Thập Niên 70: Sinh Hoạt Hằng Ngày Của Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 32:
Phan Lị Lị không thích Phí Nghê, bởi vì chồng của cô ta – cán sự Dương nói tiếng phổ thông lưu loát bên phòng truyền thông – trước khi theo đuổi cô ta đã từng nhiều lần mời Phí Nghê đi xem phim, song Phí Nghê đều từ chối. Phải tới sau khi kết hôn cô ta mới nghe được chuyện này qua miệng người khác. Phan Lị Lị vốn là người kiêu ngạo, nhưng chồng cô ta lại khiến cho cô ta thấy mất mặt. Cô ta luôn cảm thấy mình đã nhặt về một người Phí Nghê không cần, nếu như sớm biết chuyện ấy, cô ta đã chẳng cưới rồi. Cũng bởi vì việc này, cô ta đặc biết để ý đến tình trạng hẹn hò và kết hôn của Phí Nghê.Phí Nghê ngắt lời Phan Lị Lị: “Tôi đang có đối tượng rồi, không cần cô giới thiệu đâu.”Phan Lị Lị khinh bỉ trong lòng, đã có đối tượng rồi mà còn đò đưa với cái tên mặt trắng không biết từ đâu ra này.Song cô ta vẫn tiếp tục cười giả lả: “Ai thế? Ở bên xưởng nào? Sao không nghe cô nhắc tới bao giờ nhỉ?”Phương Mục Dương trả lời thay Phí Nghê: “Sau này cô sẽ biết.”Phí Nghê nghĩ, Phương Mục Dương hẳn là đã biết chuyện cô kết giao cùng Diệp Phong. Đã biết rồi mà còn cầm hoa đến xưởng chờ cô, để cho người khác trông thấy, không biết lại trở thành câu chuyện gì.Đợi tới khi Phan Lị Lị đi rồi, Phí Nghê mới hỏi Phương Mục Dương: “Cậu tìm tôi có việc gì không?”“Không có việc gì thì không thể tìm cô à?”Mùi hoa lay ơn xộc vào mũi Phí Nghê. Cô im lặng, dắt xe đạp lên phía trước.“Không phải cô thích xem phim sao? Chủ nhật này chúng ta tới công viên xem phim chiếu ngoài trời đi.”“Tôi không rảnh.”“Thế thì để dành tuần sau cho tôi nhé. Mấy hôm nữa tôi quay lại điểm thanh niên trí thức rồi, trước khi đi muốn xem phim với cô một lần.”Phí Nghê nghe được năm chữ “điểm thanh niên trí thức”, tông giọng bất chợt cao vút: “Cậu quay lại đấy làm gì?”“Tôi thấy gần đây có một tiệm cơm, hay là qua đó ăn nhé, tôi mời cô.”Mặt hàng bán chạy nhất tiệm cơm này chính là bia tươi, ngoài cửa tiệm có một hàng dài người xếp hàng chờ mua bia. Phí Nghê tìm một vị trí sát cạnh cửa sổ, còn chưa ngồi xuống đã hỏi: “Ai bảo cậu quay về vậy?”“Cô có muốn uống bia không?”“Không uống. Là hội thanh niên trí thức tới tìm cậu nói chuyện à?”“Thế thì uống nước ngọt nhé.” Phương Mục Dương bảo Phí Nghê xem thực đơn dán trên tường, hỏi cô muốn ăn món gì.Phí Nghê không đáp, Phương Mục Dương liền gọi đồ giúp cô. Khi anh vừa gọi đến món thứ tư, Phí Nghê đã ngăn anh lại, nói là đủ rồi.“Là tôi tự mình muốn đi, tôi không muốn ở viện mãi, một người khỏe mạnh mà cứ nằm trong bệnh viện thì đúng là quá nhàm chán. Cô biết Lâm Cách đúng không? Cậu ta và tôi sinh hoạt tại cùng một điểm thanh niên trí thức. Bây giờ cậu ta nghỉ phép về thăm người thân, đợi khi cậu ta hết phép thì bọn tôi sẽ cùng nhau quay trở lại.”“Bao nhiêu người tự biến mình thành viêm phổi viêm thận để được quay về thành phố, cậu thì ngược lại, vất vả mãi mới trở về, còn muốn chạy tới nông thôn. Bây giờ cậu thế này rồi, đến nông thôn ai quản cậu? Cậu thực sự cho rằng người nông thôn cần cậu lắm à? Cái chỗ cậu cắm đội ấy, thứ gì cũng thiếu, chỉ sức lao động là không bao giờ thiếu nhé. Người ta còn chẳng có cái để ăn, lương thực dư đâu mà chia cho cậu? Cậu cho rằng lần này đi rồi còn có thể về được ư?” Phí Nghê mau chóng lấy lại lý trí, lại hạ giọng xuống thầm thì: “Mấy năm nay cậu tiếp thu nền giáo dục bần nông và trung nông ở dưới quê, giờ cũng nên trở lại để xây dựng thành phố rồi.”Phương Mục Dương cười: “Chẳng lẽ xây dựng trong bệnh viện sao?” Anh múc cho Phí Nghê một thìa đậu phụ kho: “Ăn đi.”“Hội thanh niên trí thức nên giải quyết công việc cho cậu. Nếu như họ không tự đứng ra giải quyết, cậu cứ đi tìm bọn họ, một lần không được thì tìm hai lần, hai lần không được thì tìm ba lần…”“Nhưng ngoài cô ra, thành phố này chẳng có gì khiến cho tôi lưu luyến cả.”Phí Nghê không tin lời anh nói: “Chẳng phải mấy hôm trước cậu vẫn còn vẽ y tá trong bệnh viện sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương