Thầy Giáo Là Hàng Xóm

Chương 58: Hoa Anh Túc Độc



Lục Ngạn Lâm và đội sĩ quan ngay lập tức ngừng lại, lắng nghe tiếng bước chân bên kia. Nhưng dường như bên kia cũng đã cảm nhận được động tĩnh, liền trốn sau một phiến đá lớn.

"Chỉ có một người." Một sĩ quan đứng gần Lục Ngạn Lâm nhất khẽ nói qua bộ đàm. "Có lẽ là tên tép riu nào đó đi tuần tra."

"Không, nếu là người của bọn chúng thì chạy thục mạng thế làm gì?" Viên sĩ quan chỉ huy khẽ lắc đầu. "Nhưng nếu đúng là người của chúng, thì sẵn sàng nghe lệnh của tôi, nhất định không được để lọ hành tung cho đến khi áp sát sào huyệt bọn chúng."

Những chiếc súng bắn tỉa đã được lên nòng chờ sẵn, khung cảnh chỉ còn tiếng sóng vỗ vào bãi cát. Lục Ngạn Lâm cũng nhận ra điều bất thường, không lẽ, đó là... Anh liền mím môi chầm chậm bước lên. Khoảng cách giữa 2 người là hơn 10m, nếu anh thu gọn trong bán kính 10m thì đồng hồ định vị của anh sẽ rung lên. Thử là biết đó có phải Trịnh An An không.

"Này, cậu..." Viên sĩ quan trẻ ngỡ ngàng nhìn hành động của Lục Ngạn Lâm, trong lòng khẽ nôn nóng. Nhưng viên chỉ huy đã ngăn cản.

Lục Ngạn Lâm dò dẫm từng bước chân tiến đến gần tảng đá lớn kia. Bước chân nhẹ tựa lá rơi. Anh còn nghe được rõ cả tiếng con tim đập trong lồng ngực mình.

Bé con, em đang ở đâu?

Lục Ngạn Lâm thận trọng từng bước tiến lại gần. Anh không dám thở mạnh, sợ rằng người bên kia không phải là người anh cần tìm.

"Cậu Lục, tránh bứt dây động rừng." Viên sĩ quan chỉ huy khẽ nói vào bộ đàm.

12

11

10

...

Đồng hồ trên cổ tay Lục Ngạn Lâm rung nhè nhẹ, hòa cùng với tiếng con tim đập rộn ràng của anh.

"An An!" Lục Ngạn Lâm thở phào nhẹ nhõm, khẽ gọi một tiếng. "Ra đây."

Trịnh An An nấp sau tảng đá lớn, tim đập phập phồng nhưng cũng đã thủ sẵn tư thế. Cô đã học võ mười năm nay, cũng không phải là tay mơ, nếu là người của chúng thì cô sẽ hạ rồi tìm đường thoát thân thôi.

Tiếng gọi khẽ khàng nhưng chắc chắn, là tiếng của người đàn ông mà cô mong chờ.

Ngạn Lâm, em tin anh sẽ đến cúu em mà.

Trịnh An An phóng ra như một con nhỏ, nhào vào trong lòng anh. Mấy tiếng trên đảo bị bắt cóc thôi mà cô đã ngỡ đã qua nhiều ngày lắm rồi.

Có trời mới biết lúc cô trốn chạy, trốn khỏi sự canh gác của bọn người đó, cô đã sợ hãi đến mức nào. Cuối cùng anh cũng đã đến rồi.

"Lâm... Em sợ..." Trịnh An An lúc này mới cảm giác cả cơ thể mình run rẩy. Cuối cùng, cũng đã quay về bên anh rồi.

Một nụ hôn ngắn đã trấn an mọi tâm tình bất an trong lòng cô gái nhỏ.

"Được rồi, được rồi." Lục Ngạn Lâm bế Trịnh An An lên, quay lại vị trí của đội đặc nhiệm. Lúc này hòn đá lớn trong tim anh mới có thể rơi xuống, cô gái của anh không sao là tốt rồi.

"Cô Trịnh, tôi biết là cô rất sợ hãi, nhưng tôi muốn hỏi cô vài câu được không?" Viên chỉ huy tiến đến gần Trịnh An An, nhìn những vết thương trên người cô mà khẽ đau lòng. Ông cũng có một cô con gái chuẩn bị thi chuyển cấp, tính ra chỉ nhỏ hơn cô gái trước mặt vài tuổi thôi. Thế nên ông nhìn cô gái nhỏ này sợ hãi mà run bần bật, chợt nhớ đến cô con gái nhỏ ở nhà.

"Được." Trịnh An An được Lục Ngạn Lâm ôm trong lòng đã cảm thấy đỡ lạnh, cơ thể không còn sức lực nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo lắm. "Cảm ơn mọi người đã cứu cháu."

"Không có gì, là tự cô trốn thoát khỏi bọn chúng." Viên sĩ quan cảm khái trong lòng. Cô gái nhỏ này có thể trốn thoát khỏi hang ổ của bọn bắt cóc, quả là không tầm thường. "Cô có thể kể lại cho chúng tôi nghe mọi chuyện được không?

Trịnh An An nắm chặt tay Lục Ngạn Lâm, chầm chậm kể lại lý do bị bắt cóc, cũng như có thể vẽ bao quát sơ đồ trên hòn đảo này. "Cháu có nghe loáng thoáng một chút, bọn chúng có nói là trong căn nhà mà cháu bị giam giữ có chứa một thứ gì đó, ông chủ của chúng điều chế ra, bọn chúng có bảo nếu lén chôm một ít đem đi bán chắc chắn cũng cả khối tiền, nhưng lúc đó cháu đã quan sát chẳng thấy có một thứ gì cả. Hai tên nói chuyện có biệt hiệu là Chuột Nhắt và Chuột Cống, chỉ là hai tên đứng ở cửa canh gác cháu thôi. Sau đó cháu trèo qua cửa sổ ra nên không nghe nữa. Bọn chúng có bố trí một vài tên gác đi tuần, còn lại những tên như tên Gấu, tên Sếu thì đã bị gọi đi họp rồi. Có lẽ là có chuyện quan trọng."

"Chắc chắn là đối sách để hại tôi." Lục Ngạn Lâm mím môi.

"Vậy thì thứ đó..." Viên chỉ huy nhất thời suy nghĩ chưa thể đoán ra được điều gì, ông cũng đã nghĩ đến một thứ... nhưng chưa thể đảm bảo chính xác. "Là tôi, rõ!"

"Chuyện gì vậy?" Lục Ngạn Lâm khẽ nhíu mày.

"Thứ đó, là ma túy. Ma túy tinh khiết." Viên chỉ huy nghiêm mặt trả lời, đồng thời bàn kế hoạch tác chiến qua bộ đàm.

Lục Ngạn Lâm nghe mà cả kinh, cha anh, ông vốn là một bác sĩ, tại vì sao lại dính vào thứ đó?

"Ngạn Lâm, bọn tôi vừa lên đảo đã gặp bẫy, thật may vượt khỏi bẫy cũng chỉ bị thương nhẹ. Và cậu đoán xem chúng tôi đã phát hiện được gì?" Ngoài bộ đàm với viên sĩ quan, Lục Ngạn Lâm còn mang bộ đàm kết nối riêng với Trịnh Nhật Quân và Đường Nhật Minh. Trịnh Nhật Quân bên kia bộ đàm thở hổn hển, dáng vẻ này của anh quả thật đã lâu rồi Lục Ngạn Lâm chưa nhìn thấy.

"Một rừng hoa anh túc." Đường Nhật Minh trong giọng nói vẫn còn mang chút sợ hãi. "Thật đáng sợ."

"Vậy có nghĩa là... Ông ấy trồng hoa anh túc, rồi chiết xuất ma túy đem đi bán, hơn nữa còn ngang nhiên đặt "trụ sở" ở đây?" Trịnh Nhật Quân nghe Lục Ngạn Lâm thuật lại lời của Trịnh An An liền nhíu mày, người đàn ông hiền từ trong ký ức của anh, mới đây thôi ông ta còn cười nói với anh, không ngờ lại là một ông trùm ma túy.

"Cậu Lục, bây giờ cậu đưa cô Trịnh về đi, hai người bên kia cũng đã được yêu cầu rời đi. Chuyện này cứ giao cho chúng tôi xử lý. Đội cứu viện của chúng tôi cũng sắp đến rồi."

"Tôi nghĩ, ông ta không phải buôn ma túy đâu." Lục Ngạn Lâm chợt nói. Dường như, anh đã nhận ra điều gì đó...

Trước khi anh quay về, cha anh vẫn là một người chìm đắm trong y học. Ông bảo rằng ông đã sắp tìm ra một loại thuốc nào đó rồi. Nếu loại thuốc đó thành công, ắt ông sẽ được nhận giải thưởng lớn. Hơn nữa, việc ông lén lút vào bệnh viện cũng như sự chuyển biến kỳ lạ trong bệnh tình của mẹ, không lẽ...

"Ông ta sử dụng ma túy điều chế một loại thuốc nào đó."

"Cậu có chứng cứ không?"

"Không, tôi là con trai ông ta nhưng không bao che ông ta đâu. Việc ông ta trồng anh túc trái phép, tôi không bàn cãi, nhưng mà tôi nghĩ nên điều tra thêm loại thuốc đó, kẻo để lại mầm họa." Lục Ngạn Lâm bế Trịnh An An đứng dậy, làm động tác cảm ơn rồi khẽ khàng rời đi. "Cảm ơn các anh!"

"Được rồi, toàn đội vào vị trí, nghe lệnh của tôi."

Lục Ngạn Lâm ôm Trịnh An An như bế công chúa, nhanh nhẹn tiến đến vách đá đã giấu cano của đội đặc nhiệm trước đó. Trong rừng u tối, chỉ có ánh trăng sáng ở trên cao soi rọi xuống. Trịnh An An rúc đầu vào ngực Lục Ngạn Lâm, cẩn thân nghe từng bước chân của anh. Sóng biển vỗ vào vách đá kêu ầm ầm, dội vào tai cô. Nhưng ở trong vòm ngực vững chãi của người đàn ông này, quả thật, yên bình đến lạ.

"Con khốn đó chạy rồi, nó chưa chạy đi xa được đâu, bắt lấy!" Lục Ngạn Lâm nghe tiếng loáng thoáng ở xa, chắc chắn chuyện Trịnh An An trốn thoát đã bị phát hiện rồi. Anh rảo bước đi nhanh hơn, từng bước chân vững vàng thoắt chốc đã tiến đến vách đá.

"Em còn đi được không?" Lục Ngạn Lâm nhìn bàn chân trần đầy những vết rách lớn nhỏ của Trịnh An An liền đau lòng không thôi. "Bây giờ trèo xuống dưới, chỉ cần mình dùng cano rời khỏi đây thì mọi chuyện không còn đáng lo ngại nữa."

"Được." Trịnh An An mím môi, nhanh nhẹn theo sau Lục Ngạn Lâm tiến đến vị trí của những chiếc cano.

Cano nhanh chóng khởi động, xuyên màn nước đen ngòm mà phóng đi.

"Bọn chúng kìa, bắn!" Trịnh An An nghe ra giọng tên Gấu, cùng lúc đó một thứ gì đó xé gió xuyên qua gò má Trịnh An An mà rơi xuống nước.

"Nằm xuống!" Lục Ngạn Lâm kịp lúc ôm lấy đầu Trịnh An An, giúp cô che khỏi tầm bắn của nhóm bắt cóc kia. Chiếc cano hơi chòng chành một chút do nước biển bắn lên cao nhưng ngay lập tức đã ổn định. Lục Ngạn Lâm mím môi, chiếc cano chạy né lượt đạn như mưa, cố gắng thoát khỏi vòng vây.

"Mau đuổi theo." Tên Gấu hét lớn, lại tức giận bắn thêm một phát nữa. Lục Ngạn Lâm không cẩn thận bị trúng phải phát đạn cuối cùng nơi vai trái.

Chiếc cano phóng mạnh về phía trước, ra khỏi vùng nguy hiểm một cách nhanh chóng, cũng đã cắt đuôi được những tên đuổi theo kia.

"Ngạn Lâm, anh sao vậy?" Lục Ngạn Lâm vừa cập bến Đảo Mặt Trăng liền ôm vết thương trên vai mà gục xuống. Trịnh An An ngồi bên cạnh vừa chạm vào vết thương trên bả vai trái anh liền hốt hoảng. Máu! Lúc nãy cánh tay đó của anh ôm lấy đầu cô, nếu không, vết thương đó chắc chắn đã lấy mạng của cô rồi.

"Ngạn Lâm." Trịnh Nhật Quân và Đường Nhật Minh cũng về kịp thời, liền cấp tốc đưa Lục Ngạn Lâm về đất liền.

Trời cũng dần ửng sáng.

Lục Ngạn Lâm khẽ mở mắt, tay vừa chạm phải một mái tóc đen dài đang nằm bên cạnh tay anh.

"Con bé thức trông cậu cả đêm, giờ mới ngủ đó. Tôi bảo nó lên giường nằm đi, mà nó nằng nặc ngồi đó." Trịnh Nhật Quân dời mắt khỏi màn hình laptop nhìn Lục Ngạn Lâm. "Nhật Minh mới về nhà ông ngoại lấy quần áo tiện thể mua đồ ăn sáng luôn."

"Mọi chuyện sao rồi?" Lục Ngạn Lâm mím môi. "Ba tôi..."

"Bị bắt rồi. Đêm qua Nhật Minh phối hợp với đội đặc nhiệm bên bác Trang đánh lạc hướng người của ba cậu. Hack camera trên đảo rồi điều chỉnh một chút, để người của ba cậu nhìn qua camera không phát hiện đội đặc nhiệm áp sát nhà kho. Đến khi bị đánh úp thì bọn chúng trở tay không kịp. Có ba cậu, ông Nguyễn, và tất cả đồng bọn nữa. Cậu nói đúng. Bên trong nhà kho, ở phía dưới sàn có một tầng hầm giống như phòng thí nghiệm. Ba cậu... ông ấy sử dụng ma túy tinh khiết điều chế ra một loại thuốc rất lạ. Nhưng lượng ma túy ba cậu sử dụng chỉ có một phần nhỏ thôi. Phần còn lại, chính ông Nguyễn là người buôn bán ma túy. Bác của cậu chỉ nói đến đó thôi, bảo tôi nói lại cho cậu. Cậu bị trúng đạn. Viên đạn đã được lấy ra, nhưng ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến bả vai cậu, cũng may là không chạm đến động mạch chủ."

"Hiểu rồi." Lục Ngạn Lâm khẽ gật đầu. Anh không còn biết nói gì nữa.

Bây giờ trong đầu Lục Ngạn Lâm lại rất loạn. Đó là người cha của anh, một tay ông nuôi anh nên người. Nhưng anh thật sự không ngờ, ông ấy lại dấn thân vào thứ nguy hiểm ấy.

Tại sao, tại sao ông ấy lại trở nên như vậy chứ? Anh thật sự không thể hiểu nổi cha mình, hoặc ngay từ đầu, anh hoàn toàn không hiểu đến tâm tư của ông.

Điều chế thuốc ư?

Điên rồi, ông ấy mê mệt loại thuốc đó đến điên rồi!

Góc lảm nhảm: Truyện sắp kết thúc rùi các bác ơi, huhuhu con bé bất lực quá T.T Xin lỗi các bác vì toi dạo gần đây đang ôn thi tin và tiếng anh đầu ra nên không có thời gian T.T lại trời trở lạnh nên đau ốm liên miên nữa, huhuhuhuhu. cảm ơn các bác đã thông cảm cho con bé, cảm ơn cảm ơn rất nhiều.
Chương trước Chương tiếp
Loading...