẳn dịp để các vị quen biết…Không biết các vị thấy sao hả?...Lại Đức Quang tung ‘bom tấn’…lảo tin rằng mai nầy…chỉ cần tin nầy truyền ra..sẻ có khối người tìm đến nhà lảo ‘bắt quàng làm thân’ để momg được lảo tiến dẩn…Trong lòng cả hai Lý Bình,Minh Hiếu đang dậy sóng…Hôm đón Lý Gia Thành ở phi trường…cả hai đã có dịp chiêm ngưỡng nhan sắc mỷ miều của Giám đốc Sở tài chánh cũng là ái nử của Lý Bộ Trưởng…Lý Bình và Minh Hiếu đều mơ mộng…nên tốn không ít công sức lên mạng tìm hiểu…mới biết Lý Giám đốc vẩn còn đang cu ky một mình…Như vậy,chỉ cần cua được Lý Giám đốc thì trùng đất sẻ hóa rồng…Tuy trong lòng dậy sóng nhưng không dám biểu lộ sự phấn khích…quá nguy hiểm…Có câu ‘Nước phù sa không chãy ruộng ngoài ‘…Lảo già kia nhất định diệt mình để dọn đường cho con trai lảo…Thế Luân,Định Bang thì không tính…bọn họ đã có gia đinh…Chỉ có Lý Bình và Minh Hiếu…vẩn còn độc thân vui tính…nhưng cả hai lại rất ‘thờ ơ lạnh nhạt’…mắt nhìn đăm đăm vào ly rượu…-“Chủ tịch Quang…chuyện nầy ngoài ông ra..hi hi..ai có tư cách đứng ra chứ?bọn tôi sẳn sàng cho ông sai vặt là được…muốn chúng tôi làm gì..ông cứ lên tiếng là được…hihi tôi nói vậy…mọi người có đồng ý không?” Thu Hoa quyến rủ cười nịnh nói…-“Con đượi nầy”…Minh Hiếu thầm mắng…hắn có chút tức tối…dù sao Thu Hoa cũng từng cho hắn đụ…bây giờ coi như được treo cành cao liền đá hắn..tối qua ,sau khi uống vài chai,Hiếu nứng cặc, gọi Thu Hoa gạ đụ…Bị nàng từ chối thẳng thừng…hôm nay thấy thái độ của nàng…Hiếu chợt hiểu..’lồn đã vụt bay’…-“Nói đúng đó..Chủ Tịch Quang…chuyện nầy phải nhờ ông ra sức rồi…tôi sẻ nói con em tôi một tiếng..tới lúc đó…chúng ta cùng nhau họp mặt”…Gia Thành hảnh diện nhìn quanh…ý nói..”em gái tao là Giám đốc sở đó…cho tụi bây một cơ hội nịnh bợ…-“Nhất định..ha ha..nhất định…” mọi người đồng thanh phấn khởi đáp…Nhất định rồi..không mời cũng phải tìm cách ló mặt…Có được cơ hội bằng vàng để tạo quan hệ với vị Giám đốc sở nầy…Có ai chịu bỏ qua?Lại Đức Huy phần khích hai má đỏ bừng…ông già hắn nói con gái Lý Bộ Trưởng đẹp như minh tinh xứ Hàn…chưa đầy 30 mà đã là Giám đốc Sở Tài Chính của Cần Thơ…một thành phố trực thuộc Trung ương…Tiền đồ vô lượng…Nếu hắn cua tới tay…thì hắn sẻ hóa rổng…Tuy chưa gặp mặt nhưng nghe ông già nói..cũng đủ phê rổi…Lại Đức Huy liếc nhìn Lý Bình,Minh Hiếu thầm khinh thường…:”Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga?hừ…không có phần chúng mầy…-“Lý đại ca..hai ba ngày nửa là anh chính thức nhậm chức rồi…anh định xử lý thằng đó ra sao?tui thiệt nóng lòng …hay là anh tiết lộ vài câu nghe thử…” Đức Huy nhìn Gia Thành với ánh mắt mong đợi…không những hắn mà mọi người…ai củng thắc mắc muốn biết …-“Ậy…cái gì mà xử lý?nói nậy nói bạ…”Lại Đức Quang quát ...vẻ mặt vô cùng nghiêm túc…Lý Gia Thành thì cười âm hiểm…-“Hả?vậy..vậy…”Gia Huy nghệch mặt ra…không hiểu …-“Hi hi…Ý của Lý Chủ tịch huyện là sẻ đặc biệt chiếu cố cho hắn…giao cho hắn nhiều trọng trách…hi hi” Thu Hoa nói tới đây ngừng lại…liếc mắt nhìn hai người Đức Quang và Gia Thành…ý nói nàng đã hiểu…mấy trò âm mưu hiểm độc nầy…lúc trước Bá Thành thường hay xài…chỉ là không biết có nên nói ra hay không mà thôi…-“Ụa…em nói ra nghe thử…” Gia Thành đắc ý khuyến khích…Đức Quang nhếch miệng mĩm cười…-“Hi hi..đem trọng trách giao cho hắn…mọi người sẻ nói Lý Chủ tịch chí công vô tư…biết nhìn cho đại cuộc..hi hi sau đó cho người ngán chân hắn…thọc gậy bánh xe…khiến hắn làm gì cũng không xong…chừng đó…” Thu Hoa cười ..không nói nửa…nếu có ai vẩn còn chưa hiểu thì nên về nhà rửa chén bát cho vợ là vừa…vì không có tố chất để làm cán bộ nửa rồi…-“Chừng đó Lý Chủ tịch huyện danh chanh ngôn thuận đá hắn ra ngoài…đó là nhẹ nhất…cho dù hắn có ô dù cở nào đi nửa cũng không thể bao che…” Đức Huy kích động…-“Bái phục…bái phục..Chủ tịch huyện Lý…mưu hay…” Lý Bình không bỏ qua cơ hội sờ dái ngựa…-“Như vậy ..ha ha..hắn chết chắc rổi…Lý Chủ tịch..anh thật cao tay…”Hiếu cũng không chịu kém…-“Ha ha…sau nầy có cậu và Lại Chủ tịch lảnh đạo…Tương lai đầy hứa hẹn..haha…”Thế Luân cao tay hơn..không quên tâng bốc Chủ tịch Quang…-“Đúng vậy…Lời nói của đồng chí Luân cũng là lời nói của Định Bang nầy…Các vị..có phải chúng ta nên nâng ly mời hai lảnh đạo một ly để tỏ lòng?”Định Bang chỉ một câu nói…chứng tỏ là tuyệt đỉnh cao thủ sờ dái ngựa …-Ha ha..phải phải…Chủ tịch Quang…Lý Chủ tịch..sau nầy.ha ha..xin hai vị chiếu cố cho..Cả bọn đổng thanh trổ tài nịnh bợ…***Thụy Vủ tắt điện di động mĩm cười đắc ý…hắn rỏ ràng cũng quan tâm đến mình đó chứ!Thụy Vủ tự giận mình quá nhút nhát rúc cục bị Tuyết Vân ‘phỏng’ tay trên…tối qua Tâm Đoan cùng nàng nấu cháo điện thoại ‘vô tình’ tâm sự nổi niềm khiến Thụy Vủ ‘đứng ngồi’ không yên…Hôm nay ’khẩn trương’ muốn gọi Đức ra bàn chuyện quan trọng…nhưng nghỉ với cá tánh ‘cà lơ phất phơ’ của hắn…chưa chắc chuyện ‘quan trọng’ cô thể đá động được hắn…vì vậy mới nghỉ ra một kịch bản ‘bi thương’…Quả nhiên Đức dể dàng trúng kế của người đẹp…vội vàng phóng xe đến…-“Chuyện gì vậy…cô làm tui hết hồn”…Thấy Thụy Vủ…Đức thở phào…yên tâm một chút …-“Tôi buồn quá…anh có thời gian nói chuyện không?” Thụy Vủ ‘buồn bả’ nói…-“Được..được mà…cô muốn sao thì sao đi…Kiếm chổ nào ngồi uống ly nước…cô nói gì tui cũng chăm chú nghe..vậy được chưa?-“Không….tôi không muốn chổ đông người…” Thụy Vủ lắc đầu quầy quậy…-“Cô nàng Thụy Vủ nầy …hình như có gì đó không bình thường… có lẻ đang thất tình nghiêm trọng ,nàng nói muốn tìm một nơi yên tịnh…không có người để nói chuyện…Chổ không người…chổ nào lý tưởng hơn chổ đó?…vậy chở nàng qua bên đó là được…”Đức thầm nghỉ…-OK..OK…lên xe đi…tôi đưa cô đi…‘Thẩn thờ’ bước lên xe nhưng ánh mắt vô cùng giảo hoạt…Thụy Vủ thầm cười đắc ý……-“Đây là đâu vậy?” Theo Đức bước vào nhà…Thụy Vủ nghi hoặc hỏi…-“Là nhà của tôi…nà…đừng có mà nghỉ xấu cho tui đó…Cô nói muốn tìm chổ không người nói chuyện nên tui mới đưa cô qua đây…Tui là người tốt đó…” Đức thấy Thụy Vủ ‘nhìn’ mình nên phân bua…nổi niềm ’oan âm thị kính’…-“Ai nói gì anh đâu mà thanh minh thanh nga dử vậy?” Thụy Vủ ‘lườm’…-“Gấp rút gọi tôi ra…bộ có chuyện gì quan trọng sao?nói đi…coi tôi có giúp gì được không…nếu được…tôi giúp liền…hihi là chổ bạn bè với nhau bấy lâu…Ouf..”Đức sửng sốt…môi Thụy Vủ đang áp vào môi hắn…cô nàng nầy đang hôn hắn…rất vụng về…nhưng rất ngọt ngào..vị ngọt đôi môi…hấp dẩn…Là đàn ông chân chinh mà…gái đẹp ôm mình hôn…không thể khống chế được…Đức siết mạnh nàng vào lòng…tham lam đáp trả…tới đâu thì tới…Nụ hôn tỏ tinh của Thụy Vủ…một hành động thay vạn lời nói…con nhỏ Tuyết Vân chỉ nói có một lời ‘em thích anh’…còn Thụy Vủ …với nụ hôn nầy…còn hơn là nói với anh vạn…thậm chí triệu lời nói đó…Hai người rời ra…Thụy Vủ cúi mặt..hai má đỏ bừng…xấu hổ…nhưng ngọt ngào…vừa rồi…hắn cũng đã hôn mình đấy…-“Vậy là ý gì? Đức liếm môi mình…ngây ngô hỏi…-“Anh…anh nghỉ sao?” Thụy Vủ vẩn cúi mặt…nói như muổi kêu…-“Khoan đã…có phải cô đang bị thất tình không? Nà…không phải là mất trái cam rồi muốn tìm đở trái quít đó chớ?vậy là tìm lầm người rồi…” Đức ‘đề cao cảnh giác’…sợ bị ‘lợi dụng’ làm người thế thân…Thật ra…đang màu mè thôi…cho dù bị làm người thế thân thì cũng tình nguyện .-“Nói bậy nói bạ…người ta thích anh đó mà”…Thụy Vủ ủy khuất…-“Hả?em thích anh?Thiệt?Anh muốn biết chắc là không phải đang nằm mơ …” Được dịp..xông tới liền…Lần nầy nàng bị hắn ôm lấy…môi hắn khóa chặc môi nàng…Lại một hồi lâu…hắn buông nàng ra…miệng lẩm bẩm :”ừm..không phải là mơ…”lại cúi mặt muốn hôn tiếp…-“Này…đừng có ăn gian”..Thụy Vủ né mặt qua một bên…cười khúc khích…-“Ăn gian?không phải đâu..em hôn anh trước..anh tưởng là đang ngủ mơ…anh hôn em lại là để chứng minh là hiện thực…Vậy thì phải hôn em để tỏ lòng…theo truyền thống…-“Lẻo mép”…Thụy Vủ gục đầu vào ngực hắn…mắng nhưng lòng ngọt ngao…tình iêu nở rộ…-“Em đã suy nghỉ kỷ chưa?”Đức hít mùi thơm trên tóc nàng…một mùi thơm nhẹ nhàng dể chịu…-“Tình iêu là không có sự tính toán…Nếu tính toán thì không phải là iêu..” Thụy Vủ nhu mì nói…-“Nhưng anh không phải chỉ có mình em…” Đức ‘thở dài’ thầm nghỉ…cái nầy là ‘số kiếp đào hoa’…không phải là do mình phong lưu bay bướm …-“Em biết chứ…Yến,Tâm Đoan,Tuyết Vân…còn…” Thụy Vủ muốn nói còn chị em nửa nhưng kịp thời im lặng…Cứ để mọi chuyện xuôi theo tự nhiên…ai biết ngày sau sẻ ra sau…-Tuyết Vân?hi hi…cô ta nói mà em tin sao?-“Anh mừng chứ gì?Đừng có làm bộ nha…con nhỏ đó hả…bạo lắm…” Thụy Vủ thở phì phì…thầm nghỉ tìm cách kiềm chế đối phương…-Wow…chưa gì đã có máu ‘Hoạn Thư’? hihi..-Hoạn Thư?em không phải vậy đâu…chỉ là không hợp rơ với nó thôi...-Ha ha..em nghỉ xa quá rổi…đi..anh đưa em về…-“Về?” Nghe hắn nói đưa mình về…Thụy Vủ sửng sốt…hắn không muốn mình sao? Nàng nghe ai cũng nói..hai người iêu nhau…phải làm chuyện đó…nếu không thì chưa phải…vẩn là bạn bè.Vì vậy hôm nay nàng đã chuẩn bị tinh thần…nghe nói là đau lắm…-“Em…em muốn làm người đàn bà của anh..”Thụy Vủ thu hết can đãm nói…hai má nàng đỏ rực lên…Đến lượt Đức sửng sốt…hai lổ tai lùng bùng…nghỉ mình nghe lầm…bình thường…muốn ‘đớp’ một em cũng nghỉ cách trăm đường kế hoạch âm mưu dổ ngọt…mới được toại nguyện…Thụy Vủ nầy…đúng là khác người mà…-Hi hi…em muốn thử anh hả?hi hi..anh là người tốt…rất ‘thanh khiết…thánh thiện anh…-“Đừng có xạo đi…Yến ..đã là người của anh…em..em cũng muốn như vậy…”Thụy Vủ cứng đầu lì lợm muốn dâng hiến ‘cái ngàn vàng’…trong lòng lại còn mĩm cười đắc ý :”phải đi trước con nhỏ Tâm Đoan một bước mới được…”Đức dở khóc dở cười…Thụy Vủ này …ngoài mặt tài lanh…nhưng đúng là cô khờ mà…-“Không được đâu…hôm khác đi”Đức màu mè từ chối…trong lòng đang khoái tỉ tê…nhưng không thể vừa nghe nàng muốn dâng hiến là tươm tướp tuột quần cỡi áo…-“Tại..tại sao?anh không muốn em?” Thụy Vủ nói như muốn khóc…-“Không phải là ý nầy…em sẻ đau lắm đó…hai ba ngày đi không được...người nhà em sẻ biết đó…”Đức cố gắng màu mè thêm chút nửa …trước sự mời mọc của Thụy Vủ…cặc trong quần cũng cứng lắm rồi…-“Không được..em đã chuẩn bị tinh thần rồi…”Thụy Vủ nhào vào lòng hắn…-“Là em câu dẩn anh đó nha”…Đức hùng hổ…hai tay nhấc bổng nàng lên ẩm nàng vào giường bên trong phòng ngủ…Thụy Vủ cãm thấy người mát lạnh…quần áo trên người đã được hắn cõi bỏ từng mảnh một…hơi thở hắn ấm áp di chuyển chầm chậm khắp người nàng…Thụy Vủ rùn mình…vừa sợ hải vừa mong đợi…Đức vừa liếm vừa chiêm ngưỡng…cặp vú săn chắc…hai nụ hồng nhạt mời mọc…bụng thon..da trắng…chùm lông non mềm mại như tơ…một mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ cơ thể…là trinh nử a…được dịp ‘bóc tem’ rồi…Thụy Vủ cãm giác toàn thân trên người…nơi nào cũng có nước bọt của hắn…Chổ nào hắn cũng liếm,mút…khi hắn mút hai đầu ngực…người nàng như mê sảng…cho đến lúc miệng hắn áp giửa hai đùi nàng…Tay nàng nắm chặt ra giường…môi mím chặt để khỏi bật lên tiếng rên rỉ…Kinh nghiệm từng trãi qua với Yến,Tuyết và song Kiều…miệng áp sát cửa hang lầy lội…Đức đánh lưỡi vờn quanh…len lỏi vào bên trong thăm dò…mút…cứ thế mà làm…càng lâu càng tốt…dọn đường cho sự ‘xâm lược’ sau cùng…-Anh..vào nha..-“Ừm” Thụy Vủ khẩn trương …Ngồi lên…dang hai chân nàng ra…Đức rà đầu cặc ngay động hoa vàng…đẩy nhẹ…ngừng lại…-“Uuuf …” hai tay nàng bấu mạnh hai đùi hắn…một hình thức để giãm đau…Đẩy thêm một vài phân nửa…lại dừng…rút ra vài phân…lại dừng…lui nửa phân để tiến một phân là chiến thuật tốt để tiến sâu vào lòng đất địch…-Ouuuf….Ahhh…Bất ngờ lựa thời cơ ‘chín mùi’… Đức nằm sát xuống người nàng đồng thời đẩy một cái lút cán…Thụy Vủ đau thấu trời xanh hét lên…há miệng cắn vai hắn…’trả thù’…làm Đức mặc dù củng đề phòng trước nhưng cũng phải bật tiếng la……im lặng….cả hai bất động…Môi Đức ra đến hai bên vành tai nàng… cổ …xuống đến hai nụ hoa…mút liếm…giúp nàng giãm cơn đau…đồng thời mông nhích nhè nhẹ…nhè nhẹ…-OK?...-“Ừm…”-Ah..đau…-Lại cắn…Đức nhích mông…chầm chậm…ngừng…bắt đầu nhanh dần…ngừng một chút…nhanh dần…êm rồi….nàng không còn kêu đau nửa…trên gương mặt có nét cười…nhưng môi vẩn mím chặt…Lần đầu của nàng…Đại công cáo thành… hôm nay như vậy là đủ rồi…Đức rút cặc ra……-Sao hả…còn đau không..?hi hi…-“Cười?anh còn cười…tại anh hết…” Thụy Vủ nủng nịu cấu tay hắn…-“Cái gì tại anh…anh chưa xong đó..”Đức ‘khổ sở’ chỉ cặc minh còn đang cứng chỉa thẵng lên trần nhà…-“Vậy…vậy..bây giờ làm sao?”Thụy Vủ sợ Đức lại đút vô lần nửa…-Nhịn được mà…không sao…em nằm nghỉ đi……Nếu chưa ăn thịt heo…chắc chắn cũng đã từng thấy heo chạy…Thời đại nầy…chưa từng bú cặc nhưng chắc cũng thấy rồi…chỉ cần lên mạng…bấm một cái thôi…huống chi Thụy Vủ cũng đã chuẩn bị cho ngày hôm nay…Nàng ngồi lên…trườn người xuống…Vạn sự khỡi đầu nan….Ngượng ngùng,bở ngở…cầm cặc hắn ngậm vào…WoW!!..Thụy Vủ..em thật tốt…đúng…đúng..mút mạnh vào…cứ thế nha em…***Cũng như lẩn trước…ba giờ trưa Tiên đã có mặt tại Cần Thơ…lấy phòng…tắm rửa…nằm nghỉ…chờ…Lần trước là lần đầu tiên được lảo bản ‘phập’…hương vị tuyệt vời cho đến nay vẩn còn phản phất…Tiên mê mệt…lảo bản trẻ tuổi.đẹp trai…cặc bự,dài…chơi dai khiến nàng mê mẩn…Tiên có dòng máu lai miên…hai mẹ con dâm tính khá mạnh…nên thường đụ dạo với bọn trẻ khi chúng được huấn luyện để phục vụ khách.Lần trước…được Đức phập một lần…trở về Đại lảnh…tính tình biến đổi…không còn hứng thú đụ với bọn trẻ nửa…kiên định từ nay lồn nàng chỉ dành cho lảo bản…‘Cộc..cộc..cộc’..đang mơ màng..nghe tiếng gỏ của…Tiên mừng rở …rời giường đi mở cửa…-“Lảo bản..cậu tới rồi…vào đi”.Tiên đứng sang bên nhường lối cho Đức bước vàp phòng…-“Đang ngủ à?có làm phiền chị không?”Miệng màu mè thôi cho có lệ…-“hi hi..phiền cái gì chứ…”Tiên đưa tay kéo Đức vào …-Hẹn với họ 8 giờ phải không?bây giờ mới hơn 4 giờ…ừm…mình bàn chút chuyện đi…có biết bên họ mấy người không?ở đậy bao lâu..khi nào tiến hành giao dịch?giao dịch ở đâu?-Tôi chỉ nói chuyện với vợ của Narith…mấy chi tiết nầy lúc ăn cơm sẻ bàn…-Ừm…vậy được…Bên Đại Lảnh làm ăn khá chứ?-Khá lắm…khi nào cậu có rảnh…đi xuống nhìn qua một chút?-“Từ từ..không gấp…bây giờ cãm thấy nhức mình mẩy…chị biết làm masage chứ…”Lần đầu của Thụy Vủ…dỉ nhiên là không dám làm mạnh…chỉ nhấp nhấp là nàng đã kêu toang lên rồi…tuy nàng củng đã bú cặc nhưng Đức cũng biết điều…không muốn phọt trong miệng nàng… dục tốc bất đạt…Lần tới…phải kiên nhẩn từ từ mà huấn luyện…Yến,Tuyết,song Kiều lúc đầu cũng vậy mà…bây giờ thì sao?lúc nào cũng muốn ngồi trên mình mà nhún nhẩy xoay tròn đó sao?liếm nuốt chỉ là chuyện nhỏ…Thụy Vủ sẻ cũng thế thôi…Sau khi đưa Thụy Vủ về…Đức tìm đến khách sạn lần trước…nơi Tiên mướn phòng…Hôm nay bọn người Narith mời cơm…Mới 5 giờ…còn hai tiếng nửa…Hai tiếng dài đăng đẵng…trai đơn gái chiếc…lần trước đụ rồi…lần nầy không cần phải màu mè khách sáo…Tiên cũng không muốn Đức khách sáo…nàng cũng không muốn khách sáo…Cả hai hối hả trút bỏ quần áo vướng víu trên người…nhanh chóng xáp vào nhau…Đức không thể dập bạo vào miệng của Thụy Vủ…đúng ra hiện giờ thì chưa có thể…nhưng đối với Tiên thì khác…tha hồ mà dập…vừa dập vừa bóp vú…Hết dập lổ nhất…tới dập lổ nhị…Đức dập càng bạo…Tiên càng phê…càng nhiệt liệt phối hợp…nàng cãm thấy trên đời nầy chỉ có hắn mới thỏa mản được nàng……Đối với người Cần Thơ,Restaurant & Cafe Lotus là nơi quen thuộc…có thể thưởng thức được những món đặc sắc…đem cũng như ngày…khung cảnh hửu tình,lảng mạn…Cần Thơ là Thủ phủ của miền Tây nam bộ…dỉ nhiên là cái gì cũng có… Krong Prey Veng một nơi ‘đèo heo hút gió khỉ ho cò gáy bên Miên…không thể so sánh được.Ở bên Krong Prey Veng nhiều năm…nay Mỷ Chi quyết định đến đây làm ăn..lập nghiệp..tạo giang sơn…Vịnh Hà và Bích Hà còn mong đợi gì hơn?Mấy ngày nay cũng dần dần quen với hình dáng yểu điệu thục nử rồi…thu hút không ít ánh mắt của bọn đàn ông nhìn các nàng với vẻ thèm thuồng…Cần Thơ…nói lớn không lớn…nói nhỏ không nhỏ…Nhưng ba người phụ nử trên chiếc Rolls Royce Cullinan trên đường phố…nhất định là chuyện không nhỏ…lại là ba người phụ nử …đẹp…người ta nói trong ba người có một người đẹp như Ôn Bích Hà…Đàn ông thì hiếu kỳ…hâm mộ…ước ao…Đàn bà thì ganh tỵ…khinh thị…7 giờ…là giờ cao điểm của các nhà hàng…trong Restaurant & Cafe Lotus người đông đúc…tiếng nói tiếng cười rôm rả…nhưng trong phút chốc …bổng im lìm…có tiếng xù xì nho nhỏ…ánh mắt đại đa số hướng ra phía cổng vào…nơi đó vừa xuất hiện ba mỷ nử…dáng người tha thướt…mảnh khảnh..quý phái ..sang trọng…-“Xin chào quí khách…xin hỏi các vị mấy người…” Cô phục vụ nử niềm nở với nụ cười chuyên nghiệp đón chào khách…-“Tôi có đặt một bàn lúc 8 giờ…với tên Mỷ Chi…” Mỷ Chi cười đáp…-“Dạ được..bên nầy…xin mời các vị theo tôi…”Cô phục vụ sau khi kiểm tra danh sách…nhoẻn miệng cười tươi lịch sự mời ba người đi theo nàng…-“Suỵt…Thấy chiếc ‘Rôn Rổi’ (Rolls Royce Cullinan) chưa…nhìn ngoài kia kìa…bốn chục tỷ đó mầy…” Một bàn gần mé sông…gả đàn ông ăn mặc khá diêm dúa ra vẻ hiểu biết…ánh mắt hâm mộ…-“Làm sao mầy biết là 40 tỷ? cái gì ‘Rôn Rổi’…đừng có xạo mầy…đéo mẹ Toyota bèo nhất còn chưa có cơ hội lái thử…dám nói cái gì ‘Rôn Rổi’ bốn chục tỷ…” gả đẩu hớt cua ngồi bên cạnh bỉu môi khinh thường…-“Không phải đâu…nó nói đúng đó mầy…hai ba ngày nay…người ta đồn..bây giờ mới thấy…thứ dử đó nha mậy…có người nói là vợ nhỏ hay vợ lớn của ông bự …đéo biết có thiệt không…nếu là thiệt cũng không lạ đâu…Ông bự nào cũng có lồn vàng mà..hắc hắc…” Gả mập lùn cùng bàn tỏ vẻ ‘am tường’……-“Lát nửa…nghe nhiều một chút…nói ít một chút…hiểu chưa?” Mỷ Chi nhìn đồng hồ…cũng xấp xỉ rồi…căn dặn Vịnh Hà,Bích Hà thêm một lần nửa…-“Biết rồi…tụi em không nói gì là được…hỏi thì nói..không hỏi thì câm..hihi” Vịnh Hà hứa hẹn…-“Cũng không cần phải như vậy…ý chị nói là nhỏ nhẹ…thùy mị một chút là được…em nha…nhớ hôm qua không?kêu người ta là ‘cậu nhỏ’…thiệt là…” Mỷ Chi lắc đầu…Vịnh Hà ủy khuất..trong lòng không phục…thằng mắc dich kia…dám gọi mình là ‘Thím’……Nhìn vẻ hậm hực của Vịnh Hà…biết em mình còn đang tức tối bị tên kia gọi là ‘thím’… Bích Hà mĩm cười…nhưng bổng nàng trợn mắt há mồm…ngoài cổng ..xuất hiện hai người…Bích Hà nhận ra người đàn bà …Mỷ Tiên…hai người đi chung…đang theo cô phục vụ tiến về hướng nầy…chẳng lẻ???Mỷ Chi ngồi đối diện..thấy Bích Hà cô vẻ khác thường…quay người nhìn ra hướng cổng ra vào…sửng sốt:-Sao lại là hắn?***
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương