Thịnh Thế Đích Phi
Chương 342: Mẹ con ân đoạn
“Tiện nhân!” Công chúa Trân Ninh nhìn chằm chằm Liễu Quý Phi nằm trên mặt đất, trên mặt tràn đầy oán hận lạnh như băng cùng chán ghét. Lời Trầm Dương nói…, hoàn toàn đánh nát chờ mong cuối cùng trong lòng công chúa Trân Ninh dành cho mẫu thân. Lúc trước công chúa Trân Ninh bị hôn mê trong lãnh cung đến nỗi dung nhan bị hủy, trong hai năm qua nàng chưa bao giờ không hận Liễu Quý Phi, nhưng trong loại hận ý này khó mà không phải bí mật mang theo một chút kỳ vọng cùng với ỷ lại không cách nào cắt đứt với mẫu thân. Nếu như đêm nay Liễu Quý Phi chân tâm thật ý xin lỗi nàng, dù chỉ có một chút áy náy và hối hận, cái trâm vàng kia của công chúa Trân Ninh cũng sẽ không đâm đến trên người nàng. Nhưng lúc này, trong mắt công chúa Trân Ninh cũng chỉ có đơn thuần chán ghét và thống hận, tình mẹ con từ nay về sau chính thức ân đoạn nghĩa tuyệt. Mặc Vô Ưu nghe xong lời của Trầm Dương cũng không hề do dự, nâng tay lên nhanh chóng rút cái trâm vàng kia ra, trong khoảng thời gian ngắn máu chảy như rót. Mặc Vô Ưu hung ác lấy ra thuốc tiên chữa thương do Trầm Dương luyện chế đổ lên, sau đó từ bên trên vạt áo của Liễu Quý Phi giật xuống một đoạn lụa trắng bắt đầu băng bó miệng vết thương. Công chúa Trân Ninh lại không thương tổn đến chỗ trí mạng của Liễu Quý Phi. Nếu như bài trừ tương lai không thể có con…, cuối cùng cho dù Liễu Quý Phi chết cũng chỉ là do máu chảy quá nhiều mà thôi. Mà bây giờ đã có thuốc tiên cầm máu của Trầm Dương tự nhiên không có nguy hiểm tánh mạng rồi. Sau khi băng bó kỹ miệng vết thương, Mặc Vô Ưu lại lấy ra một bình sứ nhỏ cho Liễu Quý Phi uống. Sau một lát, thần sắc vốn tái nhợt của Liễu Quý Phi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu khôi phục màu hồng. “Đồ tốt như vậy, cho nàng ta dùng không phải chà đạp rồi hả? Ta cho con vật như vậy là để con lãng phí như thế sao?” Trầm Dương nhìn chằm chằm vào Mặc Vô Ưu không vui mà nói. Mặc Vô Ưu ngẩng đầu ngọt ngào cười nói với Trầm Dương: “Sư phó, Định Vương thúc và Vương phi chắc chắn còn có lời muốn hỏi, cái dạng vừa rồi của bà ta ở đâu có thể hỏi ra cái gì?” Trầm Dương hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngược lại con thông minh.” Mặc Tu Nghiêu híp mắt, mắt thấy thần sắc của Liễu Quý Phi tốt lên, hờ hững gật đầu nói: “Đã không có việc gì rồi. . . Khiếu Vân, ngươi có ý kiến gì?” Mặc Khiếu Vân khoanh tay, thản nhiên nói: “Tất cả mặc cho Định Vương thúc xử trí. Người này không còn quan hệ gì với cháu và Hoàng tỷ.” “Không còn quan hệ?” Công chúa Trân Ninh đột nhiên mở miệng nói, quay đầu nhìn chằm chằm vào dung nhan xinh đẹp của Liễu Quý Phi cắn răng nói: “Bà ta còn thiếu nợ ta khuôn mặt.” Nghe vậy, Liễu Quý Phi biến sắc, trừng công chúa Trân Ninh cả giận nói: “Ngươi muốn làm gì?” Công chúa Trân Ninh nhìn nàng, cắn răng từng một chữ nói: “Ngươi hủy mặt của ta, chẳng lẽ không nên bồi thường cho ta sao?” Liễu Quý Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi là do ta sinh đấy, đừng nói ta hủy mặt của ngươi, cho dù ta đã lấy mạng của ngươi, ngươi cũng nên nhận lấy.” Mặc Khiếu Vân đi đến bên người công chúa Trân Ninh, lôi kéo tay của nàng nhìn Liễu Quý Phi nói: “Ta đã vừa nói, chúng ta cùng ngươi không còn quan hệ.” Liễu Quý Phi khinh thường hừ nhẹ một tiếng, quan hệ mẹ con ruột thịt sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được. Trong mắt Liễu Quý Phi, Mặc Khiếu Vân và Trân Ninh vĩnh viễn đều là con cái của nàng, nàng có thể chẳng thèm ngó tới bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thể bất kính với nàng. Cứng rắn chống dậy đi đến cái ghế để ở một bên, tuy đã băng bó miệng vết thương, nhưng tổn thương kia cho dù là dạng linh đan diệu dược thế nào cũng không bao giờ có thể khôi phục được. Đau đớn kịch liệt khiến cho nét mặt của nàng trở nên có chút vặn vẹo, ánh mắt quét về phía công chúa Trân Ninh càng giống như ngấm độc. Công chúa Trân Ninh lại khắp nơi không để ý tới ánh mắt của nàng, khi một người hoàn toàn tuyệt vọng với một người khác, sẽ trở nên quá mức lạnh lùng. Liễu Quý Phi cũng không để ý phản ứng của công chúa Trân Ninh và Mặc Khiếu Vân, nếu như lúc trước nàng đối với hai đứa con này còn có bất kỳ ý định gì…, qua hơn hai năm thống khổ giãy dụa cũng làm cho nàng từng chút một gạt bỏ toàn bộ cảm tình không có ý nghĩa này. Sau khi Mặc Tu Nghiêu cùng Diệp Ly xuất hiện ở chỗ này, hơn phân nửa lực chú ý của Liễu Quý Phi đã tập trung vào trên người của bọn họ. Chỉ là đối với Mặc Tu Nghiêu đã không còn mê luyến cuồng dại không thay đổi lúc trước, trái lại tràn đầy oán hận khắc cốt. Thậm chí, lúc này so với Diệp Ly, Liễu Quý Phi lại càng hận Mặc Tu Nghiêu. Nhưng nàng biết rõ, mình không thể lại xúc động. Mặc Tu Nghiêu vô tình đối với nàng, xưa nay nàng đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. “Định Vương, ngươi sai sử hai người kia ám sát ta là có ý gì? Chớ không phải là muốn trở mặt cùng Bắc Nhung?” Liễu Quý Phi hất hàm, ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nghiêu nói. Bây giờ nàng là chuẩn Vương phi Bắc Nhung, thân phận không thể thấp hơn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly. Nàng cũng không cần phải khách khí với bọn họ. Diệp Ly im lặng, yên lặng nhìn thoáng qua Mặc Tu Nghiêu ngồi bên người. Đây là vì yêu sinh hận trong truyền thuyết? “Ngươi có ý tứ gì?” Công chúa Trân Ninh tiến lên phía trước nói: “Chuyện này liên quan gì đến Định Vương phủ? Bản công chúa muốn giết ngươi thì thế nào đây? Cùng lắm thì Bản công chúa đền mạng cho ngươi!” “Hoàng tỷ!” Mặc Khiếu Vân liếc nhìn Liễu Quý Phi thật sâu, đối với công chúa Trân Ninh nói: “Xem Định Vương thúc nói thế nào.” Mặc Tu Nghiêu quay đầu nhìn công chúa Trân Ninh cùng Mặc Khiếu Vân, nhạt cười nhạt nói: “Trân Ninh, tuy phụ hoàng ngươi đã chết, Đại Sở hiện tại ước chừng cũng không có liên quan gì với các ngươi. Nhưng chỉ cần Bản vương thừa nhận ngươi là công chúa, ngươi vẫn là công chúa. Cầm mạng của ngươi đi đổi mạng của nàng? Bản vương cho người nuôi ngươi lâu như vậy chính là vì cái này sao? Thiếu mất bộ phận nào ai bồi thường cho bổn vương?” Công chúa Trân Ninh ngẩn ngơ, nàng cũng không am hiểu rất nhiều chuyện lục đục với nhau. Nhưng cũng biết mình hành động theo cảm tình cũng không thể giải quyết vấn đề, cúi đầu nói: “Định Vương thúc, là Trân Ninh sai.” Lúc này Mặc Tu Nghiêu mới thoả mãn gật đầu, hắn nuôi một công chúa một hoàng tử này cũng không phải để lấy ra chơi đấy, nếu vì một Liễu Quý Phi mà bồi thường tánh mạng chẳng phải hắn uổng phí rất nhiều công sức sao. Cho nên công chúa Trân Ninh và Mặc Khiếu Vân không thể chết được, còn phải sống thật tốt. Nghiêng đầu nhìn Liễu Quý Phi, Mặc Tu Nghiêu ôn hòa mà hỏi: “Cho dù Bản vương muốn trở mặt với Bắc Nhung? Ngươi lại muốn thế nào? Có muốn đi về hỏi Gia Luật Dã, có nguyện ý vì ngươi mà khai chiến với Bản vương hay không?” “Ngươi!” Liễu Quý Phi giận dữ, câu hỏi hời hợt này của Mặc Tu Nghiêu, rõ ràng là đang cười nhạo nàng. “Ta thế nào?” Mặc Tu Nghiêu nhướn mày cười nói. “Vương gia, thái tử điện hạ Bắc Nhung và Thất hoàng tử đến rồi.” Ngoài cửa, Trác Tĩnh tiến đến bẩm báo. “Ah? Đêm nay Trường Hưng vương phủ nho nhỏ này lại náo nhiệt. Gọi bọn hắn vào.” Chỉ chốc lát sau, Trác Tĩnh liền dẫn Gia Luật Hoằng, công chúa Dung Hoa cùng với Gia Luật Dã đến. Chứng kiến máu tươi trên mặt đất cùng Liễu Quý Phi một thân chật vật, tất cả mọi người sững sờ. Công chúa Dung Hoa mở miệng cười nói: “Vương phi, đây là làm sao vậy?” Diệp Ly thản nhiên nói: “Không có gì, Thanh Y Na cô nương đột nhiên xâm nhập Trường Hưng vương phủ có ý đồ bất lợi với Trường Hưng Vương và công chúa. Công chúa nhất thời kinh hoảng làm Thanh Y Na cô nương bị thương.” “Diệp Ly! Ngươi nói bậy!” Liễu Quý Phi gào thét, nhưng theo đó tác động miệng vết thương đau đớn lại làm cho nàng cắn chặt răng răng, đổ mồ hôi lạnh. Gia Luật Dã đi qua đỡ lấy Liễu Quý Phi lung lay sắp đổ ngồi lên ghế, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?” Liễu Quý Phi cắn môi, ủy khuất mà nói: “Vương gia, là Định Vương và Định Vương phi sai sử cái nha đầu kia làm ta bị thương.” Ba nữ tử đang ngồi ngoại trừ công chúa Trân Ninh cùng mắt trợn trắng nhìn lên trời. Liễu Quý Phi này tốt xấu cũng có 34-35 rồi, làm nũng như vậy thật sự có thể sao? Gia Luật Dã hiển nhiên đối với Liễu Quý Phi mảnh mai không có đồng cảm gì, trầm giọng nói: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Diệp Ly nhạt cười nhạt nói: “Thanh Y Na cô nương không phải là muốn muốn nói Bản phi phái người bắt ngươi đến đấy chứ?” Liễu Quý Phi nói lỡ, nàng xác thực là tự mình đến Trường Hưng vương phủ, nhưng nguyên nhân đến đây lại không thể nói trước mặt nhiều người như vậy. Thần sắc Diệp Ly lạnh nhạt nhìn Gia Luật Dã nói: “Gia Luật vương tử, vừa rồi Thanh Y Na cô nương tự dưng chỉ trích Bản phi và Vương gia sai sử công chúa Trân Ninh ám sát nàng. Hiện tại Bản phi còn muốn nói là nàng tự dưng xâm nhập Trường Hưng vương phủ có ý đồ tổn thương công chúa và Trường Hưng Vương, vu hãm Bản vương phi đây.” Gia Luật Dã nhíu mày, tuy tình hình trước mắt kỳ thật trong lòng hắn càng tin tưởng Liễu Quý Phi. Nhưng lời Diệp Ly nói lại chặn hắn đến không lời nào để nói, đồng thời đối với chuyện Liễu Quý Phi tự tiện chạy đến Trường Hưng vương phủ, trong lòng Gia Luật Dã cũng mất hứng. Gia Luật Hoằng ngồi ở một bên nhìn xem Diệp Ly làm khó dễ Gia Luật Dã, trên mặt lại vô cùng bình thản. Chỉ khẽ cau mày nói: “Định Vương và Định Vương phi thân làm chủ nhân, quả quyết sẽ không vô lễ với khách nhân như thế. Huống chi sai sử công chúa Trân Ninh ám sát Thanh Y Na không khỏi nói không thông một chút. Ngược lại là Thất đệ, Thanh Y Na không phải vẫn ở cùng một chỗ với ngươi sao, sao lại chạy đến Trường Hưng vương phủ.” Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu sai sử công chúa Trân Ninh hành thích xác thực về tình về lý đều không hợp. Nhưng Gia Luật Hoằng lại trực tiếp không để ý đến sự thật công chúa Trân Ninh tự mình ám sát Liễu Quý Phi, rõ ràng đổ hết lỗi sai lên người Liễu Quý Phi. Gia Luật Dã ngưng lông mày nói: “Vương huynh nói rất đúng, chuyện ngày hôm nay chỉ sợ là một hiểu lầm.” Công chúa Dung Hoa che miệng cười nói: “Thất đệ nói không sai. Thanh Y Na giống Liễu Quý Phi đã qua đời như thế, sinh ra một ít hiểu lầm cũng là tránh không khỏi. Hai ngày trước Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh còn từng lên cửa bái phỏng đây. Chẳng lẽ Trường Hưng Vương và công chúa hiện tại còn. . .” Mặc Khiếu Vân cung kính chắp tay với công chúa Dung Hoa nói: “Dung Hoa cô cô dạy dỗ phải, trước đây là Bản vương và Hoàng tỷ lỗ mãng rồi. Chuyện đã rõ ràng, tỷ đệ chúng ta và Thanh Y Na cô nương cũng không có liên quan, là chúng ta nhận lầm người.” Nói xong, Mặc Khiếu Vân lui về phía sau một bước, âm thầm bắt lấy tay công chúa Trân Ninh thật chặt. Công chúa Trân Ninh rủ con mắt xuống giấu đi hận ý trong mắt, cuối cùng không nói thêm gì mà chấp nhận lời nói của Mặc Khiếu Vân. Gia Luật Hoằng cười nói: “Là hiểu lầm thì tốt rồi, như vậy chuyện đêm nay. . . .” Mặc Khiếu Vân nói: “Đêm nay cũng là hiểu lầm, Thanh Y Na cô nương đột nhiên đến, trong lúc nói chuyện chúng ta đã xảy ra một ít xung đột. Hoàng tỷ cho rằng Thanh Y Na cô nương muốn bất lợi với chúng ta mới đâm bị thương nàng. Kính xin Gia Luật vương tử thứ lỗi. Nếu có trách phạt, Khiếu Vân nguyện một mình gánh chịu.” Người ta đã nói như vậy rồi, Gia Luật Dã tự nhiên cũng không thể bắt nạt một đứa trẻ mới mười ba mười bốn tuổi. Chỉ đành cứ như vậy, cái trâm này của Liễu Quý Phi coi như là khổ sở uổng phí rồi. Gia Luật Dã trầm mặt cáo từ Mặc Tu Nghiêu cùng Diệp Ly, đỡ Liễu Quý Phi đi ra ngoài. “Chờ một chút.” Trầm Dương vẫn ở một bên xem náo nhiệt đột nhiên mở miệng nói. Tuy Gia Luật Dã cũng chưa quen thuộc Trầm Dương, nhưng cũng biết địa vị của ông tại Định Vương phủ hết sức đặc thù, quay đầu kiên nhẫn chờ ông nói chuyện. Chỉ thấy Trầm Dương tiếp nhận một phương thuốc Mặc Vô Ưu viết xong đưa tới nói: “Tục ngữ nói, tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ. Nếu là bị bệnh, lão phu không thể không để ý tới. Số lần sinh non của vị cô nương này quá nhiều, vừa rồi lại tổn thương đến vị trí có chút không đúng. Phương thuốc này ngươi lấy về cho nàng dùng a. Mặc dù không thể bảo chứng tương lai còn có thể có thai, nhưng đối với thân thể cũng không tệ lắm.” Lời này vừa ra, thần sắc của toàn bộ người trong đại sảnh đều trở nên cổ quái rồi. Kỳ thật trước đó bọn người Diệp Ly cũng đã biết, nhưng bây giờ nhìn đến Trầm Dương nghiêm trang nói những lời này với Gia Luật Dã, khóe miệng tươi cười của Diệp Ly vẫn không nhịn được cứng ngắc lại một chút. Sắc mặt Gia Luật Dã càng âm trầm dọa người, cho dù người Bắc Nhung cũng không đặc biệt quan tâm vấn đề về phương diện này của nữ tử, nhưng đó cũng chỉ là dân chúng Bắc Nhung bình thường, trình độ coi trọng của hoàng tộc quyền quý đối với mấy chuyện này không thể kém so với người Trung Nguyên. Cho dù Gia Luật Dã và Liễu Quý Phi không phải có chuyện như vậy, nhưng bị nói ra trước mặt nhiều người như vậy nói ra vẫn vô cùng mất mặt. Liễu Quý Phi tức thì bị một bút của thần này của Trầm Dương làm cho sắc mặt trắng bệch, oán hận trừng Trầm Dương và Mặc Vô Ưu, mới thần sắc hoảng hốt đi theo Gia Luật Dã. Gia Luật Dã vừa đi, Gia Luật Hoằng và công chúa Dung Hoa tự nhiên không ở lâu, cũng đứng dậy cáo từ theo. Thấy không có chuyện gì của mình, Trầm Dương đứng dậy mang theo Mặc Vô Ưu cũng muốn đi. Khi đi ngang qua bên người công chúa Trân Ninh dừng lại nhìn nói: “Ngươi cô nương này ngược lại là có chút ý tứ, sau này đến Định Vương phủ tìm ta a.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi. Công chúa Trân Ninh và Mặc Khiếu Vân không rõ Trầm Dương có ý gì, Mặc Vô Ưu lại biết. Nhưng tổn thương của công chúa Trân Ninh thật sự là quá nặng, cho dù Mặc Vô Ưu đối với y thuật của sư phó vô cùng có lòng tin cũng không dám cam đoan nhất định có thể khỏi hẳn. Chỉ đành phải nói: “Trân Ninh, nhớ rõ lời sư phó nói…, có rảnh nhất định phải tới Định Vương phủ.” Chứng kiến công chúa Trân Ninh gật đầu, mới khom người với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu rồi đuổi theo. Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh chỉ còn lại có bốn người Mặc Tu Nghiêu, đại sảnh vốn hào khí ngưng trọng giương cung bạt kiếm lúc nãy lập tức trầm tĩnh lại. Mặc Tu Nghiêu nhíu mày nhìn đôi thiếu niên nam nữ trước mắt, chuyện đêm nay tuy không nhiều lắm nhưng xuất hiện liên tục khác nhau đều khiến Mặc Tu Nghiêu vô cùng khó chịu. Ánh mắt nhìn Mặc Khiếu Vân cùng với công chúa Trân Ninh cũng mang thêm vài phần bất thiện. Cho dù không cố ý phóng thích, uy áp của cường giả như vậy cũng làm cho trên trán công chúa Trân Ninh, Mặc Khiếu Vân toát ra mồ hôi rậm rạp. Nhìn bộ dáng hai tỷ đệ cứng rắn chống đỡ, Diệp Ly than nhẹ một tiếng giơ tay lên nắm chặt tay Mặc Tu Nghiêu, nói khẽ với hai người Mặc Khiếu Vân: “Các cháu cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thật tốt. Về sau không thể làm việc lỗ mãng.” Mặc Khiếu Vân gật đầu đồng ý. Mặc Tu Nghiêu chằm chằm vào công chúa Trân Ninh hỏi: “Trong lòng ngươi vẫn còn có hận?” Công chúa Trân Ninh cắn răng nói: “Hận không thể đem bà ta bầm thây vạn đoạn!” Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, hỏi: “Ngươi dựa vào cái gì?” Công chúa Trân Ninh sững sờ, có chút khó hiểu nhìn Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Ngươi có bản lĩnh đem nàng bầm thây vạn đoạn sao? Chỉ sợ lần sau rơi xuống trong tay nàng, người bị bầm thây vạn đoạn đã thành ngươi rồi.” Công chúa Trân Ninh cắn răng, luận về bản lĩnh thủ đoạn, nàng xác thực không bằng Liễu Quý Phi. Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly đứng dậy, nhàn nhạt nhìn hai người nói: “Chuyện Liễu Quý Phi hai người các ngươi không được lại nhúng tay, cũng như. . . không cho phép các ngươi giúp nàng. Nếu để cho Bản vương phát hiện các ngươi âm thầm làm chuyện gì không nên làm. . . Đừng trách Bản vương tâm ngoan thủ lạt.” Trong lòng Mặc Khiếu Vân nhảy dựng, lời này Định Vương có ý là định đối phó Liễu Quý Phi rồi. Đỡ công chúa Trân Ninh, Mặc Khiếu Vân cung kính nói: “Cẩn tuân Định Vương thúc dạy bảo, Khiếu Vân và Hoàng tỷ cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Bà ta đã không còn liên quan gì đến chúng cháu rồi.” “Rất tốt.” Mặc Tu Nghiêu thoả mãn gật đầu, nắm Diệp Ly tay đi ra ngoài. Trở lại trong phủ, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đều ra nghiêm lệnh không cho phép đem chuyện tối ngày hôm qua báo cho Thanh Vân Tiên Sinh. Kỳ thật Thanh Vân Tiên Sinh lớn tuổi như thế, rất nhiều chuyện phàm tục đã sớm không để trong lòng, cũng nhìn rất rộng rãi, nhưng thân là hậu bối có hiếu tâm vẫn không hi vọng lão nhân gia quan tâm vì chút chuyện bọn họ có thể giải quyết. Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu vừa mới dậy, thị vệ phía ngoài liền tới bẩm báo, “Đông Phương cô nương cầu kiến.” Diệp Ly sửng sốt một chút, có chút không rõ Đông Phương cô nương này rốt cuộc là ai. Mặc Tu Nghiêu khinh thường cười khẩy nói: “Cái người núi Thương Mang kia. Đi mời công tử Thanh Trần xử lý, Bản vương và Vương phi còn có việc.” Thị vệ lĩnh mệnh đi, Diệp Ly khó hiểu mà hỏi: “Chúng ta có chuyện gì?” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Chúng ta đi xem tiểu công chúa của chúng ta, bồi dưỡng cảm tình?” Trong đại sảnh Định Vương phủ, nữ tử một thân áo trắng đang ngồi yên lặng uống trà. Dường như không chút cảm thấy phẫn nộ nào bởi vì bị chủ nhân vắng vẻ, chỉ là bình tĩnh chờ đợi. Sau nửa canh giờ, ngoài cửa mới vang lên tiếng bước chân. Bên môi nữ tử áo trắng cong lên một nụ cười hoàn mỹ, ngẩng đầu lên, thấy được không phải là nam tử áo trắng tóc trắng tuấn mỹ kia, mà là nam tử khác tóc đen áo trắng như tuyết thanh dật xuất trần. Tuy Thanh công tử Trần khiến người khác chú mục, nhưng đêm qua nàng đem tất lực cả chú ý dùng trên người Mặc Tu Nghiêu, vậy mà hoàn toàn không để ý Từ Thanh Trần ngồi ở chính giữa đám con cháu Từ gia. Nhưng chỉ nhìn người áo trắng kia phong thái nhanh nhẹn, thực sự có thể đoán được ra thân phận của người đến, đứng dậy, cười nhạt nói: “Đông Phương U bái kiến công tử Thanh Trần.” Từ Thanh Trần nhàn nhạt mỉm cười, gật đầu nói: “Đông Phương cô nương không cần đa lễ, mời ngồi.” Đông Phương U gật đầu yên vị, nhìn Từ Thanh Trần nói: “Không biết Định Vương có đó không?” Từ Thanh Trần cười nói: “Định Vương có một số việc muốn làm, không rảnh tiếp đãi cô nương, xin hãy tha lỗi.” Đông Phương U nhìn Từ Thanh Trần nhướn mày nói: ” Công tử Thanh Trần có địch ý với ta? Không biết tiểu nữ tử có chỗ nào khiến công tử Thanh Trần không vui rồi?” Từ Thanh Trần cười không nói, Đông Phương U có chút bất đắc dĩ thở dài nói: “Ta hiểu được, công tử Thanh Trần là biểu huynh của Định Vương phi, cũng khó trách công tử Thanh Trần bất mãn tiểu nữ rồi.” Từ Thanh Trần nhàn nhạt lắc đầu nói: “Chỉ sợ là Đông Phương cô nương cảm thấy tại hạ có địch ý với ngươi a? Đông Phương cô nương suy nghĩ nhiều quá, Cảm tình Ly nhi và Định Vương là chuyện của bọn họ, là tốt hay xấu đều là chuyện của bọn họ, Từ gia sẽ không nhúng tay.” Đông Phương U nói: “Tiểu nữ cũng không định chen chân vào cảm tình giữa Định Vương, Định Vương phi.” Từ Thanh Trần nói: “Đây là chuyện của chính Đông Phương cô nương.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương