The Run

Chương 14



Bước chân Reid không tự chủ được tiến lại gần bóng dáng nữ nhân đang đứng ở con đường hoa bên cạnh chỗ hưởng trà chiều trước mặt. Lòng hiếu kỳ của anh ta ngày càng lớn, giờ này đang trong giờ làm việc, vì sao lại có người ở đây?

Tiếng bước chân xột xoạt của người đàn ông vang lên, nhưng nữ nhân với mái tóc ngắn ngang vai màu đen giống như không hề để tâm, cô vẫn giữ nguyên hành động khom người cúi xuống ngắm nhìn con vật đang đậu trên bông hoa một cách say đắm không thể rời. Cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn tính bằng mét, Reid mới hướng tới cô gái ấy thân thiện hỏi han.

"Xin chào, cô là giáo viên dạy ở lớp nào vậy?"

Khoảnh khắc tiếng nói của anh ta vừa dứt lời, người phụ nữ ấy rời ánh mắt từ con vật đang đậu trên bông hoa nhìn lên, động tác cũng chậm rãi ung dung không nói gì. Reid quan sát từ trên xuống dưới bộ dạng của con người trước mặt. Cô gái này có mái tóc màu đen ngắn ngang vai, đôi mắt màu nâu đen hai mí, khuôn mặt cô không lộ ra hoàn toàn bởi vì cô đang đeo khẩu trang màu trắng, nhưng anh ta có thể cảm nhận được người con gái trước mặt này có điều gì đó khó có thể diễn tả thành lời. Ánh mắt cô ấy trông thật khác lạ. Trên người cô mặc áo phông màu nâu trà sữa kết hợp với quần jean xanh dài đến gót chân, kèm theo đó là đôi giày thể thao cũ kĩ bình thường đơn giản có chút phai màu. Cùng với đồ tạp dề màu xanh được buộc gọn gàng ra phía sau lưng. Trên tay của người phụ nữ còn đeo đôi găng tay bảo hộ rất to màu xám. Reid trong lòng không khỏi thắc mắc, bộ dạng cô ấy trông không hề giống giáo viên, vậy chắc hẳn là người làm trong trường.

Reid đứng suy tư hồi lâu, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng cô gái kia đâu, anh ta ngó nghiêng nhìn xung quanh tìm kiếm, nhưng trong cả khu đất rộng lớn này không còn ai tồn tại ngoài duy chỉ mỗi mình anh. Reid khó hiểu nghiêng đầu một cái, liền quay người bước chân tiến về phía tòa nhà của trường ở đằng sau lưng mình.

* * *

Cùng thời điểm đó, tại ngôi nhà nhỏ với diện tích khá rộng rãi ở phía bắc tiểu bang California. Daniel đã thức dậy và đang chuẩn bị bữa sáng cho Vivian - em gái khác cha khác mẹ của mình. Trong lúc nấu ăn, anh ta vừa bật ti vi lên để nghe tin tức về những vụ án tội phạm gần đây trên kênh thời sự. Tiếng ồn ào của ti vi kết hợp với tiếng nấu ăn cùng hương thơm ngào ngạt của món trứng ốp la lòng đào cùng thịt ba chỉ xông khói bay khắp căn bếp nhỏ khiến cho ai nhìn vào cũng phải phát thèm. Daniel chuẩn bị đồ ăn sáng với hai lát bánh mỳ kèm trứng ốp, rau xà nách tươi, thịt ba chỉ xông khói miếng mỏng, cà chua và chút phô mai rắc phía bên trên cho phần ăn của Vivian, còn phần ăn của anh có kèm theo một cốc cà phê nguyên chất màu đen nóng hổi.

Chuẩn bị các thứ xong xuôi, Daniel bê đĩa đồ ăn sáng ra ngoài bàn với nĩa và dao đã để sẵn. Anh dịu dàng lại gần cửa phòng ngủ của Vivian, nhẹ nhàng giơ tay lên.

Cốc.. cốc.. cốc..

"Vivian, đến giờ dùng bữa sáng rồi."

"Em ra đây ạ."

Tiếng nói vừa dứt lời xong, cửa phòng liền mở ra kêu lên tiếng cạch. Bóng dáng của bé gái nhỏ nhắn xinh xắn mười lăm mười sáu tuổi bước ra, tóc dài đen được buộc cao thắt nơ sang hai bên trên đỉnh đầu, bộ váy nữ tính xinh đẹp màu hồng nhạt khoác trên mình trông vô cùng đáng yêu nhẹ nhàng. Cô bé nhanh nhảu tươi cười nhìn anh trai mình vui vẻ bước tới bàn ăn ngồi vào chỗ. Daniel cũng cười tươi với đứa trẻ ấy rồi ngồi cùng vào chỗ của mình.

"Anh Daniel, thịt xông khói anh làm là ngon nhất."

Vivian vừa ăn vừa nhai nhóp nhép trong miệng vừa cảm thán tài nghệ nấu ăn của anh trai mình, bộ dạng này trông rất giống chú chuột hamster với hai bên má phúng phính ngậm đầy thức ăn cứ phồng phồng lên khiến cho người gặp người thích. Daniel không nói gì, anh chỉ mỉm cười uống xong ngụm cà phê đen trong cốc của mình rồi đặt lên bàn. Không khí bữa sáng yên bình cứ thế trôi qua từng khắc của hai anh em nhà Alexander.

Sau khi dùng bữa sáng ở nhà xong, Daniel như thường ngày nhắc nhở chuẩn bị thuốc cho Vivian rồi sau đó anh mới đi làm.

Khi lái xe ô tô đến văn phòng của mình, mọi người đang bàn tán xôn xao ồn ào hơn mọi khi khiến cho Daniel không khỏi đặt ra nghi vấn. Cho đến khi anh phát hiện ra ở phòng làm việc của phó phòng đã xuất hiện thêm một người đồng nghiệp mới, Daniel mới tiến lại gần.

"Chào sếp. Tôi là Gates, là phó trưởng phòng được phân phối mới về công tác làm việc tại đơn vị của mình." Trong nháy mắt nhìn thấy cấp trên bước vào, người đàn ông với thân hình rắn chắc, vòng ngực căng tròn, bắp tay cùng xương quai xanh quyến rũ được lộ rõ qua bộ trang phục cảnh sát hình sự màu xanh cùng cà vạt và thắt lưng màu đen. Người đàn ông này có mái tóc buzz cuts dài theo kiểu nhà binh màu nâu, sống mũi cao, đôi mắt sáng cùng lông mày rậm, khuôn mặt anh ta có vài phần nét rất mang đặc trưng của Châu Á, rất riêng và lạ.

"Ừ." Daniel gật đầu một cái xong ra hiệu cho anh ta ngồi xuống ghế, tiện tay lấy trên bàn tập hồ sơ về người đồng nghiệp mới này lật từng trang giấy.

Họ và tên: Gates

Tuổi: 26

Tên thật: Phó Hạ Lâm

Nơi sinh: Quảng Châu – Trung Quốc

Nơi ở: Tòa nhà A thuộc tiểu bang California.

Lí lịch: Con lai Trung – Mỹ, tham gia vào trường quân đội và pháp luật Z tại Hoa Kỳ vào năm 18 tuổi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...