Thiên Hữu

Chương 30: Đại hôn của Dận Chân



Ngày Tứ a ca thành thân, thời tiết rất tốt, bầu trời xanh thăm thẳm mây trắng bay bay, có vẻ phá lệ đẹp mắt, có người bên dưới nói may mắn, nói đây là lão thiên gia khen ngợi Tứ a ca và Tứ phúc tấn là trời đất tạo nên, cho nên rõ ràng hai ngày trước còn mưa, hôm nay trời liền quang.

Dận Hữu đến quý phủ Dận Chân, đã có rất nhiều đại thần không trực ban đến, quý phủ Tứ a ca người người không ngừng ôm một hộp lại một hộp lễ vật đến nội viện, quang cảnh náo nhiệt cũng không lộ ra hỗn loạn.

Quản gia quý phủ nhìn thấy Dận Hữu, vội cung kính nghênh đón, “Nô tài thỉnh an Thất a ca.”

“Ngươi cầm lấy,” Dận Hữu trên tay cầm hai cái hộp nạm vàng khắc hoa đưa cho quản gia, đây chỉ là món quà nhỏ tặng cho Tứ ca, cũng không phải quà mừng cưới không cần chú ý nhiều lắm. Dận Hữu trên mặt lộ vẻ tươi cười, trong lòng nhưng có chút mất mát, đứa nhỏ cùng mình lớn lên đã sắp thành hôn rồi, năm tháng về sau hắn sẽ phải đối mặt nhiều khó khăn hơn, âm mưu, giẫm trên máu tươi bước lên ngai vàng mà nhiều huynh đệ dòm ngó.

Quản gia thấy thần sắc Thất a ca có gì đó không đúng, thông minh lui trở về, khom người xoay đi, lễ hộp cầm trong tay chuyển giao cho Tiểu Lộ Tử thái giám hầu hạ bên người chủ tử, “Lộ công công, đây là chút quà Thất a ca tặng chủ tử.” Không phải quà mừng cưới, vậy cũng không phải là thứ gì đặc biệt quý trọng, chắc là cái gì đó mà huynh đệ thích .

Tiểu Lộ Tử tiếp nhận, gật gật đầu, “Ngươi đi đi, ta biết rồi.” Hắn nhìn hai cái hộp trong tay, cuối cùng không đem hộp đặt chung với lễ vật khác, ôm thật chặc hai cái hộp, xoay người vào nội viện.

Dận Hữu đi theo thái giám dẫn đường vào phòng trà, Thái tử và vài vị a ca đều ở, xem ra phủ nội vụ an bài a ca và đại thần tách ra, Khang Hi đối với quan hệ a ca và ngoại thần quả nhiên rất xem trọng.

“Dận Hữu thỉnh an Thái tử, các vị ca ca,” Dận Hữu cung kính hành lễ, phía sau là một mảnh náo nhiệt.

“Là Tiểu Thất sao, ” Thái tử trên mặt lộ ra mỉm cười, “Vừa rồi chúng ta còn đang nói ngươi và lão Tứ giao hảo, không biết khi nào thì đến, nào biết ngươi đúng là cho tới bây giờ mới đến.”

“Để Thái tử ca ca chê cười rồi,” Dận Hữu liếc nhìn trong phòng, ở bên phải Ngũ a ca còn có chỗ trống, cười theo nói, “Tân nương tử không phải còn chưa tới sao?”

Thái tử nâng chung trà lên uống một ngụm, cười gật đầu, “Thế thì cũng còn, lão Bát lão Cửu lão Thập bây giờ còn chưa đến, bọn họ so với ngươi trễ hơn.”

Dận Hữu chỉ cười cười, “Là đệ đệ hôm nay nhàn.”

Mới nói được đôi câu, chợt nghe bên ngoài thái giám báo lại, “Bát a ca đến, Cửu a ca đến, Thập a ca đến.”

Dận Hữu im miệng không nói, nâng chung trà lên nhìn biểu tình những huynh đệ khác.. Đại a ca đoan đoan chính chính ngồi, Thái tử biếng nhác cười, Tam a ca cúi đầu, làm người ta thấy không rõ vẻ mặt của hắn, Ngũ a ca phẩm trà, giống như hương vị trà này vô cùng ngon. Thập Tam và Thập Nhị đang đổi phần trái cây cho nhau, Thập Tứ nhìn ra cửa.

Thu hồi nhãn thần, Dận Hữu cũng học Ngũ a ca, im lặng uống trà.

Bát a ca mang theo Cửu a ca và Thập a ca sau khi hành lễ, cười tủm tỉm chọn lấy vị trí ngồi, tâm tình tựa hồ rất tốt.

Lại qua hơn nửa canh giờ, nghe bên ngoài nô tài báo phúc tấn đến, Thái tử đứng lên, mỉm cười mở miệng, “Đi, nhìn một cái.”

Vài huynh đệ khác tự nhiên cũng phải đuổi kịp, đợi bọn hắn đuổi tới, tân nương tử đã sắp hạ kiệu, một thân lễ phục đỏ thẫm, được nữ quan đỡ lấy, tuy rằng che khăn, nhưng tư thái đi đường không chút nào thấy e sợ, mỗi một bước đều cực ổn, rất có tu dưỡng.

Mỗi lần qua một cửa, rẽ một cái hành lang, đều có người nói mấy lời như may mắn, quang cảnh cực kỳ náo nhiệt.

Các hoàng tử đều đứng ở một bên nhìn, cũng không theo sau, Dận Hữu không hiểu những quy củ này lắm, cũng lo lắng mình phạm điều kiêng kị, im lặng đứng ở một bên.

Khai tiệc, Dận Hữu như cũ ở bên người Ngũ a ca. Tiệc cưới nơi này cùng phim truyền hình Dận Hữu xem kiếp trước hoàn toàn bất đồng, càng sẽ không xuất hiện mười mấy người ngồi ở một cái bàn tròn .

Bữa tiệc chia ra nội thất và ngoại thất, thân tộc phúc tấn phái nữ và mệnh phụ đều ở nội đường, nam nhân đều ở bên ngoại đường, hơn nữa vị trí cũng chia ra ngồi phía đông tây, ngồi phía tây đông. Dận Hữu phiền mấy thứ này, có quy củ gì đi theo ca ca khác là được rồi.

Bữa tiệc bắt đầu không bao lâu, hoàng tử đại thần đang bắt đầu mời rượu, Dận Hữu có trốn cũng không trốn được, cũng may trên tiệc rượu ly rượu rất nhỏ, thân thể bé tí của y còn chịu được.

Tân lang Tứ a ca vừa xuất hiện, đã bị các huynh đệ cuốn lấy, một ly kính, nhất là đám người Đại a ca Bát a ca, cứ một ly rót một ly, làm cho Dận Hữu nhìn một bên sợ hết hồn. Càng làm cho y ngoài ý muốn là, vị Tứ ca y từ trước đến nay lạnh nhạt cũng không cự tuyệt, người khác kính hắn liền uống, giống như không phải uống rượu mà là uống nước.

“Thất ca không kính Tứ ca một ly sao?” Nguyên bản Bát a ca mời rượu đột nhiên đem lực chú ý phóng tới trên người Dận Hữu, làm Dận Hữu đau đầu cười.

Thái tử lúc này cũng ầm ĩ theo, “Chúng ta uống hết ba ly, Tiểu Thất không kính lão Tứ ba ly thật đúng là không được .” Thái tử thốt ra lời này, huynh đệ khác đều không băn khoăn hùa theo.

Dận Chân nhìn Dận Hữu đứng ở một bên, trên mặt y nguyên bản trắng nõn đã muốn dẫn theo chút hồng, trông rất đẹp mắt, hắn trong lòng chua xót, tay nắm ly rượu hơi tăng thêm chút lực đạo.

Nhận thấy được tầm mắt Dận Chân, Dận Hữu ngẩng đầu cười cười, đi về phía trước vài bước, tiếp nhận bầu rượu Bát a ca đưa qua, đem chén rượu trong tay Dận Chân rót đầy bảy phần, lại rót đầy cho mình, đưa bầu rượu qua một bên cho Thập Tam, hai tay nâng ly nói, “Hôm nay là ngày vui của Tứ ca, đệ đệ chúc Tứ ca và Tứ tẩu tương kính như tân, cử án tề mi*.” Nói xong, dẫn đầu uống.

*vợ chồng tôn trọng nhau

Dận Chân nhìn y cười uống xong, chỉ cảm thấy rượu cay chua cả cổ họng.

“Còn hai ly, còn hai ly.” Huynh đệ lại tiếp tục ồn ào.

Dận Hữu bất đắc dĩ, những người này là cố ý làm cho Tứ ca đêm nay không thể vào động phòng đi.

Gặp Dận Hữu bất động, Dận Chân cũng không động, hắn chỉ nhìn hai má hồng hồng của Dận Hữu, trên mặt lộ ra ý cười miễn cưỡng.

Đại a ca nhân lúc hai người rót đầy rượu, “Uống nhanh, uống nhanh, lão Thất, ngươi cũng đừng thiên vị, khi lão Tam đại hôn chỉ cùng hắn uống vài ly.”

Dận Hữu lần đầu tiên cảm thấy Đại a ca trí nhớ có chút quá tốt.

“Ly thứ hai kính Tứ ca, chúc Tứ ca và Tứ tẩu sớm sinh quý tử.”

Dận Chân như cũ buồn bực uống hết.

“Ly thứ ba kính Tứ ca, chúc Tứ ca hạnh phúc mỹ mãn, gia hòa sự hưng.” Dận Hữu ngửa đầu uống xong, cảm giác đầu mình có chút choáng, giương mắt nhìn lại, Dận Chân đang ngửa đầu uống ly rượu thứ ba. Không biết sao, tâm y càng thêm khó chịu. Đây đại khái là tâm lý đại thúc nhìn bé con trưởng thành nên chua xót đi, y nghĩ thầm muốn thối lui đến một bên, nhìn đám người Đại a ca Thái tử Bát a ca lại mời rượu Dận Chân, xoa giữa trán ở một bên ngồi xuống, mấy người kính rượu Dận Chân, sau này, là kẻ cùng Dận Chân không ngừng tranh đấu, quả nhiên ngay cả việc nhỏ cũng không ngừng ngáng chân.

“Thất ca, ngươi say?” Thập Tam đi đến bên người Dận Hữu , trên tay còn bưng một ly trà, “Uống chút trà, tỉnh rượu.”

“Đa tạ Thập Tam đệ, ” Dận Hữu tiếp nhận trà uống một ngụm, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Thập Tam, “Ngươi còn nhỏ, đừng uống nhiều rượu.”

Thập Tam gật gật đầu, nghi ngờ nói, “Thất ca, Tứ ca hôm nay vì sao thoạt nhìn không mấy vui vẻ, ta mới vừa rồi còn vụng trộm nhìn thấy Tứ ca trầm mặt, thật là dọa người.”

Dận Hữu một phen che miệng Dận Tường, gặp bốn phía không có ai chú ý hai người bọn họ, mới buông tay ra, cười nói, “Thập Tam đệ, Tứ ca hôm nay là cao hứng, có biết không?”

Nhận thấy mình nói sai, Thập Tam gật gật đầu, không dám nói nữa .

Dận Hữu xoa đầu mê man, bất đắc dĩ cười khổ.

Tiệc rượu tán đi, nhóm a ca ầm ỹ náo động phòng, nhưng lại bị Thái tử vung tay cản lại, để cho các huynh đệ đừng đi quấy rầy chuyện tốt của Tứ đệ, dù sao xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim.

Một đám huynh đệ ồn ào tán đi, Dận Chân đứng ở ngoài phòng, nhìn thân ảnh quen thuộc cùng với khác huynh đệ biến mất ở cuối hành lang dài, nguyên bản men say cũng dần dần tán đi.

Lãnh, trong lòng bàn tay lãnh, tâm cũng lãnh. Hắn chậm rãi xoay người, nhìn cửa phòng đóng chặt, đi từ từ tiến lên, đẩy cửa ra, đèn cầy long phượng đã đốt gần một nửa, phúc tấn của hắn giờ phút này im lặng ngồi ở trên giường.

Vạch khăn che, nhìn qua là một nữ tử gương mặt thanh tú, trên mặt còn có một tia ngượng ngùng thế nào cũng không thể che hết, hai má ửng đỏ. Hắn lại nhớ tới bộ dáng Thất đệ say rượu.

Uống qua rượu hợp cẩn, nghe xong lời cát tường, một đám người trong phòng tán đi, cửa bị đóng, cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, ánh nến toát ra, hắn nhắm lại mắt, “Ngủ đi.”

Tương kính như tân, cử án tề mi sao?

Hắn ôm nữ tử, trong hơi thở ngửi được hương son phấn nhàn nhạt .

“Gia, ” nữ tử có chút câu nệ.

Ánh nến, son môi trên mặt nữ tử tựa hồ phá lệ đỏ tươi, hắn nhắm mắt hôn đỉnh đầu nữ tử, đem nữ tử đặt ở dưới thân.

Không có tình cảm mãnh liệt, không có xúc động, hắn nhìn nữ tử ngủ bên người, khóe miệng chua sót cuối cùng tản ra một tí.

=========

“Chủ tử, đêm đã khuya.” Phúc Đa đứng ở ngoài màn, nhẹ giọng nhắc nhở.

“Biết, ngươi đi xuống đi,” Dận Hữu đặt xuống bút lông trong tay, nhìn bức hình trong tay , nhẹ nhàng hít một hơi, nay Thái tử được sủng ái, Đại a ca có quyền thế, Bát a ca đã được Khang Hi coi trọng, thật ra trong mắt mấy người này không để ý Dận Chân, lúc này Dận Chân trong lòng chỉ sợ cũng chịu khổ, nếu Đông Giai thị còn sống, Dận Chân cũng sẽ không lâm vào khốn cảnh này .

Đem giấy châm trên ánh nến, nhìn nó dần hóa thành tro tàn, Dận Hữu xoa giữa trán, hôm nay Dận Chân bộ dạng xác thực không giống như là vui vẻ, ngược lại cho y một loại cảm giác bị đè nén.

Đứa bé sáu tuổi dắt tay mình, chín tuổi bắt đầu ở Vô Dật Trai che chở mình, cuối cùng bước lên con đường lịch sử. Trong lịch sử ghi lại tiệc cưới hoàng tử rất to, ghi lại mẫu gia phúc tấn này bối cảnh là gì, nhưng cũng không ghi lại đứa nhỏ này đến tột cùng là lấy loại tâm tình nào thú một nữ nhân mình không thương .

Đây cũng là mệnh hoàng tử, có được vinh quang người khác không thể có, nhưng cũng phải gánh vác khổ sở người khác không thể thừa nhận .

Một đêm trôi qua, Ô Lạt Na Lạp Thư Nhã từ trong mộng tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy, nàng chịu đựng bủn rủn để nô tài hầu hạ rời giường, rửa mặt, sau đó ngồi vào trước bàn trang điểm, hôm nay phải vào cung triều bái, nàng không dám có nửa phần chậm trễ.

Trên bàn trang điểm có hai hộp quà nạm vàng khắc hoa xinh đẹp, nàng nhịn không được đưa tay cầm lấy một cái hộp, mở ra, bên trong là hai con búp bê mặc hỉ phục đối bái khắc bằng ngọc bích, bộ dáng thơ ngây chân thành, nàng nhìn thấy rất vui thích, vừa đưa tay muốn đem tượng ngọc bích này đặt trong tay xem kỹ.

“Nghỉ ngơi tốt chưa?” Thanh âm trầm thấp ở cạnh cửa vang lên, nàng trong lòng hoảng hốt, tượng ngọc bích trong tay rơi trên mặt đất, nguyên bản búp bê nối liền nhau mặc hỉ phục bị phân thành hai.

“Gia, ” nàng luống cuống nhìn búp bê ngọc bích trên mặt đất, nhìn người cạnh cửa, tựa hồ nhìn thấy ánh mắt hắn lạnh xuống.

“Không có việc gì, ” Dận Chân xoay người nhặt lên hai con búp bê, nhìn nơi bị tách, “Thất đệ thích tặng người ta mấy thứ này, ngươi nếu thích, ngày sau ta mua cho ngươi, ta ở bên ngoài chờ ngươi, chậm rãi chỉnh lý, canh giờ còn sớm.”

Thư Nhã nhẹ nhàng thở ra, ấp úng nói lời xin lỗi.

“Thất đệ không phải người hẹp hòi,” Dận Chân khóe miệng cong cong, thuận tay cầm một cái hộp khác trên bàn trang điểm, xoay người ra cửa.

Thư Nhã nhìn bóng lưng Dận Chân, trong lòng may mắn nghĩ, cũng may gia không giận nàng.

Ra sân, Dận Chân cầm bé gái trong tay ném cho Tiểu Lộ Tử phía sau, “Ném.” Nếu đã đoạn, thì không cần, vốn là một hồi hạnh phúc không thể có, tách ra cũng tốt.

Tiểu Lộ Tử nhìn chỗ hổng cạnh bé gái, trong mắt hiện lên một đạo đáng tiếc, bộ ngọc bích này nghe nói Thất a ca cực kỳ yêu quý, không nghĩ tới cứ nát như vậy.

“Dạ,” Tiểu Lộ Tử nghĩ, ném liền ném đi, dù sao đã nứt ra rồi, đây cũng là điềm xấu, liếc nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình cầm bé trai – một nửa khác khác trong tay, chung quy không dám hỏi gì nhiều hơn .

Dận Chân mở ra cái hộp nạm vàng khác trong tay, bên trong là một đống trang sức bạch ngọc phiến, mình mấy ngày trước thấy y nhìn thứ đẹp đẽ này, lúc ấy thất đệ một bộ dáng thật cẩn thận, liền biết y có bao nhiêu thích vật này, thật không ngờ, y lại bỏ được bảo bối như vậy đem tặng cho mình.

Đến viện mình, Dận Chân xuất ra bạch ngọc chiết phiến, mỗi một phiến lá được làm cực kỳ tinh xảo, đầu trên chạm chữ Phúc, phía dưới mỗi phiến lá đều có đóa hoa đủ loại ngụ ý như phú quý và cát tường, vẫn có thể xem là nhất kiện thượng phẩm.

Bởi vì y thích liền tặng sao?

Hắn cười khổ, xưa nay Thất đệ cẩn thận nhưng khi đối mặt hắn luôn thiếu một phần, y tuy rằng tỏ vẻ thích vật này, nhưng Thất đệ lại quên, hôm qua là đại hôn mình, sao có thể tặng nó?

Vỗ về phiến lá, nhìn búp bê nam bằng bạch ngọc cô đơn quay về phía nơi trống rỗng kia lễ bái, Dận Chân đem phiến lá siết chặc, Thất đệ, ngươi nếu không rõ, chung quy sẽ có một ngày, cho ngươi biết đây là tình cảm gì.
Chương trước Chương tiếp
Loading...