Thập Niên 70: Sinh Hoạt Hằng Ngày Của Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 12:
Vừa mới trở lại chưa lâu, Phí Đình đã đi kiếm việc để làm. Anh lấy xi măng trát lại mặt đất gồ ghề, sơn lại dãy tường đã bạc trắng gần cửa sổ, sửa chữa đồ đạc trong nhà, nói chung là không lúc nào ngơi tay. Phí Nghê muốn giúp anh giặt đồ, anh lại lấy lại đống quần áo trong tay cô, bảo là đồ bẩn thế này, cô cứ để đấy thì hơn, sao anh có thể bắt em gái giặt quần áo hộ được chứ.Phí Nghê bảo Phí Đình mời bạn gái qua nhà ăn cơm, cô sẽ mua sườn và cá. Bạn gái Phí Đình là Lâm Mai trước kia cùng đi làm thanh niên trí thức với anh, đầu năm nay mới được về, hiện giờ đang bán hàng trong một cửa tiệm điểm tâm trên phố.Phí Đình nói anh không có bạn gái, anh và Lâm Mai đã chia tay rồi.“Sao lại chia tay? Bánh sachima hôm qua anh ăn vẫn là chị ấy đưa mà?”“Sao em không nói với anh đó là bánh cô ấy đưa?”“Chẳng phải bây giờ em đang nói với anh đấy sao? Anh chị rốt cuộc là làm sao thế? Không phải là anh thay lòng đổi dạ đấy chứ? Anh, anh không thể như vậy được, chị Mai thực sự rất tốt với anh.”“Cái đầu dưa này của em chứa gì bên trong vậy hả?” Phí Đình thở dài, thò tay vào trong túi quần, rút toàn bộ tài sản của mình ra đưa cho Phí Nghê. “Ăn thì cũng ăn rồi, em đưa chỗ tiền này cho cô ấy đi, nhiều hơn thì không có đâu.”Phí Nghê không nói chuyện được với anh trai, quyết định tự mình đi mời Lâm Mai đến nhà dùng bữa. Lâm Mai đang rất ấm ức trong lòng. Chị căn bản không hề đề cập tới việc chia tay, chỉ nói Phí Đình mau chóng nghĩ cách trở về thành phố. Còn hai năm nữa là chị đã đầu ba rồi, không thể nào cứ kéo dài thế này mãi được. Nói rồi chị lại than ngắn thở dài mấy câu, bảo nếu không phải vì anh thì chị đã không ở trong căn nhà chật chội này cùng cha mẹ mà sớm kết hôn với đàn ông có nhà lâu rồi. Nhà chị cũng chẳng khác gì nhà họ Phí, diện tích có hạn, hai gian phòng ngủ bé tí, một gian dành cho chị gái anh rể và cháu gái của chị, chị chỉ có thể ở với cha mẹ bên gian ngoài. Phí Đình nghe xong liền bảo chị cứ kiếm đàn ông có nhà mà cưới đi, cho dù anh có về được thành phố đi chăng nữa thì cũng chẳng có nhà ở.“Em nói xem, anh trai em có phải là nói tiếng người không vậy? Chị cũng đâu bảo anh ấy phải quay về ngay lập tức, chị chỉ muốn anh ấy tính toán cân nhắc chút thôi, thế mà anh ấy còn chẳng nói nổi câu gì cho dễ nghe cả.”Phí Nghê thực sự không thể hùa theo Lâm Mai mà quở trách anh trai mình được. Anh nói không dễ nghe, song lại là lời nói thật. Đừng nói hiện tại anh chưa thể về được thành phố, cho dù có về đi nữa thì khu phố cũng không thể sắp xếp việc cho anh, mà cho dù có việc thì cũng không được phân nhà, chỉ có thể chen chúc với cha mẹ và cô thôi. Hơn nữa, anh cũng sẽ không nỡ bảo cô ở chung một gian với cha mẹ để mình còn cưới vợ về.“Anh trai em đúng là chẳng biết tốt xấu gì cả, em thay mặt anh ấy xin lỗi chị, anh ấy đã hối hận rồi. Chị về nhà với em nhé, em nấu sườn cho chị ăn. Trong lòng chị hẳn là vẫn còn anh em đúng không, nếu không thì chị đưa bánh sachima cho anh ấy làm gì?”“Đấy là chị thấy tội nghiệp anh ấy thôi! Chị không qua nhà em ăn cơm đâu, sao chị phải cuống quít lên như thế chứ? Nếu anh trai em không xin lỗi chị, mai chị liền đi coi mắt, để xem là ai hối hận! Anh ấy ở nông thôn đến một gian nhà gạch cũng chả có, mấy cô ả bên đấy cứ liếc mắt đưa tình thế thôi, chứ bàn đến chuyện cưới xin thật sự thì còn lâu mới ưng anh ấy. Chị bảo anh ấy tìm cách về thành phố, chẳng phải là muốn tốt cho anh ấy hay sao? Anh ấy chỉ biết chăm chăm nghĩ cho người nhà, còn người nhà có ai nghĩ…” Lâm Mai đột nhiên nhớ ra người ngồi trước mặt chị đây là em gái của Phí Đình, những lời định nói đều nuốt ngược vào trong bụng.Phí Nghê rốt cuộc cười không nổi nữa: “Nếu như trước kia người đi cắm đội là em, anh ấy hiện tại đã có việc làm, đến nhà tân hôn cũng đã có rồi.”Lâm Mai vội vàng sửa lời: “Chị nào có ý đó chứ, em đừng có nghĩ như thế. Anh ấy là con trai, tuổi lại lớn, nhường cơ hội lại cho em cũng là việc phải làm mà.”Phí Nghê cứng rắn nói: “Chị Mai, năm nay chắc chắn anh em có thể trở lại thành phố, kết hôn cũng có chỗ ở. Những lời anh ấy nói chẳng qua là bởi vì tức giận thôi, chị đừng chấp với anh ấy làm gì. Nếu như năm nay anh ấy vẫn không về được, chị đi coi mắt với ai, em cũng không ngăn cản nữa.”“Bao nhiêu năm rồi mà anh ấy vẫn chưa được về, năm nay làm sao về được?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương