Thập Niên 70: Sinh Hoạt Hằng Ngày Của Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 13:
“Nhất định là sẽ về được. Cha em năm ngoái vừa bị bệnh tim, phải nằm viện hơn một tháng, bác sĩ bảo ông không được làm việc nặng nhọc, chuyện này bệnh viện có thể chứng minh. Em kết hôn rồi sẽ dọn ra ngoài ở, gia đình cần anh ấy về nhà chăm sóc cha mẹ, anh ấy có thể lấy lý do này để trở về, đến lúc đó chẳng phải chỗ ở cũng có rồi sao?”“Nhưng mà em kết hôn với ai cơ?”Phí Nghê chưa nghĩ ra mình có thể kết hôn với ai, nhưng cô chắc chắn sẽ phải kết hôn. Người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là Phương Mục Dương, chỉ cần cưới cậu ta xong là anh cô đã có thể về nhà rồi. Cô bận chăm sóc cho Phương Mục Dương, không thể lo cho cha mẹ, hội thanh niên trí thức đương nhiên sẽ giúp anh trai cô về thành phố. Kết hôn với Phương Mục Dương, xưởng may mũ cũng sẽ phân nhà cho cô, cô có thể ra ngoài ở. Thế nhưng cái tên Phương Mục Dương chỉ lóe lên trong đầu cô chừng vài giây, sau đó đã bị phủ định ngay tức khắc.Ánh mắt của Phí Nghê khiến cho Lâm Mai hoảng hồn, cơn giận cũng bay biến sạch. Chị bảo Phí Nghê tuyệt đối đừng làm chuyện gì ngốc nghếch.“Kể cả không có chuyện của anh trai thì em cũng muốn đi lấy chồng rồi.” Thời buổi này, bất kể là nam hay nữ, chỉ có kết hôn mới có tư cách được phân nhà ở. Mà phân nhà còn phải xem xét đến cấp bậc và tuổi nghề, cho dù anh cô có về thành phố cưới vợ thì chuyện nhà ở cũng sẽ chẳng tới lượt anh. So với anh trai, cô càng có khả năng kiếm được nhà ở thông qua việc kết hôn hơn, cho nên gian phòng ở nhà nhường cho anh là tốt nhất.Phí Nghê dặn Lâm Mai tạm thời đừng nhắc với Phí Đình về chuyện cô định kết hôn, cô muốn cho anh trai mình một niềm vui bất ngờ.Phí Đình vừa đi, Phí Nghê liền hỏi cha mẹ: “Không phải cha mẹ muốn giới thiệu đối tượng cho con à? Đã nhắm được ai chưa ạ?”Mẹ Phí không biết tại sao con gái đột nhiên lại sốt sắng thế, nhưng mà sốt sắng vẫn hơn thờ ơ, bà hỏi con gái mình xem có yêu cầu gì.Phí Nghê hoàn toàn chẳng ngượng nghịu một chút nào, trực tiếp nói ra bốn tiêu chuẩn chính: tốt nghiệp đại học, làm việc trong cơ quan, chưa quá ba hai tuổi, diện mạo đoan chính. Cô biết, đàn ông chỉ cần thỏa mãn hai yêu cầu đầu tiên là đơn vị sẽ phân nhà cho sau khi cưới.Khoảng thời gian này Phí Nghê mới bắt đầu chú trọng đến cách ăn mặc của mình. Mấy năm nay cô chưa mua quần áo mới, mà giờ toàn bộ số tiền tiết kiệm được đều đã tiêu ở trên người Phương Mục Dương, cũng chẳng còn tiền để mua thêm nữa. Cô nhớ mẹ vẫn còn một tấm vải dệt kẻ caro cũ, liền lấy nó ra may cho mình một chiếc váy, dài quá đầu gối mười phân. Xong rồi cô lại dùng bàn chải cọ đi cọ lại đôi giày thể thao của mình, cọ đến khi nó trắng tinh như muối nở đựng trong lọ. Cuối cùng cô mượn bàn ủi, ủi lại váy và áo sơmi một lần. Áo sơmi trắng sơ vin trong váy, làm nổi bật từng đường nét cơ thể của cô. Phí Nghê ngắm nhìn bản thân một lượt, sau đó lại bỏ vạt áo sơmi ra ngoài, như vậy eo của cô trông cũng không quá nhỏ nữa.Lần đầu tiên trong đời, Phí Nghê kẻ lông mày và thoa son môi, diện bộ đồ vừa ủi xong để đi tới tiệm chụp hình, chụp một tấm ảnh toàn thân cùng một tấm ảnh nửa người. Đối tượng coi mắt của cô sẽ được cho xem hai bức hình này.Rất ít đàn ông có thể đáp ứng các điều kiện của Phí Nghê. Song cô trẻ trung, dáng đẹp, mặt mũi xinh xắn, có công việc chính thức, sở trường nhiều, sở đoản không có, chẳng bao lâu sau đã tìm được người vượt cả tiêu chuẩn của mình.Diệp Phong lớn hơn Phí Nghê năm tuổi, tuổi còn trẻ mà đã được làm trưởng phòng. Cha mẹ anh ta đều công tác ở bệnh viện, nhỡ chẳng may người nhà có ai đau đầu nhức óc gì đó thì cũng có thể giúp được.Vẻ ngoài anh ta không chỉ mỗi “đoan chính” thôi, còn khá hơn yêu cầu của Phí Nghê rất nhiều.Tóm lại, anh ta là một nam thanh niên rất tốt theo nhiều tiêu chuẩn khác nhau.Trước kia từng có mấy người giới thiệu đối tượng cho Diệp Phong rồi, nhưng anh ta chẳng chấm ai. Vậy mà vừa thấy ảnh chụp Phí Nghê, anh ta đã phải nhìn thêm lần nữa.Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là ở công viên, Diệp Phong còn chưa nhìn rõ mặt Phí Nghê thì đã trông thấy hai chai nước ngọt trong tay cô. Phí Nghê đưa cho Diệp Phong một chai, mời anh ta uống.Để cảm ơn chai nước ngọt của Phí Nghê, anh ta dẫn cô đến tiệm điểm tâm ăn bánh mì bơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương