Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch
Chương 28:
Miêu Kiều Kiều chạy chậm trở lại sân của thanh niên trí thức.Vừa về nhà, cô liền bật người đóng cửa phòng vào không gian.Nhìn gà rừng ở trên mặt đất phòng bếp, Miêu Kiều Kiều cười cười, ánh mắt cũng đã biến hóa.Cuối cùng cô vẫn nhận gà rừng.Không cần không cần, dù sao người nọ không phải bắt được một con lợn rừng sao, bấy nhiêu thịt cũng đã đủ!Sau đó cô còn giúp anh ta làm chút việc, đối phương kéo lợn rừng không một tiếng bước đi.Cô coi như là thấy việc nỗ lực giúp đỡ, tuy rằng quá trình không tốt đẹp, nhưng kết quả cũng không tồi!Giữa trưa hôm nay mới vừa ăn thịt tôm, Miêu Kiều Kiều không muốn ăn tiếp, bằng không thì xin lỗi mấy ngày nay giảm béo.Vừa lúc hai ngày sau chính là thu hoạch vụ thu, phải bận rộn nửa tháng, đợi sau khi xong việc rồi cô sẽ nướng con gà rừng này.Rời không gian, Miêu Kiều Kiều lại nấu cháo, một chút nấm rừng, nấu cơm chiều.Chờ ăn xong, cô đóng cửa cẩn thận chuẩn bị tản bộ ở chân núi, Cổ Từ ở góc sân nhảy ra ngăn cản cô.Đối phương bất mãn nhìn cô: “Miêu Kiều Kiều, cô hẳn nên biết một vừa hai phải thôi!”Khuôn mặt Miêu Kiều Kiều như chìm vào giấc mộng: ...???Nhìn bộ dáng giả ngu của cô, trong đầu Cổ Từ càng tức hơn.Lần trước bọn họ cãi nhau trong sân, mọi thứ giống như đều đã xảy ra biến hóa.Đầu tiên là cô không chỉ không dính anh, còn thường xuyên châm chọc khiêu khích anh ta.Trên đường anh cố ý tìm cô đòi kẹo đường, còn trực tiếp bị từ chối, rõ ràng trước kia không phải như thế!Vừa mới bắt đầu anh còn tưởng rằng đối phương là giả vờ, nhưng cảm giác được sự không thích hợp, thái độ của cô căn bản là không đem anh để vào mắt!Còn nữa bởi vì lời nói của cô trước kia, làm cho những người khác đều hiểu lầm anh, làm cho mọi người hiện tại ngoài mặt ôn hòa với anh, thật sự là phiền gần chết.Tất cả đều do đầu sỏ này gây nên, chính là cô -- Miêu Kiều Kiều!Mấy ngày này anh ta ngủ không tốt, trong lòng cũng nghẹn một hơi, chỉ vì chờ cô cúi đầu trước anh ta.Nghĩ đến nửa tháng trước, người này giống như đồ ngốc không biết hé răng.“Nháo đủ chưa, tính tình đừng nên bướng bỉnh như vậy!”Anh ta đã sớm coi trọng đồ đạc trong phòng cô.Một cô gái mua nhiều như thế làm gì, còn không bằng đưa cho anh ta.Nhưng cũng không nghĩ tới bình thường cô ăn mặc mộc mạc như vậy, trong nhà điều kiện lại không tệ lắm, có tiền mua đồ.Nghĩ lại, cô béo như thế, khẳng định nhà cô ăn thịt cá nhiều, điều kiện cũng được.Quên đi, béo thì béo, anh ta không ghét bỏ, chỉ cần cô yếu đuối là được.“Chỉ cần cô nhận sai, chuyện trước kia chúng ta sẽ xóa bỏ, đến lúc đó chúng ta vẫn là bạn học!”Miêu Kiều Kiều thấy Cổ Từ lầu bầu hồi lâu, sớm đã không bình tĩnh.Nghe câu cuối cùng, cô trực tiếp nở nụ cười, không ngờ người này não tàn, hoàn toàn không nghe hiểu tiếng người mà!Xé rách mặt cũng phải bướng bỉnh hai lần, cô nói vậy người bình thường có thể hiểu được, người này lại hoàn toàn không hề để ý.Được rồi, người như thế nói cũng không thông, không bằng đánh cho một trận.Nắm tay lại, cô muốn đánh anh ta!Tròng mắt Miêu Kiều Kiều vừa chuyển, nhân tiện nói: “Đi, chúng ta đi dạo chân núi, tán gẫu một lát.”Tìm chỗ không có ai đánh anh ta, lúc đó cho dù anh ta cáo trạng thì cô cũng sẽ không thừa nhận.Cổ Từ nghe xong thì đắc ý, vì thế rời đi trước: “Ừ, đi theo tôi, về sớm chút.”Anh ta không muốn đi cùng cô gái mập mạp này, tránh cho người ta hiểu lầm.Miêu Kiều Kiều làm sao không biết ý của anh ta, theo dõi bóng dáng anh ta, khóe miệng cười thâm sâu: “Như anh mong muốn, tốt nhất là... có đi không có về.”Mười phút sau, hai người một trước một sau đi đến chân núi.Khu nhà ở của thôn dân cũng không lớn lắm, lúc này Cổ Từ đi chậm chờ Miêu Kiều Kiều.Anh ta tươi cười nhìn cô, mở miệng nói: “Được rồi, cô muốn nói gì, thì nói đi.”“Đi vào chỗ rừng rậm đi, nơi đó khá xa và yên lặng hơn.” Âm thanh truyền không ra, không có ai cứu mày.Cổ Từ nghe xong còn tưởng rằng cô có cái gì khó nói, giống như vụ thổ lộ vân vân.Trong lòng đắc ý, trên mặt lại bĩu môi: “Đi đi, phụ nữ thật khó chiều.”Hai người vào rừng rậm, Cổ Từ nói: “Muốn nói gì thì nói đi.”“Đương nhiên.” Khóe miệng Miêu Kiều Kiều nở nụ cười, ánh mắt trở nên hung ác: “Tôi muốn nói -- cho anh chết, thế nào?”“Cô có ý gì hả Miêu Kiều Kiều! Còn làm bộ làm tịch...”“Rầm! Rầm! Rầm!”Miêu Kiều Kiều không cho anh ta thời gian, trực tiếp hai tay cho bụng anh ta một quyền.Đó là thành quả đấm bao cát 100 cân và người gỗ.Một quyền đánh xuống, sức mạnh ngàn cân nhé!Vì tránh phiền toái không đáng có, Miêu Kiều Kiều không đánh mặt anh ta, chỉ đánh vào thân thể.Không đến 10 phút, Cổ Từ không thể phản kháng đã bị đánh cho sủi bọt mép ngã xuống đất, toàn thân đều đau nhức.Anh thấp giọng cầu xin tha thứ: “Hu hu hu... Đừng đánh nữa! Tha cho tôi! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!”Khóe môi Miêu Kiều Kiều nhếch lên, cúi đầu hỏi: “Sai ở đâu? Nếu không nói đúng, tôi sẽ còn đánh."Đồng tử Cổ Từ co rụt lại, cẩn thận nói: “Tôi sai... Không nên ở sau lưng chửi...”“Còn gì nữa?” Miêu Kiều Kiều nhướn mi.“Tôi… Không nên quấn quýt cô... Kiều Kiều, lần này tôi sai rồi, chỉ cần cô tha cho tôi, tôi cũng không dám... nữa!” Cố Từ khóc lóc.“Anh chính là không nhớ lâu!” Miêu Kiều Kiều đạp anh ta một cái, hung tợn nói: “Lúc trước đã nói rằng báo tên đầy đủ! Có nhớ không?!”“Nhớ... Nhớ!” Cổ Từ gật gật đầu.Miêu Kiều Kiều trừng mắt uy hiếp: “Còn có, tôi thực sự chán ghét anh! Sau này thấy tôi thì đi đường vòng đi, nếu ngăn lối đi của tôi, sẽ không đơn giản như thế này đâu! Mặt khác, chuyện này chấm dứt, anh cũng đừng nghĩ việc đi cáo trạng, sẽ không ai giúp anh, cũng sẽ không ai tin tưởng, hiểu chưa?”“Biết, biết.” Cổ Từ gật đầu, trong lòng ảo não.Trải qua lần ăn đòn này, anh ta cuối cùng cũng thấy được bộ mặt thật của cô gái này.Cô căn bản không thích anh ta, lúc trước chỉ là diễn, anh ta tự mình đa tình, quả thực là nghẹn tức!Miêu Kiều Kiều thu tay, liếc nhìn anh: “Được rồi, anh nên nghĩ xem trở về thì nói thế nào đi, tôi đi trước.”Cô vừa đi, anh ta mới thả lỏng toàn thân.Anh ta không nhịn được lại thấp giọng nấc nghẹn đứng lên.Ô ô, thật là đáng sợ, khi trở về anh ta nhất định sẽ tránh xa!........Cách đó không xa có một khối đá to.Hàn Lăng Chi đứng ở đó, con ngươi đen nhánh không có một chút sợ hãi nào.Anh chỉ là đi tìm cung tên bị rơi, không nghĩ sẽ thấy cảnh này.Nhưng cũng không liên quan đến anh, anh cũng không thấy hứng thú.Hàn Lăng Chi bày ra mặt lạnh cất cung tiễn ra sau lưng, không một tiếng động xoay người đi về rừng rậm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương