Thằng Đức
Chương 99: Thôi Chết Mẹ Rồi
Sao lại là hắn?Bên nầy Đức và Tiên cũng ngạc nhiên…Tiên không thấy Narith…Đức thì nhớ Mỷ Tiên có nói Narith là đàn ông…-“Mỷ Chi...Narith đâu?”Tiên nhìn quanh hỏi…-“Chuyện dài lắm…ngồi xuống trước rồi nói sau…Vị nầy là…”Mỷ Chi nhìn Đức ..liếc nhìn Tiên hỏi…-“A..đây là Trần Đức lảo bản…còn đây là Mỷ Chi…bà xã của Narith…Vịnh Hà…Bích Hà…” Tiên giới thiệu…-Xin Chào Đức lảo bản…hi hi..hân hạnh…không ngờ lảo bản của Thủy Tiên lại trẻ như vậy…-“Chào chị Mỷ Chi..chị Vịnh Hà..chị Bích Hà…Hân hạnh…haha…welcome to Cẩn Thơ..” Thấy Mỷ Chi không nhắc chuyện hôm qua…Đức cũng thản nhiên coi như không có gì…Vịnh Hà ngượng nghịu…ai có ngờ ‘cậu nhỏ’ là lảo bản của Thủy Tiên chứ…-“Xin mời ngồi”…Mỷ Chi đưa tay mời…Đức cùng Tiên ngồi xuống…Vị trí Đức ngồi đối diện Vịnh Hà…hắn nhìn nàng mĩm cười:-Mái tóc của chị thật đẹp…Một câu nói thôi…xóa tan bao nhiêu ‘thù hận ấm ức’..hai má Vịnh Hà đỏ lên…lần đầu tiên trong đời có người khen mái tóc nàng đẹp…Vịnh Hà chỉ biết cúi mặt lí nhí.-Cám..Cám ơn..Cái nầy…Đức ca nói thật lòng,không giả dối…tóc nàng óng ả…mịn như tơ…chấm vai…bồng bềnh mổi khi nàng cử động…đúng vói câu ‘suối tóc’…-”Các vị nên ít đi bộ trên phố…nếu không sẻ gây nhiều tai nạn..không tốt” Đức thình lình nghiêm sắc mặt nói…Bốn mỷ nử ù ù cạc cạc… 8 con mắt trợn trợn tròn xoe…đi bộ trên phố gây ra nhiều tai nạn?còn chưa kịp tiêu hóa thì hắn nói:-“Còn không phải sao? Các chị ra phố…nhiều ông đang chạy xe sẻ trố mắt nhìn…như vậy sẻ không xãy ra tai nạn à?”…Hắn nói câu nầy với vẻ mặt nghiêm túc nhưng nghe kỷ càng..đó là một câu pha trò duyên dáng…đồng thời củng là câu ca ngợi sắc đẹp của các nàng…-“Hi hi…Thủy Tiên..em thật hâm mộ chị…” Mỷ Chi nói câu nầy có ý thăm dò…không biết giửa lảo bản đẹp trai nầy và Thủy Tiên có gì không?...“-Hi hi..Câu nầy chị nên nói với bạn gái của lảo bản mới đúng…Thủy Tiên tôi không có cái may mắn nầy…”Tiên đưa mắt liếc nhìn Đức mĩm cười…nàng không hy vọng làm bạn gái của hắn..chỉ mong thường có được những giờ phút thần tiên như xế chiều nay là tốt rồi…-“Ha ha...Chúng ta vào chuyện chính đi…vị Narith vì sao không đến vậy?có phải có vấn đề gì không?” Đức nhìn Mỷ Chi hỏi…từ lúc ngồi vào bàn…hắn cãm giác có cái ‘mỵ lực’ đáng sợ toát ra từ mỷ phụ nầy …-“Đúng vậy…đúng là có chuyện…Narith không đến…sẻ không bao giờ đến…nghiệp vụ của hắn…coi như kết thúc…ít ra hiện nay là như vậy…tương lai thì không biết…” Ánh mắt Mỷ Chi có ý cười…nàng cũng âm thầm quan sát hắn…tên nầy tuy trẻ nhưng từ con người của hắn phát ra một khí thế bá đạo vô cùng uy hiếp… Cái nhìn của hắn khiến nàng bồi hồi…xao xuyến…đôi khi run lên… Hắn trẻ như vậy…Sao lại có thể chứ? Mỷ Chi tự hỏi…-“Vì vậy…hôm nay đặc biệt mời lảo bản dùng cơm coi như tạ lổi vì đã làm trể công việc của cậu..”Mỷ Chi ôn nhu nói…-“Sao vậy Chi?chuyện gì đã xảy ra..” Tiên nóng lòng..cãm thấy mất uy tín đối với lảo bản…nàng không cam lòng…vụ giao dịch nầy là nửa triệu đô la…một con số không nhỏ…-“Ha ha…không sao..còn có dịp khác mà”…Đức đưa một tay xuống gầm bàn nắm tay Tiên kéo nhẹ….ý không muốn nàng hỏi thêm…-“Tôi cũng nghỉ vậy…hiện nay tôi và hai đứa em …về đây…muốn làm một chút sinh ý…aiz..vạn sự khỡi đầu nan…lảo bản là thổ địa nơi này…không biết có thể cho chút ý kiến?”Mỷ Chi quyến rủ nhìn Đức lảo bản cười…hai hàm răng trắng ngần…nụ cười có thể so sánh với nụ cười ‘nhất tiếu khuynh thành khuynh nhân quốc’ của Đắc Kỷ…khiến Đức mặc dù vô cùng đề cao cảnh giác cũng thấy xao xuyến vài giây …-“Ha ha..chị quá lời rồi…nhưng nếu đã có ý như vậy…mai nầy chắc chắn có cơ hội mà…” Một ý nghỉ thoáng qua đầu…hợp tác làm ăn…sao lại không? Nếu hai bên cùng có lợi…Lợi ích trên hết…Nhưng cũng phải coi là chuyên gì đã…-“Có lời nầy của cậu…chị yên tâm rồi…vậy ..mai nầy nên thường liên lạc ..hi hi..nè..chị mời cậu một ly”…nhanh chóng…Mỷ Chi đổi cách xưng hô từ ’tôi’ thanh ‘chị’..rỏ ràng muốn thân mật hơn…-Ha ha…Đừng khách sáo…Sau nầy cần gì …cứ gặp chị Tiên trước là được…Đang xốn xang…hụt hẵng…nghe lảo bản nói…Tiên như được tiêm vào một mủi thuốc an thần…nét mặt tươi lên nhìn Mỷ Chi mĩm cười…không thách thức nhưng tuyệt đối không sợ hãi và không chịu lép vế……Khuông viên của nhà hàng rất dài và rộng…người quen nhau nếu không để ý sẻ không thấy nhau là chuyện thường…Nên Đức lảo bản không biết ở một bàn khá xa…cũng đối diện giòng sông Hậu có ba mỷ nử Đồng Giao,Tú Nhi,Phương Linh thỉnh thoãng âm thầm quan sát trộm hắn…Hôm nay là ngày nghỉ phép đầu tiên của Biên tập viên Phương Linh đài truyền hình Cao Lảnh…Cần Thơ là thủ phủ của miền Tây Nam bộ…cách Cao lảnh không xa…nàng lại có bạn ở thành phố Cần Thơ nầy…như vậy Cần Thơ là trạm đầu tiên cho những ngày phép là chuyện dĩ nhiên…Phương Linh còn có mục đích thầm kín khác…chuyện bắn nhau ở khách sạn S.M…sau đó ở một đoạn đường của quốc lộ được chia sẻ trên cộng đồng mạng…nàng nhận ra hắn…Ngày nay mỷ nử thích cường giả,hâm mộ soái ca là chuyện thường tình…hắn là người Cần Thơ…biết đâu gặp hắn ở đây thì tốt quá…Hôm nay Tú Nhi và Đồng Giao đã hẹn nhau cùng đến đây tham dự một sự kiện đặc biệt của Thanh Nhả…lẻ ra còn có Thụy Vủ nửa nhưng cô nàng nầy bất ngờ ‘không khỏe’…nên không đến… Đúng lúc Phương Linh từ Cao Lảnh qua ,nàng và Tú Nhi là đôi bạn thân…đã từng học chung khóa và chung trường đại học…dỉ nhiên là Tú Nhi dẩn nàng ta theo xem náo nhiệt rồi…Lúc Đức bước vào…Phương Linh đã nhận ra hắn từ xa … ‘biết’ nhưng không quen hắn…không tiện chào hỏi…mặc dù muốn lắm…trong lòng nàng vẩn còn nhớ câu hắn nói “-Vậy à...cám ơn cô...tôi không có hứng thú”…Tên nầy thật là kêu ngạo…biết đâu khi nàng tươi cười nói:”-Hello..anh còn nhớ tôi không?chúng ta đã gặp nhau ở Cao Lảnh”…thì hắn sẻ nói :” tôi không có ấn tượng”….như vậy thiệt là bẻ mặt…Cứ tưởng tượng như vậy…Phương Linh hậm hực…Khi Tú Nhi và Đồng Giao nhìn thấy Đức củng bối rối…tên nầy lúc muốn gặp thì hắn trốn biệt…khi không muốn gặp thì lại lù lù trước mặt…Số là Thanh Nhả bổng nhiên có ý tưởng cùng thầy dạy đàn tổ chức sô nhạc ‘sống’ ở nhà hàng nầy…trước là có thêm kinh nghiệm sau là vui chơi…hôm may là buổi đầu tiên…định là sau hôm nay sẻ cho Đức biết…dù sao hắn cũng là linh hồn của nhóm…Ai dè hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây…Tú Nhi và Đồng Giao sợ hắn nghỉ hai nàng có ý ‘xé rào’ thì không ổn…vì vậy tâm trạng có chút xốn xang…Không biết Thanh Nhả nhìn thấy Đức sẻ phản ứng ra sao…-“Đồng Giao..chị Nhả đâu rổi..sao chưa tới vậy?” Tú Nhi ghé tai Đồng Giao hỏi nhỏ…-“Chắc cũng sắp rồi..hai thầy trò ..hai ba cây đàn…thêm đồ linh tinh..cũng tốn thì giờ mà..kìa…họ tới rồi…”Đồng Giao đưa tay chỉ …Ngoài cổng ..hai ‘thầy trò’ Thanh Nhả…hai cây đàn guitar…tươi cười bước vào…đi đến nơi dùng làm sân khấu tạm cho buổi trình diển…Mọi việc đã được sắp xếp trước rổi..chỉ chờ hai thầy trò họ đến là có thể bắt đầu…Nói là nhạc ‘sống’ chứ thật ra chỉ là hai cây đàn guitar phối hợp nhau để ‘ca sỷ’ hát… tạo ra bầu không khí văn nghệ ‘gia đình’ …ấm cúng…Dàn dựng xong…Thanh Nhả đưa mắt tìm kiếm bọn Tú Nhi…Lúc nầy Đồng Giao,đưa tay vẩy vẩy đồng thời chỉ chỉ về một hướng…Thanh Nhả phóng ánh mắt nhìn theo…Một gương mặt đang nhìn nàng cười …vẩy tay chào…-“Sao hắn lại ở đây?”…Sửng sốt…Thanh Nhả vội bước tới…Đàng kia Tú Nhi và Đồng Giao cũng đồng thời bước tới…Phương Linh dỉ nhiên là theo bén gót…-“Sao anh lại ở đây?”…Thanh Nhả nhìn Đức cười hỏi…-“Ha ha..Sao lại không?đây là nhà hàng mà…không cần phải xin phép cô chứ hả?” Đức cười…-“Tôi ..tôi không phải ý nầy”…Thanh Nhả ngượng ngịu…cãm giác như bị bắt quả tang lúc đang làm gì xấu …-“ Ha ha..tôi hiểu rồi…các cô làm ‘sô’…” Liếc thấy có cả Tú Nhi và Đồng Giao…Đức ‘vở lẻ’ cười hi hi…-“Các vị nầy là”…Mỷ Chi nhìn Đức cười hỏi…-“Ah..quên…để tôi giới thiệu…đây là bạn tôi…Thanh Nhả…Tú Nhi..Đồng Giao…toàn là ca sỉ thượng thặng của thành phố nầy..hi hi…Còn đây là Mỷ Chi…Bích Hà..Vịnh Hà…Thủy Tiên…là bạn từ Campuchia qua chơi…Ụa…cô nầy…tôi nhớ rồi cô là Phương Linh của đài truyền hình Đồng Tháp…-“Anh…anh nhớ tôi?” Phương Linh ngạc nhiên..không ngờ hắn nhớ tên nàng…-Sao lại không? Ưu điểm của tôi là chỉ cần gặp mỷ nử một lần thôi là suốt đời không quên…-“Hi hi..hi hi…” Cả đám đàn bà bật cười…Phương Linh mặt đỏ bừng…-“Ba hoa…” Tú Nhi cười ‘mắng’…-“Miệng lưỡi hắn …đừng có tin..” Đồng Giao ‘bỉu môi’…trong lòng hơi ghen ghen…từ lúc quen biết hắn ..lúc nào cũng đấu khẩu chưa bao giờ khen mình kiểu nầy..Bộ mình tệ lắm sao?-“Các vị…hay là ngồi xuống nói chuyện..” Tiên cười lịch sự mời…-“cám ơn…chúng tôi có bàn đang kia…có một vài người bạn còn chưa đến…” Tú Nhi khéo léo từ chối…-“cố gắng lên…tôi ủng hộ cô…” Đức đưa ngón tay cái lên nhìn Thanh Nhả cười……-“Ai vậy?”…Thấy Thanh Nhả có vẻ phấn khích khi trở lại..Thạnh hỏi…-“Bạn tôi…”Hai mắt long lanh…Thanh Nhả mĩm cười đáp……Là ‘sư phụ’ dạy đàn cho Thanh Nhả từ lúc ‘vở lòng’ cho đến bây giờ cũng gần được 4 năm rồi…nhiều lúc Thạch bóng gió ám chỉ tỏ lòng ái mộ nhưng nàng hình như giả điếc…Gần đây..Thanh Nhả có vẻ hoạt bát vui hẳn lên,Thạch mừng rở…hy vọng có chuyển cơ để ‘ôm nàng về dinh’..Nhưng tiếc là chuyển cơ thì có nhưng đối với hắn …người ngọc vẩn ‘nghìn trùng xa cách’…những lúc hắn gặp nàng ngày càng thưa thớt khiến hắn lo sốt vó lên…đứng ngồi không yên.Lương Học Hửu nay là Phó Chủ Tịch tỉnh…địa vị cao vời vợi…Thanh Nhả là con gái ông ta…tức là ’thiên kim lồn vàng rổi ’…vì vậy Thạch càng quyết tâm muốn chiếm được nàng ,nếu được làm rể của Phó Chủ tịch tỉnh …có thể nói là ngoài được cái lồn vàng… còn có quan vận hé mở… một bước lên mây…đây chính là động cơ của hắn… Thạch biết Thanh Nhả đam mê âm nhạc ,thích đàn hát nên âm thầm tìm cách…Dạo nầy trên ‘du túp’ (Youtube) có phong trào vừa đệm đàn guitar vừa ca hát…đâu có tốn kém gì…lại có rất nhiều người xem…Thạch liền nghỉ đến chuyện nầy…nhưng phải là khung cảnh quần chúng mới có sức thu hút…Thạch nghỉ Restaurant &Lotus của cậu hắn là nơi vô cùng lý tưởng,với phong cảnh lãng mạn hửu tình …Quả nhiên khi nghe Thạnh đề nghị…Thanh Nhả động lòng, háo hức nhận lời…kéo theo Tú Nhi và hai chị em Đồng,Thụy.Định là sau hôm nay…tùy theo kết quả rồi cho Đức biết…’thành tựu’ bất ngờ…để từ đó có một phương hướng mới…Thanh Nhả nhận lời…Thạnh phấn khích âm thầm tuyên truyền một chút cho khí thế…vì vậy gần 8 giờ…nhà hàng đả đông nghẹt khách…dập dìu trai thanh gái lịch…Cậu hắn cười không khép miệng…nếu đêm nào cũng vậy thì còn gì bằng…”…-Ha ha…Văn Thạnh và Thanh Nhả xin chào ACE…không ngờ đêm nay lại náo nhiệt như vậy…Cám ơn ACE đã nhiệt tình đến ủng hộ…Bốp…bốp…bốp…Nhiều tiếng vổ tay vang lên…-Wow…Trai tài gái sắc…-Kim đồng ngọc nử…-Văn Thạnh à…khi nào tổ chức tiệc mừng đây?ha ha ha..Thấy đám bạn ‘cò mồi’ làm theo ý mình đã dàn dựng…Thạnh đắc ý liếc nhìn Thanh Nhả…nhưng hắn cãm thấy hụt hẵng…Nét mặt nàng như phủ một tầng sương lạnh…vô cãm…hắn chỉ nghe nàng nói.”Bắt đầu đi”…-Các vị…Thanh Nhả sẻ mở đầu chương trình đêm nay với nhạc phẩm ‘Ngại ngùng’“Em đã biết cong môi từ chối những điều anh muốn nói”……… Thanh Nhả dạo nhạc ..rồi cất tiếng ca…vừa ca vừa đệm đàn…Với cây guitar thứ hai…Thạnh kế bên phối hợp…-“Hay quá…” Vịnh Hà bật tiếng khen…hai mắt sáng ngời…hâm mộ…-“Đúng đó…còn hơn nhiều ca sỷ hát trên đài”…Bích Hà cúng phấn khích gật đầu…-“Người bạn của ‘anh’ thật có tài…” Mỷ Chi thình lình đổi cách xưng hô…từ ‘cậu’ qua ‘anh’…nhìn Đức với đôi mắt quyến rủ khiến Tiên hậm hực thầm mắng :”Hồ ly”…Đức chỉ mĩm cười…không ý kiến…-“Bis ..bis..bis…” Tiếng vổ tay vang dội khi Thanh Nhả vừa chấm dứt câu cuối cùng…-“Song ca…song ca đi…”…Trong đám đông có người đòi hỏi…-Đúng..đúng..song ca đi…-“Ha ha…Song ca…lần sau đi nha…lần nầy Thanh Nhả…”.Thạnh đàn thì được…ca thì trớt quớt..nhưng nếu tập luyện thì tuy không xuất sắc … cũng sẻ không tệ…vấn đề là lần nầy có hơi gấp rút nên không nghỉ tới chuyện song ca…và cũng không có thời gian để hai người tập…Chủ yếu là ‘lăng xê’ Thanh Nhả…Vì vậy được yêu cầu song ca…hắn hứa lần sau…trong lòng hớn hở…có lý do gần gủi với nàng…Ai dè…-“Hi hi…Thật là trùng hợp…hôm nay bất ngờ có mặt của một người bạn…các vị muốn nghe song ca…vậy Nhả mời anh ấy lên song ca cùng Thanh Nhả…các vị thấy sao?” Thanh Nhả nói xong nhìn hướng bàn nơi Đức đang ngồi mĩm cười…-“Song ca..song ca…” Đám đông nhốn nhao lên…Thạnh nét mặt lợt lạt…khó coi..cười gượng gạo…Đức thẩm kêu khổ…bà cô nầy…thiệt là…-“Người cô ta muốn nói là anh phải không?” Vịnh Hà hai mắt mở to nhìn Đức hỏi…-“Chắc chắn là anh rồi…lên đi”…Bích Hà phấn khích thúc giục…-“Thiệt là ‘anh’ hả lảo bản?” Tiên cũng đồng thời đổi cách xưng hô…Mỷ Chi chỉ nhìn hắn mĩm cười..nhưng ánh mắt rỏ ràng đang mong đợi…hiếu kỳ..tò mò…Hắn trẻ tuổi…thu phục được con Tiên …đủ thấy là con người có bản lảnh trong giới ‘giang hồ’…có thể nào là phong lưu tài tử?nếu thiệt vậy thì con người nầy thật là thú vị đầy bí mật…-“Đức ..có cần tôi xuống tận bàn mời anh không vậy?” Giọng Thanh Nhả nửa nũng nịu nửa hờn mát…mọi ánh mắt đổ dồn về bàn Đức đang ngồi…muốn biết ‘Đức’ từ miệng của Thanh Nhả là thần thánh phương nào…Biết có lì không lên cũng không được…Đức đành phải đi đến bên Thanh Nhả…gật đầu chào Thạnh…trong mắt hắn lóe lên một tia địch ý…nhưng miệng vẩn mĩm cười ‘niềm nở’…-“Xin chào..cậu và Thanh Nhả ca bài gì?” Vưa nói xong hắn ‘búng’ liền hai ba hợp âm…thị uy…nhưng uy đâu không thấy chỉ nghe Thanh Nhả cộc lốc nói.-Anh đưa cây đàn cho Đức mượn đi…-“Ừm được…Cậu cẩn thận một chút..” Thạnh mặt đen như đít nồi…miển cưởng đưa cây guitar cho Đức…bây giờ địch ý đã tràn lên khóe mắt…hắn không tin thằng trẻ nầy chơi đàn hay hơn minh…có lẻ quào được vài ba cái hợp âm ,biết ca vài bản để dụ gái như lúc hắn mới bắt đầu thôi …vi vậy có ý khinh thường…-“Cám ơn…”Đức cầm cây đàn lên…đi nhẹ một vài hợp âm thông thường…chủ ý nghe dây đàn đã đủ chuẩn…nhìn Thanh Nhả hỏi…-“Bài nào đây?” …Hắn phải hỏi…vì trong quá trình tập dợt ở nhà của Tú Nhi…hai người đã tập qua rất nhiều…Thanh Nhả không đáp..chỉ bắt đẩu dạo đàn…bản Riêng một góc trời…Đức dạo theo..rồi cất tiếng hát…cả hai phối hợp vừa đàn vừa ca….Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên dòng suối mơNhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưaTình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớMưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi…Vịnh Hà ngây ngốc…Bich Hà bổi hồi…Mỷ Chi sửng sờ.. tim đập mạnh…Thủy Tiên hai mắt trợn tròn xoe…Đây là lần thứ nhì Phương Linh nghe hắn hát…hình ảnh hắn nét mặt mệt mỏi nhưng hiên ngang…máu đỏ trên áo trên tay cầm súng…và bây giờ lảng mạn đàn ca…khiến trái tim nàng run động bồi hồi…-“Thêm một người ‘trúng chiêu’ rồi...” Tú Nhi ,Đồng Giao ánh mắt giao nhau…Cả hai ngầm hiểu…đã có bạn ‘đồng hành’…Thanh Nhả chỉ sợ chưa đủ loạn…lôi cả Tú Nhi,Đồng Giao…khi thì đơn ca…rồi thay phiên song ca cùng Đức…nhiều lần Đức muốn giao trả cây đàn lại cho Thạnh nhưng Nhả ‘quắc mắt’ rồi ghé tai hắn rủ rì nói –“tôi không thích người nầy…anh phải giúp tôi ..loại bỏ hắn…nếu không..tôi không để anh yên đâu…anh liệu hồn đó..”Nói xong cười rúc rích bên tai hắn như đôi tình nhân…Tú Nhi…Đổng Giao đêm nay cũng hình như bị trúng tà diển đạt nhập vai đến độ ‘xuất thần’…có lúc hai tay quàng qua cổ hắn như người tình..Đám đông thì phấn khích hồ hỡi reo hò…Suốt buổi tối…người ta đã quên Thạnh mất rồi…Mặt không còn đen như đít nồi…phải nói là đít nồi cũng không đen bằng mặt hắn……Nếu đã về Cần thơ thì những trường hợp náo nhiệt như thế nầy không thể nào không có Lại Đức Huy…Nhất là sau một thời gian vắng bóng…ẩn mình bên Úc như con chó nhà tang…Đây cũng là một dịp hắn cho đám bạn củ biết mình đã ‘đông sơn tái khỡi’ lập lại oai danh…Và không biết từ đâu… hôm qua có tin xù xì Lại Đức Quang rất có thể sẻ là con rể của Lý Bộ trưởng…Thói đời là vậy…Lúc xuống chó người chưa đi trà đã lạnh…khi sắp lên voi…người chưa tới ấm trà đã được đun sôi…Hôm nay Lại Đức Huy được tiền hô hậu ủng đến đây để tẩy trần…trước là vui chơi sau là kiếm lồn chùa đụ…Đại học Cần Thơ không thiếu gái mơn mởn tứ xứ đổ về qui tụ…Lại Thiếu gia chỉ cần vẩy một ngón tay…cả khối lồn sắp hàng chờ thiếu gia nếm thử…-“Aiz…Lẻ ra tôi không muốn về đây đâu…nghiệp vụ làm ăn bên kia vừa mới lên quỷ đạo…ông già thì cứ sáng kêu chiều réo tối thét gào…muốn tôi về…Hết cách thôi…”…Trước những cặp mắt hâm mộ của đám bạn xôi thịt…Lại Đức Quang đang thao thao bất tuyệt ‘bóc phét’…Bất thình lình mặt hắn khó coi..như táp phải con ruổi…hắn vừa thấy một gương mặt hắn thù ghét nhất trong đời…đang cười nói với một đám mỷ nử…Hờn ghen lên khóe mắt..lửa giận công tâm…nếu không vì lời căn dặn ‘nhẩn nhục phụ trọng...’ hắn sẻ nhào tới…Vì vậy nét mặt hắn vô cùng khó coi…-“Anh hình như không vừa mắt thằng cặc đó hả? muốn chơi nó một vố…không khó đâu…nếu chịu chi một chút…”Nãy giờ quan sát Huy…thấy hắn cứ nhìn thằng trẻ đang đàn hát kia mà mắt long lên tràn ngập thù hận…Phùng động tâm…cơ hội làm ăn tới rồi…Quả nhiên hai mắt Huy sáng lên…hắc bạch lưởng đạo đều chơi hết…thằng cặc kia còn sống được sao?Ông già đi đường quan chơi hắn…mình chơi theo đường giang hồ…Sao cũng được..miển là hắn không thể ngóc đầu hoặc tàn tật là được…Tiền thôi mà…Huy độc ác muốn thấy máu…-“Có cách gì nói đi” Huy âm trầm hỏi..-“Tay hoặc chân…nóng nguội…giá khác nhau..”Phùng rù rì chỉ đủ cho hai người nghe…-“Nóng..nguội? Huy ngẩn ra…-Nóng..có nghĩa là trong vòng 1 giờ…ngay chổ nầy…cho anh thấy luôn…còn nguội..hi hi..ngày mai hoặc tuần tới…còn tùy…khác nhau là 100 ‘chai’… tay 100… chân 200 ‘chai’…bảo đãm sạch sẻ gọn gàng..làm ăn uy tín…Hắc hắc…nếu bây giờ anh muốn thấy cái tay nó rớt trên sàn nhà…thì 200… Làm xong mới lấy tiền Sao hả…Một tiếng của anh thôi…”Mặt Phùng âm trầm…cách hắn nói chứng tỏ rất rành nghiệp vụ……-“Yên chí đi…chuyện nầy không liên can tới anh…anh chỉ chuẩn bị tiền sau khi xong việc là được…”Thấy Huy ngần ngừ..Phùng bồi thêm một liều thuốc an thần…-“Được…200 chai chứ gì?tao muốn thấy cái tay phải của nó nằm trên sàn nhà ngay tối nay…”Huy rúc cục vổ bàn quyết định…-“Haha..Tiếp tục uống bia đi…tôi ra ngoài gọi điện…” Phùng mừng rở bước ra ngoài……Đám đông vẩn còn háo hức nhưng cũng tới lúc dừng …-“Tôi bây giờ đang phân vân không biết người đàn ca khi nãy và lảo bản trước mặt có phải là cùng một người hay không nửa…nhưng lời nói lúc chiều…không được quên đâu đó nhé…”..Mỷ Chi ngọt ngào quyến rủ nói …-“haha…nhất định..nhất định…mai nầy bất cứ chuyện gì…trong khả năng mình…nếu có thể..tôi sẻ tận sức…”Đức tươi cười hứa hẹn-Hihi…Vậy thì tôi cũng không cần khách sáo nửa…Tôi không biết phải nên mua đất xây nhà hay là mua nhà…anh là thổ địa ở đây..hay là hẹn hôm nào..mình gặp nhau anh cho chút ý kiến?Tiên thầm mắng…:muốn tạo cơ hội gần gủi thì nói mẹ cho rồi…-“Ha ha..Không thành vấn đề đâu…cứ nói với chị Tiên là được…” Vưa nói xong định quay qua dặn dò…Chợt có tiếng hét.-“Coi chừng”…Một bóng người nhanh như con sóc lách qua người…và mùi thơm bay vào mủi…-“Hự..ư..ự…” tiếp theo là một bóng người bay ra nằm bất động..một cây mả tấu đen ngòm nằm bên cạnh…Người vừa xuất thủ cứu Đức tránh được một đao không ai khác là Vịnh Hà…Khi hắn quay lại chỉ kịp thời thấy chân phải của nàng rút về…nét mặt phủ một tầng sương…đứng chắn ngang người hắn…-“Lần nầy thật là cám ơn cô…” Rỏ ràng vừa tránh được 1 đao nhưng mặt hắn không hoảng hốt…cái mà hắn chấn kinh nhất chính là thân thủ của Vịnh Hà…So với Phương Anh không kém đâu…là tám lạng với nửa cân…-“Không có gì…” Vịnh Hà thờ ơ đáp…nhưng nếu nhìn kỷ sẻ thấy trên mặt nàng có ánh hồng…-“Hi hi…xem ra anh cũng không ít ân oán ha…là nghiệp thù hay tình thù vậy?” Mỷ Chi dường như không sợ hãi nhìn gả hung thủ đang bất tỉnh thích thú hỏi …-“Tôi cũng đang muốn biết đây”…Đức cầm di động gọi…Lúc Đức gọi tới…Trưởng CA Quận Hoàng vừa đút cặc vào miệng nử đồng chí Thắm … nhấp nhấp được vài cái …vừa nghe xong…vội vàng rút cặc ra kéo phẹc mơ tuya lên ra lệnh Thắm tập hợp thủ hạ hú còi inh ỏi chạy đến hiện trường…Đụ mẹ..trong địa bàn của tao thằng nào dám ra tay với Đức ca?chán sống rổi…Vì vậy..không cần biết tình trạng hung thủ bất tỉnh hay mất tri giác…cứ còng lại ..bỏ lên xe đem về khai thác…không khai đánh cho khai…khai xong đánh cho má mầy cũng nhận không ra mầy luôn…-“Bất cứ ai nói gì cũng không thả hắn ra…” Đức âm trầm dặn dò…-‘Hắc hắc..yên tâm đi Đức ca…Ngọc hoàng thượng đế cũng không nể mặt đâu…”Hoàng được dịp nịnh bợ tỏ lòng trung…hắn biết phía sau Đức ca là ai…Nhìn đám CA cung cung kính kính với Đức…trong mắt Mỷ Chi lóe lên tia sáng rồi trở lại bình thường…trong lòng càng lúc càng tò mò…tên nầy thật ra là ai…?Tú Nhi,Đồng Giao vẩn chưa hết cơn sợ..Phương Linh càng lúc càng hiếu kỳ…Tiên không tình nguyện lắm nhưng cũng lên xe để Mỷ Chi đưa về khách sạn…Lảo bản nói vậy..nàng không dám không làm theo…Thanh Nhả muốn Đức tiện đường đưa nàng về nhà…Tú Nhi,Đồng Giao cùng Phương Linh ra về…-“Tôi chưa muốn về nhà…kiếm chổ nào ngồi nói chuyện đi…”Xe chạy vừa được vài phút..Thanh Nhả bất ngờ thay đổi ý định…-Hả?mười một giờ rồi…cô còn muốn đi đâu nửa?-Tôi là đàn bà còn không sợ…anh sợ cái gì?sợ tôi ăn thịt anh à? Đi đi…khoan đã..ghé mua vài lon bia uống…-Được…Sợ cô rồi…cô muốn sao thì sao đi……Từ lúc chiếc xe ‘bãi đụ lưu động’ kia bị hư hại nặng trên cầu …Đây là lần đầu tiên Đức trở lại khu vườn ‘địa đàng’ với chiếc Porsche 911 Carrera nầy…Hôm nay trời không trăng không sao…tiếng côn trùng kêu rả rích…Hai người ngồi trong xe uống bia…Thanh Nhả vẩn chưa nói lời nào…-Cô không sao chứ?-Anh thấy tôi có vấn đề gì sao?-“Ha ha..Con nít lên ba còn thấy mà…Nói đi…biết đâu nói ra sẻ thấy đở nhiều hơn…Tôi chịu thiệt thòi một chút..nghe cô lãi nhãi là được”-“Lãi nhãi?anh thiệt…vậy mà cũng dám nói”Thanh Nhả đấm nhẹ vào vai hắn…hớp một ngụm bia..nhìn xa xăm….-Cách đây mấy năm…vài tháng sau khi ba tôi bị mất chức…tôi ly dị…anh có biết tại sao không?tại vì hắn sợ ba tôi làm ảnh hưởng tiền đồ của hắn…là vậy đó…hôm trước nghe hắn nói..hôm sau tôi liền ly dị hắn…-Cô làm đúng mà…đàn ông như vậy là hết xài…rồi sao nửa…-Sau đó tôi dọn về ở chung với ba má tôi …để quên thời gian…tôi học đàn…ngoài học đàn..tôi không biết làm gì nửa…-Anh chàng Thạnh là thầy dạy đàn cô đó hả? tôi thấy hắn OK mà?nhưng sao cô chê hắn vậy?-Tôi không có cãm giác với hắn…chỉ có vậy thôi…hơn nửa…hơn nửa…từ lúc ba tôi được làm Phó Chủ tịch…hắn ..-Có khi nào cô quá nhạy cãm rồi không?-Cũng có thể…nhưng tóm lại là tôi không có cãm giác với hắn…that’s it..(là vậy đó)-Hiểu rồi…nà uống bia đi…uống xong rồi mình về…-“Về?tôi chưa muốn về…sao cậu gấp vậy?vợ đẻ con đau ở nhà à?” Thanh Nhả ‘lườm Đức trong bóng tối…-“Cô hai à…cô muốn hành hạ tui sao” Đức khổ sở nói…-“Hành hạ anh? hi hi Anh muốn nói gì đây? “Thanh Nhả cười khúc khích…-“Nà…tui không phải là Liểu Hạ Huệ cũng không phải là thiện nam đâu nha…Đêm khuya…trai đơn gái chiếc…cái nầy là muốn giết người mà…” Đức nhăn nhó…quả thiệt đang nứng cặc lắm rồi…hơi men trong người,mùi thơm đàn bà từ trên cơ thể của Thanh Nhả trong không gian nhỏ hẹp…tiếng cười rúc rích như nũng nịu đầy mỵ lực…đêm khuya phong cảnh hửu tình…Trong hoàn cảnh nầy…đàn ông không nứng cặc thì không phải là đàn ông…-“Rồi sao?anh dám sao?...” Một hơi thở thơm như hoa lan phà sát cổ như khêu khích…Như một que diêm vừa được bật lên thảy vào thùng xăng…còn không hành động thì sẻ bị trời tru đất diệt…Đức không muốn bị ông trời trừng phạt…Đức muốn trường tồn…nên nhanh chóng chồm qua…phải cho cô nàng nầy biết đã rơi vào miệng cọp…Bầu ngực săn cứng..đàn hồi dưới bàn tay của hắn thành muôn hình vạn trạng…người Thanh Nhả rực lửa,hơi thở nàng nặng nhọc…chiếc ghế ngả ra thân hình nàng ngả theo…không gian trước người nàng mở rộng…Một bàn tay nhanh chóng chui vào vạt áo đầm tiến lên thọt vào quần lót nàng…Thanh Nhả chết điếng…gần 5 năm rồi…chưa có bàn tay nào chạm vào chổ nầy…bây giờ nơi ấy đang bị xâm lược….hai đùi nàng khép lại siết chặt…Hắn đưa ngón tay vào giửa hai khe khều khều móc móc một cách có hệ thống…nhẹ nhàng…miệng hắn ngậm nụ hoa trên ngực nàng mút liếm…chẵng mấy chốc…như có một luồng điện truyền qua thân…Thanh Nhả gồng mình thở hắt ra…nơi hang sâu ướt đẫm…Đức nắm ngửa ra…chật vật mở nút quần..nhóm mông kéo quần xuống…hắn muốn trèo qua nhưng cãm thấy không tiện…tay ôm eo Thanh Nhả muốn nhấc bổng nàng lên…Ham muốn lên đỉnh điểm..Thanh Nhả tuột quần lót mình ra ngoài…leo qua ngồi lên mình hắn..kéo vạt áo lên ..tay mò mẫm tìm cặc hắn rà ngay cửa hang…chậm rãi ngồi xuống…di chuyển thân hình lên xuống…hai mắt nàng lim dim…rên rỉ…hàng nút áo mở toang,chiếc nịt vú đã rời chổ…miệng hắn mút ti nầy..tay nhồi vú kia…Trong không gian nhỏ của chiếc Porsche 911 Carrera …hơi thở hổn hển dập dồn…Bên ngoài tiếng côn trùng kêu rả rích..trời bắt đầu mưa râm râm…một vài tia chớp xẹt lên ở cuối chân trời……-“Đụ mẹ…nói nghe hay lắm…như con cặc thôi…”Huy văng tục khinh thường…hắn đinh ninh sẻ thấy được cảnh hắn muốn thấy…ai dè mất hứng…-“Chuyện ngoài ý muốn thôi…đụ má sao lại như vậy?”…Phùng đang lo sốt vó…hắn tưởng dể ăn nên bóc phét nói xong việc mới lấy tiền bây giờ coi bộ tổn thất nặng rồi…phải lo lót đem đồng bọn ra…sẻ tốn không ít đâu…-Anh Huy à…coi bộ phải cần chút tiền lo lót…-“Con cặc tao…đụ má..mầy nói nghe hay lắm mà…chuyện nầy đéo liên quan tới tao…xong việc trả tiền..là mầy nói đó…”Huy ngang nhiên bỏ đi……Đưa Nhả về nhà xong ..quay về biệt thự…Nửa đêm mà đèn trong căn biệt thự vẩn sáng choang khiến Đức ngạc nhiên…lại có tiếng cười rôm rả…-“Anh về rổi à…hi hi..thật đúng lúc..” Nancy vừa thấy Đức …cười nói…Trong phòng khách ..Thu Hà…Thu Tâm..Phương Anh…Xuân Mai..và còn có thêm một bà cụ và em bé gái…nét mặt hao hao giống Thu Hà…-“Về khi nào vậy?” Đức mừng rở…sau khi được chia cho mổi người 1 tỷ….họ trở ra ngoài Bắc thăm nhà..tưởng lâu hơn..mới đây đã trở lại rồi…-“Chuyến bay đáp lúc 10 giờ…chúng tôi đi cùng chuyến bay” Thu Tâm hai mắt long lanh cười đáp…-“Em bé nầy..”Đức nhìn em bé gái khoảng 4,5 tuổi hỏi..-“À…con gái tôi đấy..còn đây là mẹ tôi…cả nhà ba đời chúng tôi đều ở đây…hihi” Thu Hà chỉ bé gái và bà cụ giới thiệu…Bà cụ nhe răng nhìn Đức cười..còn bé gái mắc cở nép mình vào mẹ.-“Vậy sao?hi hi..chào bác…Wow..em bé…dể thương quá…thiệt là giống mẹ …lại đây..Để anh Đức thơm em …”Đức ngồi xuống dang hai tay nhìn bé gái cười thân thiện…Bé gái trợn tròn xoe hai mắt..do dự rồi đi đến cho Đức ôm…lại còn thơm vào má hắn một cái…-“Hi hi..hôm nay gặp hên rồi…”Đức mừng rở…ẩm bé gái lên…-Nói anh Đức nghe..em tên gì?mai anh Đức chở em đi chơi..mua quà cho em…mua bánh..mua kẹo..ừm..mua chocolat nửa…em thích không?Nói đi..em tên gì?-“Thu Sương”…Em bé lí nhí đáp…-Thu Sương..hihi tên đẹp thiệt…tên đẹp..người cũng đẹp ..thiệt giống mẹ..nè cha anh Đức thơm cái ha…=”Hahaha” Cả phòng khách cười ồ lên…Thu Hà ngượng nghịu..hai má đỏ lên..lườm…-“Nà..có tin mừng kìa…” Kiều Chinh hân hoan cười nói..-Tin mừng?tin mừng gì?-“Hỏi Kiều Nga đi..” Phương Anh mĩm cười…Đức quay người nhìn Kiều Nga…đoán được chuyện gì rồi…Đúng là xế chiều nầy khi thử nước tiểu..kết quả cho biết nàng đã mang thai … đang e lệ cúi mặt cười hạnh phúc…-“Thiệt?” Đặt bé Thu Sương xuống…tiến đến bên Kiêu Nga cầm tay nàng hỏi…-“Ứm”…Kiều Nga hạnh phúc gật đầu…-Haha hihi…tốt quá…tốt quá…-“Sao hôm nay anh về khuya vậy?” Nancy trách nhẹ…-“Có chút chuyện..là như vầy..” Đức đem mọi chuyện kể lại…-“Nhất định phải tìm cho ra ai đứng đàng sau vụ nầy…” Kiều Nga lộ sắc giận…-“Anh nói…cô kia…một đá thôi…tên kia bất tỉnh?” Phương Anh hiếu kỳ…nãy sinh lòng hiếu thắng…-Ừm…một đá thôi…tên kia hự một cái..năm thẳng cẳng..tôi nghỉ ngang ngửa với cô đó…mai nầy khi đi gặp họ..tôi sẻ dẩn cô theo...nếu cô thích…-“Em cũng muốn gặp Mỷ Chi cho biết…có phải là đẹp như anh nói không..anh dàn xếp đi…” Nancy cười…-“Em cũng đi…làm quen cô Vịnh Hà..-“Em cũng muốn biết Bich Hà…Song Kiều lần lượt biểu lộ ‘tâm ý’…-Thôi chết mẹ rổi…thật thà là mầm móng của tai họa mà…-“Haha…Từ từ ..sẻ có dịp mà…ừm..sáng mai lể tốt nghiệp..các em có tới không?” Đức tìm cách tránh nặng tìm nhẹ…-“Ây ui thôi đi…Cái màn diển văn dài lượm thượm …no way..hi hi” Kiều Chinh lắc đầu…-“Đừng kêu em…chán chết người ta”…Kiều Nga bỉu môi..-“Anh nghỉ nếu em tới tham dự thì sẻ thế nào?” Nancy cười…-ha ha..thôi đi…nói thiệt nha..anh cũng không muốn đâu…nhưng là lể tốt nghiệp của mình…vắng mặt thì kỳ quá..coi không được…-Hi hi hi…Cả đám mỷ nử cười rộ lên…bé Thu Sương không biết gì cũng cười hùn…-“Cười?Sao lại cười chớ? Ha ha ha….Đức ‘sầm mặt’…nhưng củng cười theo…bình thường thì vắng mặt vắng không thấy kỳ…cho đến ngày tốt nghiệp mới cãm thấy vắng mặt….coi không được…***
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương