Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 23: Thẳng thắn



“Vật này kỳ thật là một loại ngọc thạch”, Ninh Hữu giơ cục đá trước mặt Tưởng An, “Bên ngoài tuy rằng hình dạng như là một hòn đá bình thường, thật ra lại bao lấy ngọc ở bên trong.”

“Ngọc thạch?”, Tưởng An mờ mịt không thôi, “Đó là cái gì?”

Ở thời đại này, linh khí bạc nhược, ngay cả ngọc quý trước kia cũng phi thường thưa thớt, trên cơ bản đã không thấy bóng dáng. Ở nơi này, có rất ít người từng nghe qua những thứ như ngọc thạch hay phỉ thúy.

Ninh Hữu mím mím môi, trầm tư trong chốc lát, cuối cùng vẫn không tìm thấy từ thích hợp để hình dung, chỉ có thể chớp chớp mắt, giản lược mà nói, “Kỳ thật chính là một loại đá rất đẹp.”

Ninh Hữu dừng trong chốc lát, gật đầu thật mạnh một cái, dường như sợ Tưởng An không tin, lại cường điệu một lần nữa, “Rất đẹp!”

Khóe miệng Tưởng An nhịn không được mà co rút, cười gượng hai tiếng, định bụng bỏ qua cái đề tài này.

Hắn đối với mấy cục đá đẹp đẽ chính là một chút hứng thú cũng không có, cho dù có đẹp mấy thì cũng chỉ là một cục đá mà thôi.

Hắn châm chước tìm từ một chút, nói với Ninh Hữu, “Tôi về sau sẽ thường xuyên tới tinh cầu này, lần này tới trừ bỏ mang, ách”, mập mạp có chút không rõ nên xưng hô với Ninh Hữu như thế nào, “Trừ bỏ đưa cục đá này cho cậu ra, tôi còn chuẩn bị làm chút sinh ý ở đây.”

Ninh Hữu gật gật đầu, trên mặt không có bất luận một biểu tình dao động nào.

Tưởng An có chút nhịn không được.

Ý tứ của hắn vốn dĩ là đắc ý dào dạt tuyên dương tác dụng của mình một chút, có thể trợ giúp cho bọn họ tăng chất lượng sinh hoạt gì đó lên một chút, kết quả đối phương lại một chút phản ứng cũng không có. Ý tưởng muốn mượn tác dụng của mình khiến cho đại thần phải thu hắn làm đồ đệ tận tâm dạy dỗ của hắn lập tức hôi phi yên diệt.

Tưởng An hiểu được đại thần nhỏ tuổi đây là đang chướng mắt chút tác dụng này của mình, tức khắc từ đắc ý dào dạt trở thành héo lộc cộc.

Dựa vào mục đích giãy giụa trước khi hấp hối, Tưởng An vẫn khụ nhẹ hai tiếng, nghẹn nửa ngày mới nói ra, “Tôi tới đây là làm sinh ý khoáng thạch, nhà các cậu nếu có người cần bán khoáng thạch, có thể tới tìm tôi, giá cả tôi cho các cậu khẳng định so với người khác tốt hơn nhiều.”

“Hơn nữa nếu đại thần có cần thứ gì cũng có thể nói với tôi, lúc tôi đến đây sẽ mang đến cho cậu”, thời điểm nói ra lời này, Tưởng An còn mang theo một chút nịnh nọt.

Ninh Hữu vừa nghe xong lời này, đôi mắt tức khắc sáng lên.

“Không biết xưng hô với anh như thế nào?”

Tâm tình của Tưởng An vốn dĩ đang hạ xuống tức khắc bay lên, biểu hiện này của đại thần chính là đang cảm thấy mình hữu dụng a!

“Tôi gọi là Tưởng An!”

————

“Chào chú chào dì!”, Tưởng An lễ phép chào hỏi vợ chồng Lương Mạn, tươi cười đầy mặt.

“Xin chào”, Lương Mạn cười đáp lại, sau đó nghi hoặc nói, “Không biết cậu là?”

“Cháu tên là Tưởng An, chú dì gọi cháu là mập mạp là được rồi”, Tưởng An cười đôi mắt đều nheo lại, vẻ mặt bụ bẫm thoạt nhìn phá lệ có cảm giác thân thiết, “Trong nhà của cháu là làm kinh doanh, cháu tới nơi này chính là để phụ trách về phương diện khoáng sản, hai vị nếu khai thác khoáng sản có thể trực tiếp giao cho cháu, cháu khẳng định sẽ trả cho các ngài một cái giá không tồi.”

Lương Mạn minh bạch, gật gật đầu, ánh mắt nhìn Tưởng An càng hòa ái thêm một chút, “Nhỏ như vậy đã giúp đỡ công việc trong nhà, thật là một đứa trẻ ngoan.”

“Chỉ là không biết cháu cùng Tiểu Hữu nhà chúng ta quen nhau như thế nào?”, Thạch Bằng ngồi bên cạnh tính cảnh giác cao hơn một chút, lo lắng hài tử nhà mình bị người khác lừa.

Tưởng An cười hắc hắc một tiếng, gãi đầu nói, “Lúc cháu tới đây xem xét bị lạc đường, vừa lúc gặp được Ninh Hữu, cậu ấy liền tốt bụng đưa cháu tới nơi này.”

Ninh Hữu gật gật đầu phụ họa, ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

Tưởng An vẻ mặt tươi cười, nội tâm lại phun tào không thôi, nhìn bộ dạng này của Ninh Hữu còn tưởng rằng cậu ta là một đứa trẻ cực kỳ ngoan ngoãn thôi, ai có thể nghĩ đứa nhỏ này giá trị vũ lực lại mạnh như vậy, mới chạm mặt một cái mà đã đem tay mình thiếu chút nữa là bẻ gãy!

Tưởng An trưởng thành cực kỳ dễ gần, hơn nữa đặc biệt rất biết cách ăn nói, chẳng được bao lâu đã khiến cho vợ chồng Lương Mạn yêu thích.

Vợ chồng Lương Mạn phi thường nhiệt tình hiếu khách chiêu đãi Tưởng An một phen.

Sau một phen trò chuyện cố ý vô tình, Tưởng An sáng tỏ Ninh Hữu còn có một người anh đang đi học ở Tương Vương Tinh.

Nói đến cùng, Tưởng An vẫn như cũ không tin Ninh Hữu chính là vị đại thần trong mạng giả lập kia, một tiểu thí hài vị thành niên ở trên mạng giả lập cũng có thể lợi hại như vậy, lừa quỷ sao?!

Nếu một đứa nhỏ cũng có thể lợi hại như vậy, vậy những thiên tài ở Tương Vương Tinh kia đều là ăn cơm trắng mà lớn lên sao?

Tưởng An cảm thấy suy đoán của mình phi thường chính xác, khẳng định là anh trai của Ninh Hữu không muốn lộ diện, cho nên mới để em trai của mình hỗ trợ thế thân tên tuổi của mình.

Đã biết rõ sự thật, Tưởng An liền đối với người một nhà Ninh Hữu phi thường thân mật, lúc rời đi, còn trộm tặng cho Ninh Hữu một cái máy liên lạc loại nhỏ.

Hơn nữa còn dạy dỗ Ninh Hữu một ít phương pháp đơn giản để sử dụng cái máy liên lạc này.

“Về sau lúc có chuyện chúng ta có thể liên hệ thông qua cái máy liên lạc này.”

Ninh Hữu không cự tuyệt, phi thường dứt khoát nhận lấy. Cái này so với sử dụng đưa tin phù thì thuận tiện hơn rất nhiều, bất quá nếu đã thu đồ của mập mạp, khẳng định phải trả thù lao tương ứng, Ninh Hữu trầm tư một chút, phát hiện trong tay mình không có thứ gì có thể tặng cho người khác, liền quyết định ở trên mạng giả lập dạy dỗ hắn nhiều hơn một chút, cùng lắm thì dạy hắn ba lần, không cần ngọc thạch làm thù lao.

Môi mỏng phấn nộn của Ninh Hữu mím thành một đường thẳng tắp, cặp mắt to ướt dầm dề chớp một cái.

…… Ba lần có phải hay không có hơi nhiều?

Bằng không…… Hay là một lần thôi!

Quyết định xong, Ninh Hữu lập tức vui vẻ, lúm đồng tiền trên má nhỏ hiện ra, ngọt ngào.

Tưởng An nhìn thấy Ninh Hữu ở đó cười thực ngọt, cảm thấy trong lòng cực ngứa, tuy rằng thiếu niên này giá trị võ lực rất cao, nhưng là so với đám cháu ngoại trai của hắn thì đáng yêu hơn nhiều.

Ninh Hữu đưa người đến cạnh cửa xong liền xoay người đi trở về, không có chút ý tứ tiễn người trở về nào.

Cái này làm cho Tưởng An đã chuẩn bị chối đẩy không cần ra ngoài tiễn đưa liền xấu hổ không thôi, cuối cùng khô khan thu hồi tay của mình, xoay người rời đi.

Đáng yêu cái mông, còn không bằng đám cháu ngoại trai của hắn đâu.

————

Ninh Hữu cơ hồ là gấp không chờ nổi cầm cục đá kia mang tới trong quặng mỏ bỏ đi.

Những gì cậu nói cho Tưởng An đích xác đều là sự thật, bên trong cục đá này bao lấy chính là một khối ngọc thông thấu oánh nhuận.

Ngọc thạch tuy rằng không bằng linh thạch, nhưng vẫn có một ít linh khí ở trong đó. Ở phương diện linh khí ngọc thạch tuy kém một bậc, nhưng là mỗi khối ngọc đều có một loại khí vận do thiên nhiên hình thành, phụ thêm linh trận, có thể phù hộ người bình an.

Ninh Hữu lấy khối ngọc thạch này cũng không phải vì để hấp thụ linh khí trong đó, mà là muốn lấy cái này điêu khắc thành một cái ngọc bội đưa cho mẹ, làm quà sinh nhật cho bà.

Thứ này tuy rằng tác dụng đối với người tu chân không lớn, nhưng đối với người thường lại có tác dụng cực tốt, lớn thì phù hộ người bình an, nhỏ có thể tẩm bổ thân thể.

Rất nhanh liền tới sinh nhật của Lương Mạn.

Cầm ngọc bội trong tay, trên mặt Lương Mạn khó nén được kinh hỉ.

Đường kính của ngọc bội ước chừng 5 cm, ở giữa là một bức điêu họa tinh xảo, long phượng trình tường, sinh động như thật.

Phía sau lại là một ít văn tự huyền diệu, Lương Mạn cẩn thận nhìn một chút cũng không nhận ra được là viết cái gì, nhưng là vẫn cảm giác được những hàng chữ ở giữa để lộ ra một cảm giác khiến người thoải mái.

Chất ngọc xanh biếc thông thấu, thoạt nhìn xinh đẹp mà cao quý.

Lương Mạn thật cẩn thận vuốt ve điêu khắc, trong hành động để lộ ra yêu thích nồng đậm.

Ninh Hữu mở to đôi mắt ướt dầm dề sáng lấp lánh, ngoan ngoãn đứng một bên.

Khuôn mặt nhỏ kia thời thời khắc khắc phát ra tin tức “Cầu khen ngợi”.

Nhìn thấy tư thái đáng yêu này của đứa con nhỏ, Lương Mạn nhịn không được phụt một cái bật cười, một tay ôm nhi tử vào trong ngực, trong lòng cực kỳ ấm áp.

“Mẹ rất thích, cám ơn Tiểu Hữu!”

Ninh Hữu cọ cọ ở trong ngực Lương Mạn, cực kỳ vui vẻ.

Một lát sau bình tĩnh lại, Lương Mạn mới thật cẩn thận hỏi, “Tuy rằng mẹ chưa từng thấy qua cái này, nhưng là vừa nhìn liền biết thứ này nhất định là rất đáng quý, Tiểu Hữu con như thế nào lại có được?”

Lương Mạn có chút lo lắng Ninh Hữu không cẩn thận ăn khổ.

Ninh Hữu hít sâu một cái, cuối cùng cố lấy dũng khí đem tất cả mọi chuyện từ đầu tới đuôi nói rõ ràng với vợ chồng Lương Mạn.

Không riêng gì ngọn nguồn của khối ngọc bội này, còn bao gồm cả chuyện mạng giả lập, thậm chí còn có lai lịch của cậu cùng với năng lực.

Chờ Ninh Hữu thẳng thắn xong, vẻ mặt vợ chồng Thạch Bằng đều là khiếp sợ, hoàn toàn không khôi phục tinh thần.

Bọn họ đều đối với thế giới mà Ninh Hữu miêu tả cảm thấy không dám tin tưởng.

Ninh Hữu chớp chớp mắt, giơ tay triệu ra một ngọn lửa.

Vợ chồng Thạch Bằng trợn mắt há hốc mồm.

“Chuyện này…… Sao có thể?!”

Ninh Hữu có chút khẩn trương, cậu lo lắng cha cùng mẹ biết sự khác biệt của cậu xong có thể tiếp nhận cậu hay không.

Ngọn lửa chỉ thoáng hiện lên một chút liền biến mất vô ảnh, giống như tâm tình của Ninh Hữu.

Ninh Hữu có chút không dám nhìn biểu tình của họ.

Cúi đầu, chính mình cũng miên man suy nghĩ.

Càng nghĩ trong lòng càng thêm sợ hãi, trong mắt nhịn không được phiếm ra chút nước.

Vợ chồng Lương Mạn vừa rồi đích thực là bị khiếp sợ, nửa ngày vẫn không khôi phục tinh thần lại, chờ đến khi họ thật vất vả mới tiếp nhận được chuyện vừa rồi xác thật là sự thật, liền thấy đứa con nhỏ của mình rũ đầu, hốc mắt hồng hồng.

Lương Mạn tự nhiên là minh bạch Ninh Hữu đang lo lắng sợ hãi cái gì, bà lập tức đi qua ôm Ninh Hữu vào trong ngực, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, đau lòng cực kỳ.

“Đứa nhỏ ngốc, con vĩnh viễn đều là con trai của ba mẹ, chúng ta chỉ là không nghĩ tới, con trai của chúng ta lại lợi hại như vậy!”

“Tiểu Hữu giỏi quá!”

Ninh Hữu chớp mắt vài cái, đem nước mắt chớp trở về.

Nghiêm túc mà lại cẩn thận cẩn thận hỏi, “Thật sự?”

Lương Mạn nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nộn nộn của cậu, “Đương nhiên là thật, mẹ còn sẽ lừa con sao!”

Thạch Bằng cũng đã đi tới, ra vẻ tức giận nói, “Như thế nào, không tin ba mẹ sao?”

Ninh Hữu lập tức lắc đầu.

Sau đó nở nụ cười, phảng phất kia ánh mặt trời sáng sớm, một mảnh sáng lạn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...