Thiên Chính Đạo Nhân

Chương 10: Cái Kén Hình Người



Dịch: Tuyệt Hàn

***

Tra Nghiêm Vân thầm kêu không tốt, bảo người đồ tể kia buông xà beng khỏi quan tài. Nhìn nén nhang đốt trước quan tài, nén nhang đó không bị tắt, nhưng lại cháy hết sức chậm chạp.

Chuyện này hết sức kỳ quái, theo lý mà nói thì dù sao ông cũng là người trong Đạo gia. Nén nhang thắp cho tổ sư gia chỉ là phép tắc cơ bản, người chết không có ý kiến gì, thì tại sao tổ sư lại có ý kiến chứ?

Tra Nghiêm Vân hết sức nghi hoặc, liền đi tới trước bức bích họa.

Ngay khi ông chỉ còn cách bức bích họa vài bước chân, đột nhiên một tiếng súng phá vỡ không gian tĩnh lặng lúc nửa đêm. Trong đại điện tối thui, một tiếng súng vang lên như vậy mang tới sự rung động khó có thể tưởng tượng được. Tất cả mọi người đều xoay người nhìn cha tôi, ánh mắt của ông hết sức kiên nghị, vẫn tiếp tục nhìn thẳng về phía sau lưng của Nghiêm Vân. Vị trí họng súng chỉ tới chính là bức bích họa trên tường đã găm vài vết đạn súng săn.

Tra Nghiêm Vân hỏi cha tôi chuyện gì xảy ra, cha tôi nói ở đó có một lão đầu râu bạc đang muốn đưa tay sờ đầu Tra Nghiêm Vân, cha tôi lúc đó cảm thấy không đúng, liền trực tiếp nổ súng.

Tra Nghiêm Vân lập tức lùi trở lại, hai người đồ tể nghe tiếng súng cũng cùng nhau đi tới bên cạnh Tra Nghiêm Vân. Tra Nghiêm Vân lấy từ trong túi một cái la bàn, đặt trước bức bích họa, chỉ thấy kim la bàn không ngừng quay tròn. Điều này nói rõ xung quanh quả thật đang có thứ gì đó tác động, mà kỳ lạ là vị đạo sĩ này cũng không hề phát hiện ra lão đầu kia.

Ngay khi ông còn đang suy nghĩ, một thanh âm vang lên: "Mau nhìn!"

Người hô lên đó chính là Trần Diệu – một trong hai người đồ tể của thôn tôi. Mọi người nhìn theo phương hướng hắn chỉ, lập tức thấy được cảnh tượng hết sức kinh khủng. Bức tường lúc trước chỉ có vài vết đạn găm lên, nhìn hết sức bình thường, nhưng bây giờ từ đó lại chảy ra những vệt máu. Chúng cứ như vậy tí tách, chảy xuống sàn miếu. Khung cảnh này, đừng nói là đồ tể hay cha tôi, ngay cả Tra Nghiêm Vân cũng là sợ hãi, lông tóc dựng đứng. Huống chi nơi này là một cái miếu Tướng Quân không hề có lai lịch rõ ràng. Bốn người chỉ đứng như chôn chân trong miếu, không dám nhúc nhích. Sau khi khói thuốc súng tan hết, trong miếu lúc này ngoài mùi thuốc súng, còn có một mùi máu tanh vô tận. Hai người đồ tể thường ngày dù đã ngửi mùi máu thành quen, nhưng giờ phút này đều đồng thời bịt mũi. Có một người vài phút sau không chịu nổi mùi máu tanh ngất trời, đã bắt đầu nôn mửa.

Nghiêm Vân cau mày, cầm lấy chiếc đèn thợ mỏ chiếu vào trên vách tường, ánh sáng từ đèn chiếu vào hòa lẫn với ánh đỏ của máu từ trong tường chảy ra, khiến mọi người đều cảm thấy rùng mình. Cha tôi vội vàng lên đạn, đạn này bình thường dùng để săn heo rừng, dù có là con heo rừng nặng tới 150kg, trong khoảng cách 50 thước trúng đạn chắc chắn phải chết. Cha tôi bình thường cũng là người gan dạ, lúc đó ông kể lại rằng chân mình cũng có chút run run.

Tra Nghiêm Vân đi tới bên cạnh vách tường, trực tiếp niệm Tịnh Thiên Địa chú của Đạo gia: Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, động trung huyền hư, hoảng lãng thái nguyên. Bát phương uy thần sử ngã tự nhiên, Linh Bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên. Càn la đáp na động cương thái huyền, trảm yêu phược tà, độ nhân vạn thiên. Trung sơn thần chú, Nguyên Thủy ngọc văn trì tụng nhất biến, khư bệnh duyên niên, án hành ngũ nhạc, bát hải tri văn, ma vương thúc thủ, thị vệ ngã hiên. Hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn, cấp cấp như luật lệnh!

Sau ba lần niệm chú, mùi máu trong miếu đã bớt đi không ít. Nghiêm Vân lại gọi hai người đồ tể tới, cầm xà beng cắm vào tường qua vết đạn. Khi Trần Diệu dùng sức cạy một cái, quả nhiên một lớp vữa tróc ra, tình cảnh lúc đó làm mọi người biến sắc. Cha tôi và Trần Diệu lập tức nôn thốc nôn tháo.

Chỉ thấy trong vách tường loang lổ máu chính là một cái kén hình người, máu vẫn đang không ngừng chảy ra từ vết đạn. Xung quanh chằng chịt những sợi tơ giống như mạch máu, giăng đầy cả vách tường. Tại sao trong miếu cổ lại có một cái kén hình người?

Chuyện đến bước này, chỉ sợ cũng đã vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, chẳng lẽ trong cái kén kia chính là một người còn sống?

Ngay lúc này, đột nhiên tiếng ván gỗ bị xê dịch “Ca ca” vang lên, mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, cái kén hình người kia đã "Ba " một tiếng, đổ sập xuống trước mặt Tra Nghiêm Vân. Tra Nghiêm Vân quát to một tiếng: "Không tốt!"

Ông vội vàng quay đầu nhìn lại, cái quan tài đen kia không biết từ bao giờ đã hé ra một góc. Tra Nghiêm Vân lập tức xoay người, vọt đến bên cạnh, đậy lại nắp quan tài. Sau đó ông dặn dò hai người đồ tể giữ chặt nắp quan tài lại, hơn nữa còn bảo bọn họ cắm dao lên trên nắp quan tài nữa. Sau đó Nghiêm Vân móc ra đấu mực, dùng tốc độ nhanh nhất bắn khắp quan tài một tấm lưới bằng chu sa.

Truyền thuyết đấu mực chính là do Lỗ Ban phát minh, nghe nói vết mực bằng chu sa từ đấu mực có thể ngừa cương thi chui ra khỏi quan tài, giống như trong phim vậy.

Làm xong hết thảy các thứ, Tra Nghiêm Vân đi qua kiểm tra cái kén kia. Lúc này mọi người mới phát hiện vỏ kén được phủ một lớp sáp nến rất dày, nhưng vẫn loáng thoáng có thể phân biệt ra được bên trong có một người. Tra Nghiêm Vân đưa tay ra hiệu, mọi người lập tức ra khỏi miếu. Trước khi rời đi ông khóa cửa cẩn thận, sau đó quay lại nhà của tôi.

Để tới nhà tôi phải đi qua một con cầu. Trước khi qua cầu, Tra Nghiêm Vân lấy ra ba lá phù, phát cho mỗi người một tấm, dặn ba người về đốt rồi hòa với nước uống vào. Khi về đến nhà tôi, mọi người bàn bạc nên tới nhà thôn trưởng báo án…
Chương trước Chương tiếp
Loading...