Thôn Hoa Khó Gả
Chương 10
Khi nói chuyện liền phải duỗi tay lại đây kéo Kỷ Đào. Kỷ Đào bước nhanh hai bước, giống như vô tình tránh đi. Người đứng trước mặt ôn nhu như nước, kiều kiều nhược nhược chính là Phùng Uyển Phù. Từ năm đó ở trong cánh rừng bị ong chích trở về, Phùng Uyển Phù đối với Kỷ Đào cùng Phó đại phu luôn là khách khách khí khí có lễ. Phó đại phu còn tốt, dù dao cũng là nam nhân, lại già, Phùng Uyển Phù không tiện thân cận. Nhưng Kỷ Đào lại không phải vậy, hai người tính ra độ tuổi cũng gần nhau. Phùng Uyển Phù hai ba ngày lại tìm nàng, thậm chí còn tưởng cùng nhau tìm Phó đại phu học y thuật. Phó đại phu nói cuộc đời này chỉ thu một người đồ đệ, không thể thu thêm. Phùng Uyển Phù thấy dây dưa không được, liền đối với Kỷ Đào càng thêm khách khí. Liền như bây giờ, Dương gia con cháu đông đúc, trong phòng đứng ngồi rất nhiều người. Phùng Uyển Phù như vậy duỗi tay ra, khiến cho mọi anh mắt trong phòng đều đổ lại đây. "Kỷ cô nương, ngài có thể hỗ trợ nhìn xem sao?" Nam tử lên tiếng hỏi, chính là Dương Đại Lương. Hắn đi đến bên cạnh Kỷ Đào hỏi trong giọng nói tràn đầy lo lắng. Kỷ Đào gật đầu, vén rèm đi vào trong phòng. Trong phòng một mảnh tối tăm. Chỉ có một cửa sổ nhỏ, nhưng đã đóng lại. Nữ nhân nằm trên giường ấn đường nhíu chặt, thỉnh thoảng lại rên lên bài tiếng. Chăn đắp đầy mụn vá. Kỷ Đào đi qua cẩn thận quan sát một vòng, nhìn thấy ngồi cạnh đó đại nương sắc mặt không kiên nhẫn, vừa thấy chính là đỡ mới mời lại đây. "Đại nương, người tùy ý, con cảm thấy sẽ thuận lợi." Kỷ Đào khẽ cười nói. Bà đỡ lúc này sắc mặt mới đẹp lên chút, tiến lên sợ bụng nói: "Hắn chính là quá cẩn thận, nữ tử sinh đẻ mà thôi, có ta ở đây không cần phiền Kỷ cô nương. " Sắc mặt Kỷ Đào dịu lại, lời này chính là nói tốt cho nàng. Nàng đi ra ngoài phòng, Dương Đại Lương nhanh chạy lên, sắc mặt lo lắng hỏi: "Kỷ cô nương như thế nào?" Kỷ Đào nói: "Vẫn chưa thấy dấu hiệu khó đẻ, đại nương đỡ đẻ nhiều năm, ngươi hẳn nên tin tưởng nàng." Dương Đại Lương vò đầu, có chút ngượng ngùng đáp: "Kỷ cô nương nói đúng." Đứng phía sau hắn có một phụ nhân khoảng sáu mươi tuổi muốn nói lại thôi, đẩy ra Dương Đại Lương, "Kỷ cô nương, vừa nãy có nhìn ra thai này là nam hay nữ?" Kỷ Đào hơi kinh ngạc, nhìn về phía Dương Đại Lương, thấy sắc mặt hắn, hiển nhiên hắn cũng muốn biết. "Không chú ý lắm, sinh rồi sẽ biết. Lại nói đại tẩu còn trẻ, ngày sau còn dài, sinh nam sinh nữ đều là giống nhau. Sau này nhất định sẽ nam nữ song toàn." Kỷ Đào nhàn nhạt nói. Sắc mặt lạnh đạm hơn nhiều, cứ nghĩ rằng là người thương vợ, không ngờ tới..... Nàng trở về ngồi xuống ghế dựa, trong lòng thở dài, trọng nam khinh nữ vốn là suy nghĩ bình thường của nhà nông. "Phải rồi đại bá nương, đại tẩu còn trẻ, sau này còn sinh cho ngài rất nhiều tôn tử, đây là thai đầu, ngài không cần lo lắng." Thanh âm Phù Uyển Phù vang lên. "Đúng vậy, đúng vậy...." Dương Đại Lương kéo tay nương hắn, cười với Phùng Uyển Phù nói: "Nương đại ca chính là quá gấp, Phùng cô nương chê cười." Phùng Uyển Phù nhẹ giọng an ủi Dương Đại Lương vài câu, hai người đứng rất gần. Ky Đào thấy sắc mặt Dương Đại Lương càng thêm hồng, một vẻ xấu hổ bộ dáng. Phùng Uyển Phù đã mười sáu, đã tới tuổi cập kê. Nhưng lại không ai tới cửa cầu hôn, mọi người đều biết nàng là tức phụ được Dương Đại Thành mua về. Mọi người trong thôn đồn rằng nàng cùng với Dương Đại Thành đã sớm tư định chung thân, hai người bình thường rất thân mật. Lúc này nàng nói chuyện nhỏ nhẹ với Dương Đại Lương, tức khắc có người không vừa mắt. "Phùng cô nương thật là xinh đẹp, giống như trong tranh hoạ vậy." Một phụ nữ mặc áo thô mở miệng nói. Kỷ Đào mấy năm gần đầy nhận biết thêm nhiều người, người này là tẩu tử nhà mẹ đẻ của vợ Dương Đại Lương. Nghe vậy, Phùng Uyển Phù hơi mỉm cười, càng thêm vài phần uyển chuyển, mặt mày nhu hoà. Môi hồng như phấn, trang điểm kỹ càng, tóc chải tinh xảo, trên đầu cắm một cây trâm bạch ngọc. Hành động ưu nhã quý khí, quần áo cũng tinh xảo, so sánh cùng với các cô nương trong thôn, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. "Đại tẩu nói đùa." Phùng Uyển Phù tuy nói khiêm tốn, nhưng trên mặt thản nhiên, hiển nhiên là cảm thấy vị đại tẩu kia nói đúng. Phụ nhân kia nhếch miệng cười, ánh mắt không chút khách khí trên dưới đánh giá nàng một phen, cười nói: "Phùng cô nương, nếu ta nhớ không lầm, cô nương đã cập kê?" Nói tới việc này, Phùng Uyển Phù đỏ mặt, cúi đầu ôn nhu nói: "Đúng vậy, tháng trước vừa mới cập kê." "Là chuyện tốt." Phụ nhân vỗ đùi, nhìn mọi người trong phòng, cười nói: "Chuyện Phùng cô nương cùng Dương gia lão đại lưỡng tình lương duyệt, ta ở thôn bên cạnh đều nghe thấy, không biết Phùng cô nương khi nào làm hỉ sự? Hôm nay gặp mặt, ngày sau đại hỉ, Phùng cô nương nhất định phải mời ta một tiếng, ta nhất định đưa lên một phần lễ mọn..." Nghe phụ nhân giễu cợt, Phùng Uyển Phù càng thêm cúi thấp đầu. Kỷ Đào ngồi đó, có thể thấy được vành tai nàng đỏ lên nhiều. Phụ nhân bên kia vẫn còn tiếp tục nói: "Lại nói tiếp, duyên phận của Phùng cô nương cùng với dương gia lão đại liền thật như trong kịch người ta hát "Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên". Phùng cô nương vừa nhìn là biết người quý khí, lại cơ duyên xảo hợp lưu lạc tới thôn Đào Nguyên chim không thèm ỉa này, chính là nhân duyên trùng hợp như vậy. Dương gia lão đại nguyện ý trả tiền mua về....Mọi người nói, này không phải duyên phận là gì?" Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh. Phùng Uyển Phù ngẩng đầu, lúc này nàng mới hiểu rõ người phụ nữ này lời nói toàn là giễu cợt, rõ ràng tràn đầy ác ý. Nàng đứng lên, cưới lạnh nói: "Đại tẩu nói chuyện vô lễ, vận mệnh ta nhiều chông gai, này một đao nhắm thẳng ngay lòng ta mà chọc...." Phụ nhân kia cũng không sợ chút nào, thậm chí tươi cười trên mặt cũng không thay đổi, làm ra vẻ kinh ngạc, nói: "Này đó không phải đều là sự thật sao? Chuyện giai thoại này ngày sau nói không chừng còn lưu truyên trăm năm đâu." Phùng Uyển Phù nghe trong phòng mọi người đang khe khẽ cười nhỏ, cảm thấy bọn họ đang cười nhạo nàng. "Đại tẩu nên hy vọng ngày sau không có chuyện cần cầu ta mới tốt." Phùng Uyển Phù sắc mặt tức giận, cười lạnh nói. "Nha, này liền bực? Tuổi không lớn, tính tình lại không nhỏ. Đại tẩu so ngươi sống nhiều năm, nên cũng nhân đây khuyên ngươi một câu, đừng cả ngày đối với nam nhân phát tao, quản tốt chuyện nhà mình là được." Phụ nhân không chút nào sợ hãi, cười lạnh nói. Trong phòng mọi người càng thêm yên tĩnh, bên cạnh có người kéo lại nàng, có vẻ muốn làm nàng im miệng, phụ nhân lại càng thêm tức giận, "như thế nào liền không thể nói? Nàng năm đó tuổi nhỏ, ba huynh đệ nhà họ Dương lương thiện cứu nàng, nàng vốn nên về nhà mới phải. Nhưng nàng thật ra tốt lắm, không những không đòi về nhà, cũng thản nhiên như vậy tiến vào nhà toàn nam nhân. Chúng ta nông gia cô nương cũng chưa hào phóng như vậy, muốn ta nói, chỉ sợ thật là kỹ nữ.....Bằng không, như thế nào có thể ở nhà người khác, đang lúc thê tử người ta sinh nở lại đi câu dẫn nam nhân của người ta?" "Ngươi nói bậy!" Phùng Uyển Phù rốt cuộc nhịn không được, đột nhiên nhào lên muốn đánh người phụ nữ kia. Phụ nhân kia cũng không sợ nàng, hai người nháy mắt liền đánh nhau. Mọi người gần đó vội lên ngăn cản. Kỷ Đào há hốc mồm nhìn hoàn cảnh trước mặt, nàng không rõ như thế nào liền nhào lên đánh nhau. Tuy nhiên, nàng không tiến lên ngăn cản, thậm chí nàng còn dừa về trên ghế ngồi, miến cho bị tai hoạ lan tới. Bộ dáng vừa rồi của Phùng Uyển Phù cùng Dương Đại Lương, khách quan mà nói, Phùng Uyển Phù xác thật cố ý phát ra mị lực, thậm chí thấy Dương Đại Lương quẫn bách, mặt nàng càng đắc ý. Lại nói tiếp, Phùng Uyển Phù lớn lên xinh đẹp, cô nương trong thôn ,hầu như không có ai có thể so sánh với nàng. Rất mau, hai người liền tách ra. Dương Đại Thành lúc này bị người gọi cũng đã tới. vừa thấy Phùng Uyển Phù tóc tai hỗn độn, hốc mắt hồng hồng, hai mắt rưng rưng, cả người chật vật. Trên mặt bị máu tay sắc nhọn cào chảy máu, trong lòng liền đau xót, tiến lên cẩn thận kiểm tra, xác định không có gì nguy hiểm mới hơi thả lỏng. Hắn lúc này mới nhìn Dương Đại Lương cùng với nương hắn, lãnh đạm nói: "Đại ca, Phù nhi có hảo ý chờ đại tẩu sinh hài tử, như thế nào lại bị thương?" Lại nhìn Kỷ Đào, hoà hoãn sắc mặt nói: "Kỷ cô nương, có thể giúp Phù nhi xem vết thương được ko?" Kỷ Đào gật đầu đồng ý. "Ta phải về nhà." Phùng Uyển Phù đột nhiên nói, hung tợn trợn mắt nhìn người phụ nữ kia. Quay đầu liền đi, còn không quên tràn đầy chân thành tha thiết nói với Kỷ Đào: "Làm phiền Đào nhi muội muội." "Kỷ cô nương, co nương đi trước giúp Phùng cô nương bôi thuốc đi." Dương Đại Lương nhanh chóng nói. Kỷ Đào lúc này mới đứng dậy đi theo Phùng Uyển Phù ra ngoài. Phía sau loáng thoáng truyền đến thanh âm nổi giận của Dương Đại Thành. Phùng Uyển Phù đi rất nhanh, ra khỏi sân liền chạy vào nhà gạch xanh đối diện. Nói tới chuyện này, nhà Dương Đại Thành là nhà thứ hai trong thôn lót gạch xanh làm sân, chỉ là nhà ở còn chưa xây lại, nghe nói đang tìm người làm. Phùng Uyển Phù đợi sau khi Kỷ Đào vào nhà liền vội đóng cửa. Đưa tay sờ lên vết thương trên mặt, chạy nhanh vào sương phòng, chỉ để lại một câu, ngữ khi nôn nóng: "Đào nhi muội muội mau chút." Trong sương phòng rất sạch sẽ, trên giường là màn lụa màu hồng nhạt, gió thổi hơi nhẹ bay, nhìn rất đẹp. "Đào nhi muội muội nếu thích, ta còn có một ít, lát nữa kêu Đại Thành ca mang cho muội." Thanh âm Phùng Uyển Phù vang lên, trong giọng nói mang theo cảm giác ưu việt cùng đắc ý. Lại hơi sầu nói: "Vết thương này của ta có nghiêm trọng không?" Kỷ Đào xoay người nhìn Phùng Uyển Phù, từ trong hòm thuốc lấy ra bình sứ, cười nói: "Phùng cô nương, đây là thuốc tổ truyền của sư phụ ta, đối với thương tổn trên người rất có hiệu quả, cô nương có muốn dùng thử?" Phùng Uyển Phù nhìn gương, ấn đường nhíu lại, "Đào nhi muội muội, vết thương này, sẽ lưu sẹo sao?" Kỷ Đào tiến lên cẩn thận quan sát, miệng vết thương sâu có thể ẩn ẩn thấy được huyết nhục. "Phải cẩn thận, sẽ không lưu lại sẹo, nhưng là sẽ không ngay lập tức khỏi. Cần một hai năm, hẳn là sẽ không nhìn ra tới." Kỷ Đào nhàn nhạt nói. Ấn đường Phùng Uyển Phù càng thêm nhăn chặt, nhìn bình sứ trong tay Kỷ Đào, "Nếu là dùng thuốc này thì sao?" Kỷ Đào nhìn bình thuốc tinh xảo trong lòng bàn tay, "Đây là phương thuốc tổ truyền của sư phụ ta, bởi vì dược liệu khó tìm, một năm cũng chỉ có một lọ này. Nếu là dùng thuốc này lên vết thương của cô nương, không quá ba tháng khẳng định sẽ khôi phục như ban đầu, thậm chí phương thuốc này ta mới cải tiến một chút....." Nói tới đây, Kỷ Đào chớp chớp mắt, hơi có chút ngượng ngùng nói: "Nữ tử thích đẹp, ta liền cho thêm mấy dược liệu, cũng có thể dưỡng da. Tay của ta cũng thường xuyên bị thương, bây giờ mỗi ngày cũng sẽ boi một chút." Tầm mắt Phùng Uyển Phù dừng lại trên bàn tay như ngọc của Kỷ Đào, da trắng nhưng hồng, rất đẹp. "Ta muốn." Phùng Uyển Phù không chút khách khí lấy thuốc, mở ra liền bôi lên mặt. "Mười lượng bạc một lọ." Kỷ Đào thấy nàng bôi không sai biệt lắm, nhàn nhạt nói. "Cái gì?" Phùng Uyển Phù xoay người nhìn nàng, thấy nàng không phải nói giỡn, lại cúi đầu nhìn bình sứ trên bàn, "Mười lượng?" Kỷ Đào mỉm cười gật đầu, "Sư phụ nói, thấp hơn mười lượng không bán." "Phùng cô nương bây giờ là người nổi tiếng trên trấn trên, núi kia của cô nương mỗi năm nuôi sống không ít người. Rất nhiều người đều thầm nói cô nương là Bồ Tát, ngắn ngủn mấy năm liền biến dương gia thành phú hộ nổi tiếng xa gần. Nếu không phải như thế này, thuốc mỡ này ta cũng sẽ không lấy ra cho cô nương. Mười lượng bạc, trong thôn có lẽ cũng chỉ có cô nương muốn." Nghe vậy, Phùng Uyển Phù đắc ý cười đứng lên, đi đến trước giường. Từ gối đầu lấy ra túi tiền, móc ra một nén bạc tới đưa cho nàng, nhàn nhạt nói: "Đào nhi muội muội, muội cần phải đảm bảo không lưu sẹo." Kỷ Đào mỉm cười gật đầu, nhận bạc, mới nói: "Không cần phơi nắng, không thể đụng nước, mỗi ngày ba lần. Đúng rồi, Phùng cô nương không cần dùng nhiều, ta chỉ có một lọ này, nếu hết có thể phải chờ đến sang năm." Đúng lúc này cửa phòng bị người đẩy ra, Dương Đại Viễn vội vàng tiến vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương