Thiên Vương

Chương 1: Dị giới trọng sinh​



Huyền Minh Thế Giới

Phá Lăng Thành

Trên một khu đất trống dưới chân núi, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi xếp bằng trên phiến đá dưới một góc cây, hai tay hắn đang kết thành những ấn ký kỳ lạ. Tuy nhiên, trên khuôn mặt non nớt đang tái nhợt kia lại mang theo vẻ thống khổ, cả người hắn mồ hôi nhẽ nhại, áo quần ướt đẫm.

-Ọc

Phun ra một ngụm máu tươi, thiếu niên mở mắt, trong ánh mắt mang theo sự thất vọng vô cùng. Nở một nụ cười đắng chát, thiếu niên mở miệng nói:

- Xem ra ta không thể không chấp nhận sự thật này.

Nhìn ánh mặt trời đang dần xuống núi, thiếu niên lững thững bước đi.

Thiếu niên này là Hoàng Thiên, hắn vốn không thuộc thế giới này mà đến từ một thế giới khác. Đúng vậy, hắn đã xuyên việt. Hoàng Thiên vốn là một sinh viên năm cuối của một trường Văn Học - Nghệ Thuật nổi tiếng. Trong một lần tai nạn giao thông linh hồn hắn đã xuyên việt đến thế giới này.

Lại nói đến chủ nhân cái thân thể này, hắn cũng tên là "Hoàng Thiên". Vốn là cháu trai của gia chủ Hoàng gia- Hoàng Viễn Sơn, một trong sáu đại gia tộc của Phá Lăng Thành. Từ nhỏ "Hoàng Thiên" được xem là một thiên tài tu luyện, mệnh danh là đệ nhất thiên tài của Phá Lăng Thành. Hắn sáu tuổi tu luyện huyền khí, 7 tuổi bước vào Vũ đồ, 9 tuổi đột phá Vũ đồ bước vào Vũ Thừa, 13 tuổi phá tan bình chướng bước vào Vũ sĩ cảnh trở thành người trẻ tuổi nhất bước vào Vũ sĩ trong 500 năm qua của Phá Lăng Thành.Tuy nhiên trời cao luôn đố kỵ thiên tài, trong một lần cùng các thành viên khác trong gia tộc thí luyện, đã bị địch nhân tập kích. Tuy may mắn sống sót nhưng hắn cũng đã bị hủy đan điền, đứt gãy kinh mạch, trở thành một phế nhân.

Hoàng Thiên đã đến thế giới này được mười ngày, theo trí nhớ của chủ nhân thân thể ngày thì đây là một thế giới cường giả vi tôn, tu luyện huyền khí, những người tu luyện huyền khí được gọi là các vũ giả. Vũ giả được chia làm các cấp bậc là Vũ đồ, Vũ Thừa, Vũ sĩ, Vũ sư, Đại vũ sư, Vũ Linh, Vũ tướng, Vũ vương, Vũ hoàng, Vũ Tôn, Vũ quân, Vũ đế. Nghe nói phía trên vũ đế còn có Vũ Thánh và Vũ Thần cường giả, nhưng chưa ai nhìn thấy những vị cường giả này.

Ở thế giới này, các công pháp, vũ kỹ, các loại bí tịch được chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn cấp bậc theo thú tự giảm dần, trong bốn cấp bậc này lại chia làm bốn phẩm bậc là hạ phẩm, trung phẩm, cao phẩm và đỉnh phong. Tùy theo cấp bậc và phẩm giai của công pháp vũ kỹ mà thể hiện ra các uy lực khác nhau.

Sau khi tắm rửa, Hoàng Thiên về đến nhà của mình, tuy nói là nhà nhưng thật ra đây là một căn phòng nhỏ hẻo lánh nằm ở phía tây Hoàng gia. Lại nói, từ khi bị phế đi đan điền và kinh mạch, "Hoàng Thiên" quyết định chuyển đến căn nhà này, tuy mẫu thân và phụ thân hắn đã nhiều lần khuyên can nhưng hắn vẫn kiên quyết ở lại đây.

Trong phòng được bài trí vô cùng đơn giản, chỉ gồm một chiếc giường nhỏ, một bộ bàn ghế cùng vài vật dụng lặt vặt. Lúc này trên bàn đã được đặt một chiếc giỏ bên trong chứa vài món ăn đạm bạc. Hoàng Thiên cười cười, hắn đã đến thế giới này được mười ngày, cũng quen dần với cuộc sống ở đây.

Sau khi ăn cơm xong, nhìn sắc trời, Hoàng Thiên lẩm bẩm:

- Có lẽ lại đến rồi.

Hắn lên giường và bắt đầu với giấc mơ kì lạ của mình. Từ khi đến thế giớ này, vào mỗi đêm, hắn lại mơ mình đang ở trong một không gian kỳ lạ. toàn không gian chỉ toàn một màu đen kịt. Hắn đã cố gắng chạy trong cái không gian này suốt mười ngày nhưng cung không có kết quả gì, mọi thứ xung quanh chỉ là một màu đen.

Hôm nay, trong không gian kỳ dị này Hoàng Thiên lại bắt đầu nhàm chán di chuyển. Sau khi đi khoảng một canh giờ, bỗng nhiên hắn thấy một tia sáng phía xa như có như không. Hắn mừng như phát điên, chạy nhanh tới phía có ánh sáng kia. Khoảng nửa canh giờ sau hắn đã thấy rõ vị trí phát ra ánh sáng kia. Nơi phát ra ánh sáng là một vật huyền ảo gì đó đang lơ lửng trong không trung. Không, nó giống như một ấn ký gì đó thì đúng hơn.

Hoàng Thiên cũng không hiểu sao mình có cái suy nghĩ đó. Nhưng hắn cảm thấy phóng sâu trong linh hồn mình đang có một sự kêu gọi. Hắn vô thức bước về phía ấn ký kia. Khi hắn chạm tay vào ấn ký kia thì nó bất ngờ chuyển động, bay thẳng về mi tâm của hắn. Hoàng Thiên cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm giác vô cùng mệt mỏi sau đó mất đi ý thức.

Lúc này, trong thức hải của Hoàng Thiên đang lơ lửng một cái ấn ký, nó chính là cái ấn ký trong không gian kỳ dị kia. Đột nhiên cái ấn ký này tỏa sáng rực rỡ, một luồng ánh sáng bàng bạc từ trong ấn ký truyền đến cơ thể của hắn. Cả người Hoàng Thiên đọt nhiên run mạnh, cơ thể hắn đang xảy ra một cuộc biến đổi kỳ lạ.Nếu có ai ở đây chắc sẽ bị những biến đổi này dọa cho khiếp sợ. Chỉ thấy luồng ánh sáng này chảy khắp có thể Hoàng Thiên, tất cả kinh mạch, đan điền, xương tủy của hắn như bị hòa tan, các chất cặn bã chất bẩn được phóng xuất ra ngoài, quá trình hòa tan cơ thể, bài xuất lặp đi lặ lại. Một lúc sau, ấn ký ngừng tỏa sáng, cơ thể của hắn trở lại bình thường, nhưng ấn ký trong thức hải của hắn cũng biến mất, trên mi tâm của hắn lại xuất hiện một cái ấn ký nhàn nhạt giống như ấn ký mới biến mất trong thức hải.

Không biết trải qua bao lâu, Hoàng Thiên mở mắt, hắn cảm thấy cả người vô cùng thoải mái. Nhìn ngoài trời vẫn tối đen như mực, Hoàng Thiên cảm thấy khó hiểu, mỗi lần hắn tỉnh đậy sau giấc mơ kỳ lạ đó thì trời đã sáng rồi sao hôm nay trời vẫn còn tối.

Không đời hắn suy nghĩ thì một cơn đau ập đến, một luồng tin tức ùa vào đầu hắn. Tuy đã trải qua một lần dung nhập tin tức của "Hoàng Thiên" trước kia nhưng lần này Hoàng Thiên vẫn cảm thấy đau đến chết đi sống lại, hắn lại bất tỉnh một lần nữa.

Khoảng nửa canh giờ sau, Hoàng Thiên tỉnh lại, Hắn bắt đầu tiêu hóa khối thông tin vừa mới nhận được kia.

Một lúc sau Hoàng Thiên mở mắt miệng lẩm nhẩm:

—Thiên Vương Ấn, Thiên Vương Quyết.
Chương tiếp
Loading...