Thế Thân Nữ Phụ
Chương 23: Kết Hôn Với Ai?
"Nếu không tin, anh phối hợp với em, em sẽ cho anh thấy.. chị ấy yêu anh đến mức nào?" Trình Dịch Phong nhìn cô, đôi mắt đen sâu hút không thấy đáy, một lúc sau hắn lạnh lùng nhếch môi. "Được, anh phối hợp với em.." Thanh Nhi cười đắc ý, vừa nhấc chân muốn đi thì bị ôm lại từ phía sau, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai. "..nếu không đúng như lời em nói, chúng ta kết hôn." Tim Thanh Nhi run rẩy, xoay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười. "Vậy thì em đợi.. dự tiệc cưới của hai người." Vào nhà hàng gọi ba phần bít tết, Thanh Nhi rất tự nhiên ngồi bên cạnh Trình Dịch Phong, nhìn Trịnh Thiên Mịch ở đối diện, thân thiết hỏi. "Chị Mịch, em đọc báo thấy chị đã ký hợp đồng với Truyền thông FS, là nhận lời vai chính của đạo diễn Hoàng đó hả?" Trịnh Thiên Mịch cười nhã nhặn, môi tinh xảo nhếch cao lộ ra nét mị hoặc hồ li, khiêm tốn nói. "Chỉ là một vai diễn trong bộ phim Điện ảnh cuối năm, chị đọc qua kịch bản cảm thấy nữ chính trong phim rất phù hợp với tính cách của chị nên đã nhận lời." Thanh Nhi cười toe, vỗ tay đánh bốp, đuôi mắt nheo lại suy đoán. "Có phải vai nữ chính đó rất mạnh mẽ, trí tuệ và chính chắn hay không?" Trịnh Thiên Mịch nghe vậy bật cười, thân mật vuốt gò má phấn hồng của cô. "Đúng vậy, cô ấy còn rất yêu nam chính." "À.." Khoé môi Thanh Nhi nhếch cao, xoay đầu nhìn Trình Dịch Phong, cười hắc hắc. "Có phải tính cách nam chính rất giống anh Phong không chị?" Mặt Trịnh Thiên Mịch đỏ ửng, lại cố che giấu ngượng ngùng. "Có vài điểm tương đồng." Thanh Nhi cười tủm tỉm, hai lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện, tự dưng nghĩ đến câu thành ngữ. Yễu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu~ Trình Dịch Phong nhìn qua cô ta, lại nhìn gương mặt Thanh Nhi bên cạnh, bàn tay giơ lên khựng lại hai giây liền vuốt má cô, giọng trầm ấm. "Thiên Mịch không biết đùa giỡn, em đừng trêu chọc em ấy." Thanh Nhi ngã đầu, dụi dụi má vào tay hắn, cười nói. "Chưa gì đã binh nhau như vậy, nếu sau này thành gia em chắc chắn sẽ bị cho ra rìa." "Cho dù thế nào, em vẫn ở trong lòng anh." Trình Dịch Phong bật cười nhìn cô, giọng nói trầm ấm xen lẫn chiều chuộng. Má Thanh Nhi không tự chủ ửng hồng, bàn tay đưa xuống dưới nhéo đùi hắn một phát. Ông nội, diễn sâu quá rồi~ Trình Dịch Phong cúi đầu, đưa tay xuống nắm lấy tay cô siết chặt, Thanh Nhi đau đến nhăn mặt, quay sang trừng mắt với hắn, khoé mắt vô tình thấy sắc mặt Trịnh Thiên Mịch, cô khẽ cười nhỏ giọng nói. "Chị ấy ghen rồi!" Trình Dịch Phong nghe lời cô nhìn qua, quả thật thấy sắc mặt Trịnh Thiên Mịch tối tăm, trong mắt còn có tia lạnh nhìn chằm chằm Thanh Nhi, hắn ra đời nhiều năm tia lạnh đó là ghen hay là ghét hắn còn không rõ sao?! Chỉ là, tại sao trước đây hắn chưa từng nhìn thấy? Phục vụ mang thức ăn lên, Thanh Nhi chà chà hai tay, vội trải khăn cầm dao nĩa lên, vui vẻ nhìn miếng thịt thơm lừng, nuốt nước miếng. "Ăn thôi, em đói bụng quá." Phục vụ mang thức ăn lên, Thanh Nhi chà chà hai tay, vội trải khăn cầm dao nĩa lên, vui vẻ nhìn miếng thịt thơm lừng, nuốt nước miếng. "Ăn thôi, em đói bụng quá." Dứt lời lập tức hạ đao "kẻng.." một tiếng vang vọng, miếng thịt chạy qua bên phải. Thanh Nhi cắn môi, lại cố gắng nhẹ nhàng hạ đao xuống "keng.." một tiếng miếng thịt chạy xuống dưới. Cắn chặt răng, đổi tay cầm đao, cô chậm rãi hạ xuống chạm vào miếng thịt "cót két, cót két.. keng.." Thanh Nhi quăng dao nĩa, phình má. "Miếng thịt này còn sống, em cắt mà nó cứ chạy hoài." Trịnh Thiên Mịch thấy vậy khẽ cười, đưa tay vừa muốn chỉ dạy Thanh Nhi cách cầm dao nĩa thì đĩa của cô đã bị mang đi đổi thành một đĩa khác, miếng thịt vàng ươm được cắt tỉ mỉ thành từng mảnh nhỏ rất vừa ăn, cô ta nhịn xuống quay sang nhìn Trình Dịch Phong, ánh mắt vừa ghen tuông vừa tức giận. Mà Thanh Nhi thấy ăn liền sáng mắt, còn tâm trí đâu mà quan tâm chuyện người ta, vội vàng cầm nĩa găm một miếng bỏ vào miệng nhâm nhâm. "Ngon quá, mai mốt phải dẫn anh hai đi ăn mới được." Trịnh Thiên Mịch nghe cô nói thì bất ngờ. "Em còn có anh sao?" "Có, anh hai em siêu cấp đẹp trai." Thanh Nhi cười tươi, rất hưng phấn móc điện thoại khoe khoang anh hai mình. "Chị nhìn xem, có phải rất giống hoàng tử ngủ trong rừng không?" Cô ta nhìn vào, hai mắt liền mở to, cười nói. "Đúng vậy, không biết mở mắt sẽ thế nào?" Thanh Nhi thu điện thoại lại, vừa kiếm hình ban nảy vừa nhanh nhẹn nĩa thịt cho vào miệng, lại giơ điện thoại ra. "Đây, mở mắt là siêu cấp mặt lạnh cọc cằng." Trịnh Thiên Mịch bật cười, nhìn nhìn lại tò mò hỏi. "Sao nhìn hai anh em khác nhau quá.." "Là cùng cha khác mẹ, anh ấy giống dì Anna là con lai nên không giống em, với lại anh ấy chỉ mới về nước mấy ngày trước." Trình Dịch Phong lúc này đột nhiên chen vào. "Sao khi không anh ta lại về đây?" Thanh Nhi bình thản nhai thịt, thờ ơ trả lời. "Ba em sức khoẻ không tốt, em lại học ngành báo chí, không ai quản lí công ty nên ba gọi anh ấy về, bây giờ anh ấy là tổng giám đốc chờ khi quen việc ba sẽ nhường chức chủ tịch lại cho anh ấy." Chuyện dễ dàng như vậy, Trịnh Thiên Mịch khó tin thốt ra. "Vậy còn em, lỡ anh ta..." "Không có đâu.." Thanh Nhi phẩy tay, tin tưởng tuyệt đối. "Anh ấy không cần cướp, dù sao toàn bộ đều để lại cho anh ấy. Em đã tính rồi, sau này em sẽ tự lập nghiệp, không dựa vào tiền của gia đình, khi nào túng thiếu anh ấy chắc chắn sẽ chu cấp cho em." Hai người kia nghe vậy đồng thời im lặng, Thanh Nhi vẫn vô tư ăn hết phần thịt của mình, vuốt vuốt bụng, hít hà. "Đã quá~" Ngẩng đầu lên Trịnh Thiên Mịch mới ăn được hai miếng, Trình Dịch Phong chưa ăn miếng nào. Cô trề môi, cúi đầu bấm điện thoại, sực nhớ trong máy còn hai số lạ liền nhấn gọi lại. "Alo, xin hỏi..." Người kia cắt ngang lời cô, ngữ khí mạnh mẽ. "Thanh Nhi?" "Vâng ạ." "...." "Lưu Tử Hàm? tôi có quen anh sao?" "...." "...." "À~ Lưu thượng tá, tối qua anh gọi em có gì sao?" "...." "Em bị lừa đảo lên đó, không có ai cả." "...." "Cám ơn anh!" Thanh Nhi bĩu môi, ra là quan tâm người đặt phòng Vip đó, may mắn cô không gặp ai cả nếu không trở thành đối tượng tình nghi chính trị rồi! Nhưng mà nghĩ kĩ lại, đó là phòng Vip 1 tương đương phòng tổng thống của khách sạn 5 sao, một đêm chắc chắn mấy trăm triệu, sao có thể để cô chui vào ngủ chùa được chớ! Kì quái~ "Thanh Nhi.." Cô giật mình ngẩng đầu nhìn Trình Dịch Phong, hắn lại hỏi "..Em quen Lưu Tử Hàm à?" Thanh Nhi chau mày nhìn sắc mặt hắn, lại nhìn sang vẻ mặt không vui của Trịnh Thiên Mịch, nói thật. "Chỉ uống cùng một ly rượu thôi." Sắc mặt Trịnh Thiên Mịch bất ngờ tối sầm, cô còn đang khó hiểu thì Trình Dịch Phong đã nói. "Người trong quân đội không thích giao thiệp với người ngoài, Lưu Tử Hàm tuy vừa thăng chức thượng tá nhưng ba hắn là Đại tướng, em sao có thể tiếp cận hắn?" Thanh Nhi cắn môi, tuỳ tiện nói. "Ngồi tựa lưng vào nhau, nói vài câu đùa giỡn, uống một ly rượu, ừm.. trao đổi số điện thoại, chuyện rất bình thường." Trịnh Thiên Mịch mặt mũi tối đen, không nhịn được lớn tiếng. "Lưu Tử Hàm không phải ai muốn đều có thể gặp nói chi là ngồi cùng uống rượu, thật không hiểu não cô chứa cái gì ngu thế!" Lần này tới mặt Thanh Nhi sa sầm muốn nổi giận. "Chị Mịch, chị có ý gì?" Chỉ là con Đại tướng có cần hung hăng vậy không? Còn dám chửi cô ngu, nếu không phải vì đại cuộc cô đã thẳng tay cho cô ta một cái tát rồi! Cái đồ nữ chính hám trai hám danh hám lợi~ Trình Dịch Phong cũng không ngờ Trịnh Thiên Mịch lại nói ra lời này, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm cô ta. Đương nhiên Trịnh Thiên Mịch cũng biết mình lỡ lời, vội nắm lấy tay Thanh Nhi, cười nhạt. "Chị xin lỗi, chị hơi xúc động, em đừng để trong lòng." Thanh Nhi cười cười. "Không có gì đâu, em không để ý." Thật ra trong lòng, cờ mờ nờ, bà đây ghi sổ nợ rồi nhé! Thật ra trong lòng, cờ mờ nờ, bà đây ghi sổ nợ rồi nhé! Trình Dịch Phong nhìn qua hai người, cảm thấy không thể tiếp tục vấn đề này nữa liền xoa tóc Thanh Nhi, cười hỏi. "Hôm nay lại trốn học nữa à?" Thanh Nhi chu môi, lén đưa nĩa qua xia một miếng thịt trên đĩa hắn giấu đi, nhe răng cười. "Em dậy trễ nên nghỉ luôn, ngày mai sẽ xin học bù ở lớp khác." Trình Dịch Phong nghe vậy thì gật đầu, quay lại cầm nĩa định ăn thì giật mình phát hiện trên đĩa thịt có một lỗ thủng, quay sang bên cạnh thấy ai đó đang nhai nhoàm nhoạm, hắn bật cười. "Ăn chưa no sao không gọi thêm phần khác?" Thanh Nhi lè lưỡi liếm răng nanh, cười tinh quái. "Em thích ăn ké của anh." Dứt lời liếc sang Trịnh Thiên Mịch, cô ta chỉ kém bâm dầm miếng thịt trong đĩa thành ngàn mảnh, tức điên lên. Trong lòng Thanh Nhi cười hắc hắc.. Trả thù cô ta dễ như chơi ấy~ Lúc lên xe trở về Thanh Nhi lại không dành ghế phụ mà ngồi ở phía sau, hí hoáy chat facebook một lúc thì thấy trong xe trầm lặng ghê gớm, cô ngẩng đầu lên nhìn hai vị đang im liềm phía trước, liếm môi hỏi. "Chị Mịch, chị về nhà ạ?" Trịnh Thiên Mịch xoay lại nhìn cô, cười cười. "Không, chị đến tập đoàn FS bàn một số vấn đề với đạo diễn Hoàng." "Hay quá." Thanh Nhi vỗ tay cười toe toét. "Chị dẫn em đi với, em muốn đến tham quan nhà thầy Hứa." Khoé môi Trịnh Thiên Mịch cứng nhắc, nhấp một cái. "Được." Nhìn sắc mặt âm u của cô ta, Thanh Nhi vẫn vô tư vô ưu cười vui vẻ, chơi điện thoại một lúc cô lại ngẩng lên nhìn hai người họ, cắn cắn môi. "Chị Mịch ơi, cho em mượn điện thoại một chút đi, điện thoại em hết pin rồi." Tâm trạng Trịnh Thiên Mịch bực bội không tả nổi, cúi đầu lục túi xách móc điện thoại đưa cho Thanh Nhi, tuy ngoài mặt là nụ cười nhã nhặn nhưng trong lòng đang gào thét chửi bới. Thề phải dạy cho con nhỏ này một bài học nhớ đời! Ai ngờ đâu, Thanh Nhi đúng là biết cách chọc điên người khác, trước nói một đằng sau làm một nẻo, chờ khi xe Trình Dịch Phong đậu trước cổng tập đoàn FS cô lại dở chứng bò lên ôm lấy cánh tay Trình Dịch Phong nhỏng nhẻo. "Thôi, em không đi nữa, em muốn đến công ty anh Phong chơi hơn." Sắc mặt Trịnh Thiên Mịch tối sầm, không nói một lời dứt khoát xoay người đi luôn vào trong. Thanh Nhi nhìn nhìn cô ta, nhướng mày đắc ý. "Xong rồi, chị ấy chắc chắn đã ghen đến muốn giết em rồi." Trình Dịch Phong đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt. "Thanh Nhi, em muốn anh kết hôn với Thiên Mịch?" Thanh Nhi giang tay ôm lấy cổ hắn, ngọt ngào hôn vào má. "Đúng vậy, để anh một lần trải nghiệm tiểu thuyết của Thánh Yêu, cũng để hai người biết được tình yêu không phải chỉ đạp lên người khác là có hạnh phúc." Trình Dịch Phong im lặng... Tiểu thuyết Thánh Yêu là cái gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương