Thiên Hữu

Chương 29: Hôn trộm



Tống thị vốn không muốn tiến vào cái viện an tĩnh này, cũng không muốn nghĩ biện pháp khiến gia chú ý, nhưng nay phúc tấn sắp vào phủ, nàng lại không được gia yêu thích, nàng phải lưu lại một đứa nhỏ vì mình hộ thân, cho dù là nữ nhi cũng được.

Nàng nhớ rõ cái ngày mình bị mang tới phủ, ánh mắt gia nhìn nàng không có một chút độ ấm, sau đêm đó, chưa từng tới viện của nàng, nàng biết dung mạo tài hoa của mình cũng không có chỗ hơn người, trừ bỏ biện pháp ngu ngốc này, còn con đường nào có thể đi?

Ngoài màn, tay nàng bưng khay có chút phát run, nghe được thanh âm sột soạt bên trong phòng, nàng thở ra một hơi, lại lặp một tiếng, “Gia, ngài nghỉ ngơi sao?” Nàng nghe nói Thất a ca và gia gia xưa nay qua lại thân thiết, lúc này cũng không phải thời gian nghỉ ngơi, chẳng lẽ là có chuyện quan trọng thương lượng?

Nàng trong lòng thất kinh, cắn cắn môi, “Là thiếp thân lỗ mãng, thiếp thân cáo lui.”

“Bên ngoài là Tiểu Tứ tẩu sao, mời vào,” trong phòng truyền ra một thanh âm thiếu niên trong trẻo, cùng giọng nói trầm ổn của gia bất đồng, trong giọng nói thiếu niên này tựa hồ cũng nhuộm nụ cười thản nhiên. Tống thị cảm thấy hiểu ra, vị này e là Thất a ca kia, khủng hoảng trong lòng nàng dần dần tán đi, phía sau nha hoàn hầu hạ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thay nàng xốc rèm, “Nô tỳ thỉnh an chủ tử, Thất a ca.”

“Thiếp thân thỉnh an gia, thỉnh an Thất a ca .”

Tống thị đi vào nhà, cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn.

Dận Hữu vốn là muốn tránh, nhưng nghĩ đến chính mình nay còn chưa trưởng thành, hơn nữa Tứ ca ở đây, cũng không phải chỗ đáng trách móc, liền thuận miệng giải vây xấu hổ cho nữ tử này, y đánh giá cẩn thận cô gái trẻ tuổi này, chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, tướng mạo cũng không xuất sắc, nhiều lắm coi như thanh tú, ngay cả tay bưng khay cũng bởi vì khẩn trương mà phát run.

“Vừa vặn ta cũng có chút đói bụng, ” Dận Hữu tiếp nhận khay trong tay Tống thị, bưng lên trên bàn, đưa tay bóc một khối nuốt xuống, cảm thấy yết hầu có chút không thoải mái, nghiêng đầu nhìn về phía Dận Chân mặt không chút thay đổi, “Tứ ca, đưa trà qua cho ta với.”

Dận Chân sờ sờ chén trà, trà đã có chút lạnh, hắn nhíu nhíu mày, nói với gã sai vặt ngoài cửa, “Pha tách trà hoa vào.”

Điểm tâm mùi vị không tệ, không ngọt không ngấy, vừa vào miệng liền tan, Dận Hữu lại nhịn không được ăn một khối, cười hì hì bưng cái đĩa ngồi vào bên người Dận Chân, “Tứ ca, Tiểu Tứ tẩu làm điểm tâm hương vị tốt lắm, Tứ ca nếm thử.”

Dận Chân nhìn Dận Hữu trên mặt tươi cười, trong lòng lại nghĩ, chỉ là một cách cách, thế nào đáng giá Thất đệ kêu một tiếng Tiểu Tứ tẩu, hắn dời ánh mắt, thản nhiên mở miệng, “Ngươi thích là tốt rồi.”

“Chủ tử, trà pha xong rồi,” gã sai vặt bưng trà tiến vào, bỏ lên trên bàn, lại lui ra ngoài, đứng ở trong phòng Tống thị chân tay luống cuống vùi đầu nhìn mủi giày mình.

“Ngươi đi xuống đi,” Dận Chân không nhìn Tống thị, chỉ bưng tách, đưa đến bên miệng Dận Hữu .

Dận Hữu uống một ngụm trà trên tay Dận Chân, đối Tống thị cười nói, “Đa tạ Tiểu Tứ tẩu .” Y không biết nữ nhân này là thiếp thất nào của Dận Chân, nhưng ở Thanh sử, phi tử được Ung Chính hoàng đế công nhận rất ít, trừ bỏ người già, nữ nhân đăng cơ tiến cung cơ hồ tất cả đều là quý nhân.

“Thất đại ca nói quá lời, ” Tống thị lơ đãng ngẩng đầu, lại nhìn đến gia xưa nay vẻ mặt lạnh nhạt nhưng lại bưng chén trà hầu hạ Thất a ca uống, lúc này Dận Chân nghiêng đầu, thấy được ánh mắt nàng kinh ngạc, nàng vội thu hồi tầm mắt, cúi chào, “Thiếp thân cáo lui.”

Đi ra viện, Tống thị mới tính chân chính thở ra một hơi, không bao giờ nghĩ đến việc tiến vào viện này, mình không được gia sủng cũng được, bị lạnh nhạt cũng được. Nàng cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không biết.

“Cách cách, người. . .” Nha hoàn phía sau thấy chủ tử nhà mình sắc mặt trắng bệch, “Vừa rồi. . .”

Lời còn chưa dứt, tính tình Tống thị từ trước đến nay ôn hòa lại tát một cái vào mặt nàng ta, “Câm miệng cho ta, chuyện của chủ tử nào có phần nô tài ngươi chen vào nói .”

“Dạ, ” nha hoàn bị đánh một trận phát ngốc, nhưng thấy chủ tử nhà mình thần sắc nghiêm túc, một chữ cũng không dám hỏi nhiều, nàng vừa rồi đứng ở sau màn, rõ ràng không nghe được trong phòng mấy vị chủ tử nói cái gì đặc biệt, chủ tử tại sao phải nghiêm túc như vậy.

Tống thị bấu chặt miếng khăn trong tay, nàng vẫn cho là gia gia và Thất a ca quan hệ tốt hơn mà thôi, ai ngờ hai người thân mật như thế, nếu ngày sau có người gây khó dễ cho Thất a ca, người có thể khiến gia đối xử nhẹ nhàng, chỉ sợ gia sẽ hoài nghi mình làm lọt những lời này ra ngoài.

Vô luận như thế nào, chuyện này nàng phải quên, nàng tuy rằng không biết giữa hoàng tử đấu tranh là cái dạng gì, nhưng nàng cũng hiểu được một cái đạo lý, thông minh, nói nhiều, thường sống không lâu.

Đêm đó Tống thị được ban cho không ít, trên mặt nàng nhưng không có vẻ vui mừng, vuốt tơ lụa xúc cảm vô cùng tốt, tay nàng từng đợt rét run, nếu nàng làm sai sự, lấy được cũng không phải là tơ lụa, mà là hai thước lụa trắng.

Đêm xuân lạnh như nước, Dận Hữu ngồi ở trên giường Dận Chân, nghiêm túc lo lắng một vấn đề, “Tứ ca, chỗ của ngươi không có phòng khác?”

Dận Chân một bên được Tiểu Lộ Tử hầu hạ cởi áo, vừa nói, “Như thế nào, không muốn cùng Tứ ca ngủ chung?”

Dận Hữu nằm lỳ ở trên giường, đem mình bày ra thành chữ “Đại” (大), “Tứ ca, ta đã trưởng thành.”

Dận Chân biểu tình mỉm cười trên mặt cứng ngắc, lập tức nói, “Như thế nào, lớn liền không muốn ở cùng Tứ ca ?”

Dận Hữu từ trên giường lết xuống, “Tứ ca, ngươi lại oan uổng ta.”

“Được rồi,” Dận Chân khoát tay để Tiểu Lộ Tử thối lui đến một bên, hắn đi đến bên giường sờ sờ đầu Dận Hữu, “Đêm đã khuya, sớm ngủ ngon, suy nghĩ cái gì?” Nói xong xoay người ở một bên Dận Hữu nằm xuống.

Dận Hữu dịch vào bên trong, kéo chăn đắp kín cho mình và Dận Chân, mới mở miệng lần nữa nói, “Ta đã sắp mười ba rồi, Tứ ca ngươi đừng coi ta là trẻ con nữa.”

“Ta khi nào coi ngươi là trẻ con?” Dận Chân xoay người đối mặt Dận Hữu, khóe miệng lại dẫn theo một tia ý cười khó hiểu.

Tiểu Lộ Tử buông màn, rón rén rời khỏi phòng, trong lòng lại âm thầm buồn cười, không biết Thất a ca lại đang tỏ ra khó chịu cái gì.

Dận Hữu vặn vẹo uốn éo thân mình, cảm thấy có chút lãnh, liền cọ cọ bên người Dận Chân, “Cảm giác.”

“Ngươi nếu thật sự có cảm giác. . .” Dận Chân cười khổ, chung quy nói không nổi phần kế tiếp .

“Như thế nào?” Gió đêm thổi bay màn lụa, ánh nến chiếu rọi ở trên mặt Dận Hữu, chiếu sáng rõ ràng, giống như cái gì cũng thấy rõ, lại giống như không nhìn thấy gì cả .

“Thôi, ngủ đi.” Đưa tay nhẹ nhàng ôm người bên cạnh nhích lại gần trong lòng mình, nhưng chỉ dám làm đến bước này mà thôi, không dám vượt quá giới hạn.

“Tứ ca, ta không phải trẻ con.” Người nào đó kháng nghị.

“Ta biết, mau ngủ.” Hắn tự tay vỗ vỗ lưng người trong lòng, khẽ nói.

Thật lâu sau, mãi đến khi Tiểu Lộ Tử vào phòng tắt nến, người trong lòng ngủ mê, đến tận khi bên ngoài tiếng trống canh gõ vang, hắn mới buông ra người trong lòng, chậm rãi, nhẹ nhàng, hôn lên đôi môi ấm áp mềm mại kia, liếm một tí, lại chậm chạp buông ra.

Một đêm vô mộng, Dận Hữu khi tỉnh lại, Dận Chân đã rời giường, y từ trên giường đứng lên, mơ mơ màng màng để người hầu hạ thay quần áo, rửa mặt, lúc này tới Vô Dật Trai tuy nói hơi trễ, nhưng nếu Khang Hi nói y có thể ngủ lại, y cũng không có gì có thể lo lắng .

Bạn đang

Dận Hữu cảm thấy, hoàng tử lập phủ xong còn có một cái lợi, lâm triều xong tốt xấu còn có một chút thời gian tự chủ, hơn nữa thời gian vào triều so với bọn họ tới học đường trễ ước chừng một canh giờ, đâu như họ còn là hoàng tử trong cung, đi sớm học trễ, lúc nào cũng phải chú ý cẩn thận.

Y cực kỳ hâm mộ liếc triều phục của Dận Chân, thu hồi tầm mắt chính mình, hơn mười năm đều chịu đựng qua, còn lại có hai năm cũng sẽ không quá lâu.

Dận Chân thấy Dận Hữu mặc y phục tử tế sau đó kinh ngạc nhìn y phục trên người mình, “Làm sao vậy?”

Dận Hữu thở dài, “Không biết ta khi nào thì có thể làm con chim được nuôi trong quần áo lụa là.”

Trong phòng vài nô tài đều làm chuyện của mình, giống nhau cái gì cũng không nghe thấy.

Bàn tay Dận Chân đang sửa sang triều châu dừng một chút, chung quy cái gì cũng không nói, hắn nhìn ngoài cửa sổ đen nhánh, sẽ cho ngươi có cơ hội này .

Sau khi lâm triều, Khang Hi đột nhiên quan tâm ba nhi tử đang học ở Vô Dật Trai, mang theo một đống thái giám cung nữ thị vệ đến Vô Dật Trai, lúc này ba a ca vẫn còn thật sự ngồi ở trước bàn đọc sách, hắn tầm mắt dừng lại ở Dận Hữu đang được sư phó giải đáp vấn đề, vừa lòng gật đầu, xem ra Tiểu Thất cũng không vì hôm qua mình để nó qua đêm ở quý phủ lão Tứ mà lười biếng.

Dận Hữu nhìn thấy Khang Hi đến đây , ngực căn ra, Khang Hi đầu tiên sẽ hỏi chút vấn đề, hắn không chỉ muốn học thuộc lòng, còn muốn suy một ra ba, hắn so với thầy giáo trung học còn đáng sợ hơn.

Khang Hi hỏi ba vị a ca thế nào là ‘lễ’ và ‘tri’ xong, ban cho một ít giấy và bút mực cho ba vị a ca rồi tiêu sái rời đi.

Dận Hữu đột nhiên có chút ý nghĩ biến thái, chờ y có nhi tử, nhất định cũng phải rãnh rỗi kiểm tra việc học bọn nó, bằng không như thế nào biết rõ cảm giác làm người ưu việt của bố đây.

Năm Khang Hi thứ ba mươi hai, Khang Hi ban cho Ô Lạt Na Lạp thị và phụ mẫu tiền thưởng, tiệc đính hôn không có thế tước công hầu, nội đại thần, thị vệ cùng quan viên đã ngoài nhị phẩm, còn có nhị phẩm đã cáo mệnh trình diện, quang cảnh phi thường náo nhiệt, Dận Hữu đang ở nội cung, cũng không cần trình diện xem, ngày đó chỉ sai người tặng lễ đến quý phủ đại nhân Phí Dương Cổ .

“Thất ca ngày càng bắn chuẩn,” Dận Tự nhìn Dận Hữu bắn trúng hồng tâm, tán thán nói, “Đệ đệ bội phục.”

Dận Hữu đem cung đưa cho Cáp Cáp Châu Tử phía sau, cười nhạt, “Bát đệ khen sai rồi, đúng lúc thôi.” Nói xong, liền xuống ngựa.

Dận Tự xuống ngựa theo, đi ở bên người Dận Hữu, “Hôm nay quý phủ Phí Dương Cổ đại nhân nhất định phi thường náo nhiệt.”

Dận Hữu nghe vậy, trên mặt lộ ra ý cười tinh nghịch, “Chẳng lẽ Bát đệ cũng muốn tìm một vị Bát phúc tấn để phủ Nội Vụ giúp đỡ làm tiệc đính hôn.”

Dận Tự nhìn nụ cười của Dận Hữu, bản thân cũng cười ra tiếng, “Thất ca sao lại giễu cợt đệ đệ, đến lúc đó còn không biết ai thú phúc tấn trước đây.”

Ngũ a ca nhìn hai đệ đệ cười đồng dạng sáng lạn, mũi tên bắn lệch, cắm ở bên cạnh hồng tâm, hắn khẽ thở dài, mình quả không am hiểu thứ này bằng mấy vị huynh đệ khác.
Chương trước Chương tiếp
Loading...