Thế Thân Nữ Phụ
Chương 24: Nghĩa Hiệp.
Trong trí nhớ của Thanh Nhi lúc còn ở kiếp trước cô chưa bao giờ có thời gian rảnh rỗi, bởi vì thế giới ngôn tình là vô tận, đọc hết cuốn này lại có tiếp một cuốn khác. Nhưng khi đến thế giới này, cô lại nhận thấy thời gian mới là vô tận, có làm gì cũng không hết. Ánh chiều tà chiếu lên thân ảnh thon dài đang tản bộ trên vỉa hè, Thanh Nhi hoá thân một nhiếp ảnh gia xinh xắn với chiếc quần jean dài và áo phông rộng rãi, tóc cột cao kèm theo đôi nike trắng năng động. Lang thang cả buổi chiều khắp hang cùng hẽm nhỏ, cô chợt nhận ra thế giới này thật yên bình không có bất kì tệ nạn nào cả. Đâu đâu cũng là biệt thự, xe hơi, toà cao óc, những con người ăn mặc sành điệu và những tấm thẻ hoàng kim chói mắt. Thế, thành phần dưới đáy xã hội ở đâu rồi, sao cô tìm mãi không thấy? Quãng trường thành phố buổi chiều đông nghẹt người qua lại, những đôi tình nhân nắm tay nhau dạo bước, đại đội pet cưng đang nhảy múa thu hút từng tràn vỗ tay cổ vũ..Thanh Nhi chợt đứng sững lại, giơ máy ảnh lên.. Tách! Tấm ảnh thu lại một khung cảnh mà không ai chú ý, ở bên góc đường có cô gái đang dùng đôi chân dài của mình liên tục đập đá vào người một bé gái. Thanh Nhi tiến đến gần vừa đi vừa nhấp máy ảnh, cách khoảng năm bước nghe rõ ràng tiếng khóc của cô bé. "Chị ơi, đừng đá nữa, em đau quá.. xin chị đó.. em van xin chị mà, trả lại tiền cho em đi.. chị ơi, em lạy chị.." Cô gái kia tung chân như vũ bão, một phút không biết xuất ra bao nhiêu đòn, cúi đầu nhìn cô bé cười lạnh. "Con quỷ cái, mày nếu không buông chân tao ra, tao đạp mày chết.. Mẹ nó, có 6 triệu mà làm phí thời gian tao đến tận đây, tưởng đâu biểu diễn thời trang ghê gớm lắm.. hoá ra là đi trên đường, mày tưởng tao điên hả? tao làm người mẫu chớ không phải làm xiếc thú...." "Đủ rồi đó.." Thanh Nhi bất ngờ chen vào, thẳng tay hất cô ta ngã xuống đường, chỉ thẳng vào mặt. ".. Cô có làm bà hoàng đứng giữa sân khấu, tôi cũng nhận ra cô là chó điên ăn phải phân phát dại cắn người." Mặt cô ta xanh mét tức thời méo mó đến xấu xí, phẫn nộ bật thẳng dậy từ trên đất, quát ầm lên. "Mày là con nào mà dám chen vào chuyện của tao hả?" Cả quãng trường rộng lớn bị tiếng la khủng bố của cô ta làm giật mình, mọi người bắt đầu chú ý đến khu vực này, tụm năm tụm ba đi đến. Thanh Nhi liếc qua cô ta một cái, lạnh nhạt nhếch môi. "Đời tôi ghét nhất là chó, hể thấy chó điên là không chịu được muốn ra tay dạy dỗ." "Con quỷ cái, mày chửi ai là chó điên hả?" Cô ta tức giận giẫm mạnh giày cao gót, mặt hằn lên nét dữ dằng sau lớp phấn trang điểm. Thanh Nhi bình tĩnh như không cúi người đỡ bé gái dậy, rút trong túi ra bịch khăn giấy đưa cho em ấy, không nhìn cô ta nhàn nhạt nói từng chữ. "Chó điên đang hỏi ai chửi chó điên là chó điên cơ đấy." Cô gái kia nghe nhất thời không kịp thông não, bé gái nhìn qua cô ta níu lấy cánh tay Thanh Nhi, nghẹn ngào. "Chị ơi.." "Sao?" Thanh Nhi nhướng mày. "Sao?" Thanh Nhi nhướng mày. Tự dưng cô bé oà lên khóc, dụi dụi hai mắt, nấc từng tiếng. "Chị kêu chị ấy trả tiền lại cho em đi, đó là tiền tiết kiệm cả năm của em." Thanh Nhi ngớ người, hơi hé miệng kinh ngạc. Tiết kiệm cả năm? 6 triệu? Cmn, đây là thời đại gì mà cả năm chỉ để dành được 6 triệu? Thanh Nhi không tin nổi. "Em...?" "Em là nói thật, toàn bộ tiền em giặc đồ thuê kiếm được đều đưa cho chị ấy, em xin chị lấy lại giúp em đi, chị ơi.. chị..." Hiểu rồi, giặc đồ thuê kiếm tiền để mở một buổi biểu diễn thời trang, ai dè bị con mụ người mẫu này lừa đảo ôm tiền bỏ chạy. Thanh Nhi tiến lên một bước đối mặt với cô ta, hất cằm ra lệnh. "Trả tiền đi, cộng với thuốc men và viện phí, tất cả 7 triệu 500 ngàn đồng." Gương mặt cô gái kia đanh cứng, vừa bị chửi chó điên còn chưa xong lại bị đòi tiền, nhất thời mất bình tĩnh nhào tới giơ cao tay. "Mày là cái thá gì..?" "Chát~" Mọi người xung quanh hít ngay một ngụm khí lạnh, Thanh Nhi từ trên nhìn xuống cô ta, cứng rắn nhếch môi. "Tôi cho cô hai lựa chọn, 1 là tự lực móc tiền ra, 2 là đến đồn cảnh sát móc tiền gấp đôi còn phải quỳ xuống lạy em ấy ba lạy." "Không phải, chị ơi..." Bé gái vội vã túm lấy cánh tay Thanh Nhi, nhìn khoé miệng chị người mẫu chảy máu, trong lòng sợ hãi đến khóc ròng. Thanh Nhi đẩy tay em ấy ra, trừng mắt. "Đứng yên đó không được xen vào chuyện người lớn." Bé gái uỷ khuất cắn chặt môi, thút tha thút thít, tay chân run lẩy bẩy. Cô gái kia hung hăng quẹt vết máu, phất tóc sang một bên chống một tay trên nền đất nhìn Thanh Nhi cười khẩy. "Mày có biết tao là ai không mà dám đánh tao? có giỏi thì đi đến đồn cảnh sát đi xem ai tin lời con nhà quê đó." Lí lẻ giỏi lắm! Khoé môi Thanh Nhi nhếch một bên, một bước lạnh lùng bước tới trước mặt cô ta, chậm rãi ngồi xuống nhìn thẳng vào mặt cô ta khẽ cười một tiếng, bất ngờ giơ tay giật lấy tóc cô ta ra sau, gằng giọng. "Cô là ai? chính là một kẻ bại hoại xã hội đi lừa gạt tiền con ních, còn thua cả một con chó ngoài đường.." Khoé môi Thanh Nhi nhếch một bên, một bước lạnh lùng bước tới trước mặt cô ta, chậm rãi ngồi xuống nhìn thẳng vào mặt cô ta khẽ cười một tiếng, bất ngờ giơ tay giật lấy tóc cô ta ra sau, gằng giọng. "Cô là ai? chính là một kẻ bại hoại xã hội đi lừa gạt tiền con ních, còn thua cả một con chó ngoài đường.." "Mày.." Bàn tay cô ta giơ lên cấu vào tay Thanh Nhi, móng vuốt đỏ làm người ta chướng mắt. Thanh Nhi hung hăng cầm lấy cổ tay cô ta đập xuống mặt đường, kéo đầu cô ta ngang mặt mình. "Nhìn cho kĩ mặt tôi đi rồi hãy nói lại một lần nữa, cô chắc chắn không ai tin lời em ấy." Cô ta sửng sốt, đúng lúc này một chiếc xe trùng hợp tấp vào lề đường, ánh đèn pha sáng rực chiếu thẳng vào mặt Thanh Nhi. Mọi người xung quanh và cô gái kia đều nhìn rõ mặt cô, có người hoảng hồn kêu lên. "Là nữ hoàng phong lưu đó?.. Cô ta là đại tiểu thư tập đoàn Trần Vân.. Nghe đâu từng lên báo có quan hệ với Hưởng thiếu tá.. Tôi thấy cô ta quen với con trai Trương thượng tướng... có hotboy Hứa Trác Tùng nữa.. còn..." Tách tách tách.....! Ánh đèn điện thoại chớp nhoáng liên hồi. "Nhận ra chưa? Cô mới không là cái thá gì cả, ngoan ngoãn móc tiền ra trả cho em ấy tôi sẽ để cô yên lành rời khỏi, còn không thích tôi sẽ gửi cô vào tù bóc vài cuốn lịch chơi cho vui." Thanh Nhi buông cô ta ra, đứng dậy phủi phủi hai tay, nhếch mép cười. "Được, mày giỏi.." Cô gái kia nghiến răng gật đầu, đứng phắt dậy lục lục trong túi móc ra một sấp tiền kèm theo 3 tờ 500 nghìn, kênh mặt với cô. "..Tao thua một đứa dựa hơi đàn ông như mày không thấy nhục." Thanh Nhi cầm lấy tiền kéo xèo một đường, thản nhiên cười. "Bất quá, hơi đàn ông tôi dựa không phải ai cũng đủ tư cách hửi qua." Cô gái kia nghe vậy tức vỡ phổi, dậm giày cốp cốp cốp bỏ đi. Thanh Nhi cười cười nhìn bóng lưng cô ta, muốn đấu với cô còn phải xem ai độc hơn ai, ai thâm hơn ai! Cô xoay đầu đi lại chỗ bé gái đặt sấp tiền vào tay em ấy, dịu giọng nói. "Cầm tiền về nhà đi, sau này đừng để bị lừa nữa." Dứt lời xoay người muốn đi thì bị bàn tay nhỏ xíu kéo lại. "Chị ơi, không phải 7 triệu 500 ngàn đâu chị, em chỉ có 6 triệu thôi." Thanh Nhi bật cười, đúng là ngây thơ đánh yêu mà, cô chỉ tay vào cánh tay em ấy. "Bồi thường cho tổn hại tinh thần và thể xác của em, về nhà băng bó vết thương rồi mua thuốc bổ uống vào." "Nhưng mà, chị ơi..." "Nhưng nhị cái gì?" Thanh Nhi chau mày, vờ mất kiên nhẫn. "Buông ra để chị còn đi chơi với bạn trai." Bé gái cắn môi, nuối tiếc buông từng ngón tay cô ra, lại đột nhiên giữ chặt, khẽ gọi. "Chị ơi..." Thanh Nhi xoay đầu nhìn em ấy, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mày thanh tú, chỉ là có hơi ốm và tiều tuỵ, cô khẽ nhướng mày. "Có chuyện gì cần chị giúp sao?" Bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt tay Thanh Nhi, hai cánh môi run rẩy khó khăn thốt ra. "Em muốn làm nhà thiết kế thời trang..." Bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt tay Thanh Nhi, hai cánh môi run rẩy khó khăn thốt ra. "Em muốn làm nhà thiết kế thời trang..." Thanh Nhi sững người, nhìn cô bé chỉ tầm mười tuổi sao lại kiên quyết thế, ánh mắt kia nhìn cô là có ý nghĩa gì? Chờ mong? Tin tưởng? Trông cậy? Thanh Nhi phủi bay ý nghĩ loạn xạ trong đầu, bước đến nắm lấy tay cô bé, chân thành khuyên nhủ. "Em còn nhỏ, không gì phải hấp tấp vội vàng, muốn đạt được mục tiêu ngoại trừ cố gắng còn phải vạch ra một lối đi đúng đắn. Em muốn trở thành nhà thiết kế, trước tiên xác định ngày nào em sẽ để mọi người nhìn thấy trang phục hoàn hảo nhất của em, nếu trong lòng bao giờ cũng có một tia không hài lòng hoặc thiếu tự tin nghĩa là em đang làm một việc thất bại." "Chị.." Cô bé mím môi, nước mắt khẽ rơi. Thanh Nhi không do dự chặn lời em ấy, nghiêm giọng. "Về nhà đi, mang tất cả mọi thứ từ trước đến nay sắp xếp lại, nhìn kĩ xem em thiếu cái gì? khi nào thực sự cảm thấy mình đủ bản lĩnh hãy cho mọi người nhìn thấy em.." Cô dừng lại một lúc nhìn cô bé, quyết định nói. "Chị làm nhà báo, nguyên tắc của chị là không trang nhất không viết, nếu khi nào em đủ tự tin thì đến tìm chị, chị khẳng định sẽ để mọi người thấy thành quả của em." Hai mắt bé gái sóng nước, cảm động nghẹn ngào. "Chị.." Thanh Nhi giơ tay chặn miệng em ấy, móc điện thoại ra. "Alo, Bách Nhân?" .... "Em đang bên hồ phun nước ở quảng trường thành phố." .... "Được, em đợi anh." Cúp điện thoại, Thanh Nhi lấy trong túi ra một mẫu giấy viết một dãy số rồi đưa cho em ấy. "Số điện thoại của chị, chị tên Thanh Nhi." "Ting.. ting.." Thanh Nhi xoay đầu thấy một chiếc mui trần đang tấp vào lề đường, giơ tay vẫy vẫy với Huỳnh Bách Nhân hai cái liền dúi mảnh giấy vào tay bé gái, nháy mắt. "Hẹn gặp lại."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương