Thập Niên 70: Sinh Hoạt Hằng Ngày Của Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 33:



Phí Nghê không cho Phương Mục Dương thời gian trả lời, lập tức mỉm cười châm biếm: “Thôi tốt nhất là cậu cứ ở bệnh viện đi. Ở nơi khác ngày nào cũng vẽ vời mấy cô gái xinh đẹp thì chính là tác phong có vấn đề. Nhưng ở bệnh viện, người khác xem cậu như bệnh nhân, cũng sẽ không muốn so đo với cậu. Nếu như đến vùng nông thôn thì chẳng có chuyện dễ dàng vậy đâu.” Ở nông thôn tiếp thu giáo dục bần nông và trung nông bao nhiêu năm, thế mà vừa mất trí nhớ, tính cách lại hệt như trước khi đưa vào cải tạo. Nếu sự cải tạo này đã chẳng có tác dụng gì, chi bằng đừng tiếp nhận thêm lần nào nữa thì hơn.

“Có phải cô không muốn tôi tiếp tục vẽ tranh nữa không?”

Mỗi lần Phí Nghê nghi ngờ Phương Mục Dương đã khôi phục trí nhớ, đều là bởi anh phủ định toàn bộ những gì cô vừa nói bằng thứ logic cực khác người thường của mình.

“Thật ra nếu muốn vẽ tranh thì ở đâu cũng vẽ được thôi.” Phương Mục Dương dịch mấy cái đĩa chắn giữa anh và Phí Nghê qua một bên, để lại một khoảng bàn trống, sau đó khoa tay múa chân trên bàn. Phí Nghê những tưởng anh muốn viết vài lời không tiện nói cho người ngoài nghe thấy, cố gắng căng mắt lên nhìn, nhưng chẳng mấy chốc cô đã nhận ra Phương Mục Dương đang vẽ tranh. Lúc này ngón tay anh đảm nhận vai trò cọ vẽ, còn chiếc bàn thì đã trở thành một tờ giấy trắng. Người khác không thể nhìn thấy bức tranh, nhưng Phương Mục Dương thì có. Phí Nghê dần dần phát hiện Phương Mục Dương phác họa một người phụ nữ, bởi vì đàn ông không có bộ ngực lớn như vậy, mà những đường cong trên thân thể của đàn ông cũng không khớp với mấy đường cong Phương Mục Dương vẽ. Người phụ nữ này lại còn đang uống nước ngọt.

Phí Nghê vội đặt chai nước ngọt xuống, liếc mắt nhìn quanh tiệm cơm. Bốn phía xung quanh đều chật ních người, tiệm nhỏ không có quạt điện, không khí oi bức, đôi tai cô lại càng nóng. Cô trở đầu đũa, khẽ gõ nhẹ lên ngón tay Phương Mục Dương: “Mau ăn cơm đi.”

Phương Mục Dương bắt lấy đầu đũa, ngẩng đầu nhìn cô. Phí Nghê tránh khỏi ánh mắt của anh, thấp giọng hỏi: “Cậu không ăn à?” Trong giọng điệu còn pha lẫn một xíu thẹn quá hóa giận. Trước kia cô vẫn cho rằng Phương Mục Dương tuy không phải là người đứng đắn nhưng ít nhất vẫn có một đôi mắt đứng đắn, những chỗ không nên nhìn thì sẽ tuyệt đối không nhìn. Hiện giờ cô mới phát hiện đôi mắt và hàng mi của anh quả thực rất biết gạt người. Người ta im ỉm quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, vậy mà cô lại chẳng hề hay biết.

Phương Mục Dương buông đầu đũa của Phí Nghê ra, gắp cho cô một miếng thịt xào linh lăng, bảo cô ăn nhiều một chút.

“Lần trước gặp cô tôi đã khắc họa cô trong tâm trí rất rõ nét rồi, nhưng khi quay về vẽ lại trên giấy thì vẫn cứ cảm giác thiếu thiếu gì đó.”

Phí Nghê ngắt lời anh: “Tôi đưa cậu tranh liên hoàn, cậu không xem có đúng không?”

“Xem rồi.”

“Thế cậu thấy mình có vẽ được không?”

“Chắc là có thể.”

“Thế cậu vẽ đi, đừng có vẽ phụ nữ nữa.”

Phương Mục Dương thật ra cũng vẽ cả đàn ông, nhưng anh không giải thích nhiều. Anh nhận lời với Phí Nghê.

“Nghe cha cô bảo cô sắp kết hôn rồi à?”

Phí Nghê định nói làm sao mà nhanh thế được, nhưng lời sắp nói cô lại nuốt hết xuống bụng. Sớm muộn gì cô cũng sẽ phải kết hôn thôi.

“Có phải cô sợ người ta bảo cô kết hôn với tôi nên mới không tới viện nữa? Nếu bọn họ hỏi ý kiến của tôi, tôi nhất định sẽ không để cho họ đặt vấn đề với cô. Như thế đối với cô không công bằng.” Vì chuyện vẽ nữ y tá nên lãnh đạo bệnh viện đã trao đổi với Phương Mục Dương, chủ động ngỏ ý giới thiệu đối tượng cho anh, còn hỏi anh thích cô gái như thế nào. Anh trả lời là Phí Nghê, lãnh đạo bệnh viện ho khan hai tiếng, nói Phí Nghê thì thôi đi, lúc trước đã đề cập đến chuyện kết hôn rồi, nhưng người ta không đồng ý, thậm chí còn vì việc ấy mà không thấy xuất hiện nữa.

Tuy Phí Nghê thật sự cảm thấy cưới Phương Mục Dương rất thiệt thòi, nhưng khi nghe chuyện này từ chính miệng anh, không hiểu sao cô lại thấy anh cũng có hơi đáng thương.

“Bọn họ nhắc tới chuyện kết hôn trong tình huống cậu cũng chỉ mới quen biết tôi sơ sơ, như vậy đối với cậu cũng là không công bằng.” Có lẽ bản thân Phí Nghê cũng thấy lời này chẳng mấy thuyết phục, cô tức khắc chuyển đề tài. “Chuyện quay lại điểm thanh niên trí thức cậu đừng có nhắc lại nữa, cứ bảo hội thanh niên trí thức giải quyết công việc cho cậu đi, cậu đi tìm họ vài lần, họ nhất định sẽ lo liệu. Khi cậu đã có công việc chính thức rồi, biết đâu Lăng Y sẽ hồi tâm chuyển ý cũng nên.”

“Cô ấy không cần phải hồi tâm chuyển ý, tôi cũng không cần. Nếu như tôi có công việc chính thức, cô có bằng lòng đi xem phim với tôi không?”

“Hiện tại thì thực sự tôi chẳng muốn xem phim chút nào, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có mấy bộ đấy.”

“Vậy Chủ nhật này cô và anh ta đi xem cái gì?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...