Thập Niên 70: Xuyên Thành Con Gái Cưng Của Nữ Chủ

Chương 12: Tỉnh Lại 3



No căng gì chứ, vẫn gầy trơ xương như trước mà.

Tiểu Đường Đường chủ động: “Con rửa chén.”

Khương Thành lắc đầu: “Không được, đợi lát nữa cha rửa.”

Bình thường vào giờ này, hai bé con đều đã đi ngủ.

Anh phân phó: “Đi rửa mặt rửa tay chuẩn bị ngủ, cha đút cho mẹ con chút canh.”

Tuy con trai con gái mình cũng có thể làm được một số việc, nhưng chuyện đút cơm đút thuốc này từ trước tới nay Khương Thành chưa từng để qua tay bọn nhỏ. Thuốc hay đồ ăn đều rất quý giá, bọn nhỏ đút không quen sẽ dễ bị đổ ra, lãng phí như thế anh không chịu được.

Đến khi Tiểu Đường Đường và anh trai tắm rửa xong, Khương Thành cũng đút được gần hết, anh lau miệng cho vợ mình, nói: “Canh gà hôm nay đều là công lao của Tiểu Đường Đường đấy.”

Anh không hề nặng bên này nhẹ bên kia, tiếp tục nói: “Sauk hi ăn canh gà, chúng ta lại ăn canh cá, đó là công của con trai đấy, hai đứa đều rất hiểu chuyện.”

Tiểu Lang thẹn thùng cười, nhỏ giọng nói: “Là cha bắt được cá mà.”

Tiểu Đường Đường lập tức giữ chặt tay anh trai, tay cậu nhóc nhỏ như vậy mà đã xuất hiện những cết thô ráp.

Tiểu Đường Đường: “Công của anh trai rất lớn!”

Nghe thấy con gái cưng nói vậy, Khương Thành không khó chịu, ngược lại còn cảm thấy vui sướng. Anh chọc chọ khuôn mặt nhỏ con gái: “Con giỏi nhỏ, chỉ biết giúp anh trai thôi, cha đau lòng quá!”

Tiểu Đường Đường cười cong mắt, dứt khoát thừa nhận.

“Đúng nha đúng nha! Anh trai tốt nhất!”

“Tiểu Đường Đường cũng tốt nhất!” Tiểu Lang lớn tiếng tuyên bố.

“Vậy các con để mặc cha đau lòng thế hả?” Khương Thành cố ý trêu hai đứa.

Tiểu Đường Đường non nớt lớn giọng: “Đương nhiên phải quan tâm chứ, nhà chúng ta là tốt nhất tốt nhất! Cha! Mẹ! Còn có anh trai và Tiểu Đường Đường nữa!”

Cô nhìn về phía Đường Diệu còn đang hôn mê, nói: “Mẹ cũng sẽ tốt lên, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ… A!”

Tiểu Đường Đường kinh ngạc kêu lên: “Mẹ động đậy kìa!”

Khương Thành không thể tìn được quay đầu lại, nhìn chằm chằm vợ mình. Nhưng nhìn một lúc lâu chỉ thấy cô vẫn giống như trước, không hề có bất cứ phản ứng gì. Khương Thành đột nhiên cảm thấy buồn bã hơn, nehj nhàng ôm con gái lên, thấp giọng nói: “Tiểu Đường Đường nhìn lầm rồi, cha ôm con ngủ nhé, được không?”

Tầm mắt của Tiểu Đường Đường vẫn dính chặt trên người mẹ như cũ, Khương Thành nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt con gái, Tiểu Đường Đường do dự một lát mới nhẹ giọng nói: “Là, là con nhìn lầm sao?”

Rõ ràng cô nhìn thấy mẹ cử động mà, hay mình hoa mắt rồi?

Cô bắt đầu cảm thấy cô đơn: “Cha, con xin lỗi.”

Là cô nói dối.

Khương Thành lắc đầu: “Nói bậy gì thế, con không có lỗi gì cả …”

“A! Mẹ cử động kìa! Cử động thật đấy!” Lúc này Tiểu Lang cũng kêu lên, cậu bé lập tức bổ nhào lên người Đường Diệu, run rẩy kêu: “Mẹ, mẹ ơi, con là Tiểu Lang, con là Tiểu Lang đây… Mẹ ơi!”

Tiểu gia hỏa gần như khóc òa.

Khương Thành nhanh chóng buông Tiểu Đường Đường xuống, gần như mang theo một tia run rẩy nhìn về phía vợ mình, mắt cũng không dám chợp lấy một lần. Anh không muốn tin con trai và con gái mình nhìn nhầm, anh thật sự muốn cô thật sự tỉnh lại.

Lúc này Tiểu Đường Đường cũng kéo góc áo Đường Diệu, khóc đáng thương vô cùng: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ mau tỉnh lại đi… đùng ngủ nữa! Con thấy mẹ cử động mà, con không có nói dối mà! Mẹ, mẹ ơi, mẹ tỉnh tỉnh……”

Tiếng khóc thét của hai tiểu gia hỏa điên cuồng đánh vào trong đầu Đường Diệu, hình như cô loáng thoáng nghe thấy bọn nhóc nói gì đó, lại gióng như căn bản không có.

Cô đang đứng trong một mảng sương mù, không biết trái phải, cũng không biết trước sau.

“Mẹ, mẹ…”

“Mẹ ơi…”

Tiếng khóc của con trai và con gái … Đường Diệu đột nhiên chạy về phía tiếng khóc kia, cô cố dùng sức chạy. Gần như dùng hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng.

Một chút ánh sáng mỏng manh, là ánh sáng!

Cô không chút do dự, dùng sức vọt qua đó: “Đừng, đừng khóc…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...