Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 12: Danh sư cao đồ [3]



*

Nhất Chuy tiên sinh cùng Kim sư gia lúc này trong lòng đều thầm khen một tiếng: Lợi hại!

Lấy quan điểm người ngoài mà nhìn vào, lời đó của Đào Mặc thập phần đột ngột. Dù Cố Xạ cùng hắn giao tình có sâu sắc hơn, cũng chỉ là tứ diện chi duyên, sao có thể định đoạt chung thân đại sự của hắn? Nhưng nếu nghĩ sâu hơn một tầng, đây không phải là đang nói rằng hắn với Cố Xạ là tri giao, ngay cả chung thân cũng dám một lòng phó thác? Hơn nữa Cố Xạ là cao đồ của Nhất Chuy tiên sinh, vị Đông cô nương này là tốt là xấu ít nhiều cũng có nghe nói một chút, đem việc này ủy thác cho y, cũng là có ý thử dò xét.

Nghĩ lại kỹ càng, nhìn như một câu vô tâm là vậy, lại có nhiều cái lợi. Cũng không bởi khước từ mà đắc tội Nhất Chuy phu nhân, cũng không một tiếng đáp ứng, để lộ thái độ lỗ mãng.

Nhất Chuy phu nhân không giống bọn họ nghĩ nhiều như vậy, ánh mắt lập tức chuyển, nhìn Cố Xạ, chân ý trong đó không nói cũng hiểu.

Cố Xạ nghiêng đầu, nhìn bốn đôi mắt đang trông mong, thản nhiên nói: “Cân nhắc kĩ thì cũng có thể.”

Đào Mặc sửng sốt một chút, hiển nhiên chưa từng nghĩ y lại không thay mình từ chối, sắc mặt không khỏi lộ ra một chút mất mát.

Nhất Chuy phu nhân liền nói: “Đừng nghe Xạ nhi nói bậy. Y xưa nay đã như vậy, nói chuyện luôn lưu lại ba phần sống. Chất nữ của ta tướng mạo nhân phẩm đều là hiếm có, nếu không phải thấy Đào đại nhân là một nhân tài, ta còn không muốn nói tới chuyện này đâu.”

Những lời này của phu nhân tự nhiên chỉ có thể lừa Đào Mặc vừa mới đến. Như Kim sư gia đã ở nơi này lâu sớm đã nghe nói qua nàng chất nữ của bà ấy “Ban ban sự tích”, nếu nói là “Không muốn” chỉ sợ là đối phương không muốn mới phải.

*Ban ban sự tích: sự tích loang lổ, có vết có chàm v,v.. đại khái là có nhiều xì-căng-đan

Đào Mặc vốn muốn lấy chuyện để tang làm lý do cự tuyệt, lại nghĩ tới Lão Đào nói không thể tiết lộ việc này, trong lòng cuống cuồng, ấp úng nói: “Việc này, không vội.”

“Sao lại không vội? Các ngươi muộn một ngày thành thân, sẽ ít một ngày niềm vui kẻ mày trang điểm.” Nhất Chuy phu nhân nói, “Không bằng ngươi trước tiên để lại sinh thần bát tự, ta giao cho người coi miếu xem có hợp hay không, nếu là hợp, ngươi cũng có thể kịp đến hạ sính lễ.”

Đào Mặc mục trừng khẩu ngốc, không biết sao việc này lại tiến đến chuyện hạ sính lễ rồi.

Kim sư gia thấy bộ dáng ngây người như phỗng của chủ nhân mình, rốt cuộc không đành lòng, mở miệng nói: “Đang là cuối năm, đông gia vừa mới nhậm chức, trong nha môn sự vụ đang bề bộn, sợ là lúc này không được rảnh rỗi. Không bằng đợi đầu xuân năm tới, xuân ý tràn trề, lúc bách hoa đua tiếng sẽ bàn lại?”

“Nha môn sao lại có nhiều sự vụ như vậy?” Phu nhân trừng mắt nhìn Nhất Chuy tiên sinh, “Không phải lão gia lại sau lưng âm thầm gây sự đấy chứ?”

Nhất Chuy tiên sinh nào biết uống trà cũng uống phải lửa, liền vội vã cười làm lành nói: “Phu nhân minh giám. ta mấy ngày nay mỗi ngày đi theo bên cạnh phu nhân làm tùy tùng, cùng vào cùng ra, đâu có nhàn hạ đi can thiệp tới cái gì huyện nha công đường?”

Nhất Chuy phu nhân cười lạnh nói: “Lão gia thì an phận, nhưng ai biết bọn đồ tử đồ tôn của lão gia có an phận không.”

Ánh mắt Nhất Chuy tiên sinh đảo qua Cố Xạ đang hờ hững ngồi một bên, vẻ mặt như chuyện không liên quan đến mình, nói: “Ta đây cũng không biết. Cũng may có một đồ tử ở đây, phu nhân chính miệng hỏi y đi.”

Nhất Chuy phu nhân nhìn chằm chằm Cố Xạ.

Cố Xạ còn chưa kịp đáp, Đào Mặc đã giành trước mở miệng nói: “Y không hề đến gây sự.”

“Ta biết y sẽ không tới.” Nhất Chuy phu nhân nói, “Y nổi danh là không lên công đường. Bất quá ngươi chớ có nhìn vẻ mặt y trung hậu thành thật, kỳ thực trong bụng ý xấu rất nhiều.”

Kim sư gia thiếu chút nữa sặc ngụm trà. Cố Xạ vẻ mặt trung hậu thành thật?

Nhất Chuy tiên sinh thuận lợi đem họa đổ cho người khác, lão trong lòng thoải mái, phụ họa thêm: “Phải phải phải. Ta cũng không bằng y.”

Nhất Chuy phu nhân nói: “Đó là vì ông cũng ngang ngược mấy thập niên rồi.”

Nhất Chuy tiên sinh cười gượng.

Cố Xạ cuối cùng mở miệng nói: “Cày ruộng, gọi là canh phu. Săn thú, gọi là liệt phu. Tát nước, gọi là bát phu. Thê tử của bát phu, gọi là gì?”

Nhất Chuy phu nhân lông mày dựng thẳng, “Ngươi dám nói ta là người đàn bà đanh đá?”

*Ảnh chơi chữ, bát còn hiểu là ngang ngược, như câu trên nói Nhất Chuy tiên sinh ngang ngược cũng có thể gọi là bát phu, vợ của bát phu tức là Nhất Chuy phu nhân thì gọi là gì. Vợ của bát phu gọi là bát phụ nghĩa là người đàn bà đanh đá :)) omeoi

Cố Xạ nói: “Con không hề nói.”

Đào Mặc nhỏ giọng phụ họa nói: “Y đích thực không hề nói.”

Nhất Chuy phu nhân quay đầu trừng Nhất Chuy tiên sinh, “Ông nói!”

Nhất Chuy tiên sinh vội vã xin dung thứ: “Đều là lỗi của ta, đều là ta ngang ngược quá nhiều, liên lụy phu nhân.”

Nhất Chuy phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, quay đầu, đưa ngón tay ra chọc vào trán Đào Mặc một cái, “Ngươi cứ ở gần Xạ nhi, cẩn thận y lừa ngươi đi bán cũng không biết.”

Đào Mặc cười ngây ngô nói: “Nếu y thật muốn lừa, ta cho y lừa.”

Nhất Chuy phu nhân bị bộ dạng ngốc của hắn làm cho nghẹn nói không ra lời.

Nhất Chuy tiên sinh nhìn hắn một cái đầy thâm ý, nói với Cố Xạ: “Hiếm khi được Huyện thái gia tán thưởng, ngươi chớ có phụ lòng nhân gia mới được.”

Cố Xạ thản nhiên nói: “Sư phụ vì sao đối với hai chữ phụ lòng lại coi trọng như vậy?”

Nhất Chuy phu nhân ánh mắt bất thiện lập tức quét tới.

Nhất Chuy tiên sinh hung hăng trừng mắt liếc y một cái, lại vội vàng trưng ra nụ cười cực kỳ hân hoan với Nhất Chuy phu nhân, “Phu nhân, mặt trời đã quá đỉnh đầu rồi, không bằng chúng ta trở về phòng đi?”

Nhất Chuy phu nhân nhìn Đào Mặc lưu luyến không thôi, “Đào đại nhân không biết lần sau có còn đến nữa hay không.”

Nhất Chuy tiên sinh lập tức quét tới một ánh mắt sắc như dao!

.

Đào Mặc đành nói: “Đến, nhất định đến.”

Nhất Chuy phu nhân hài lòng nói: “Đã như vậy, qua Nguyên tiêu ta liền ở nhà cung đợi đại nhân đại giá.”

Đào Mặc nhìn phu nhân tựa sát vào Nhất Chuy tiên sinh chầm chậm rời đi, nhưng ngay cả nụ cười cũng không có.

Kim sư gia an ủi hắn nói: “Người trở về thương lượng với Lão Đào rồi hãy nói. Kỳ thực, Đông cô nương… cũng không tệ.”

Đào Mặc liếc nhìn Cố Xạ, nói như phát thệ: “Cho dù tốt ta cũng sẽ không lấy.”

Kim sư gia lấy làm kỳ lạ, “Đây là vì sao?” Nguyên tưởng rằng hắn là bất mãn Đông cô nương danh tiếng dữ dằn bên ngoài, hôm nay vừa nhìn, lại giống như có nguyên nhân khác.

Đào Mặc lại nhìn Cố Xạ.

Kim sư gia đảo mắt một vòng, nói: “Lẽ nào đã có người trong lòng?” Cũng phải, đến tuổi này, cái hốc tình yêu sớm nên mở rồi. “Nếu trong lòng đã có người, vừa nãy hẳn là nên nói rõ với phu nhân mới phải. Cũng không đến nỗi khiến phu nhân hoan hỉ uổng công như vậy.”

Đào Mặc hai gò má ửng đỏ, nét cười có chút men say, “Cũng không phải là có người.”

Kim sư gia thầm nghĩ: Nụ cười này của ngươi rõ ràng là có người trong lòng, không biết là cô nương nhà ai, lại khó mở miệng như thế.

Cố Xạ uống xong trà trong bôi, uể oải đứng dậy.

Đào Mặc cũng theo y đứng lên, trong mắt tràn ngập không muốn, “Ngươi cũng phải đi rồi?”

Cố Xạ nói: “Ừ.”

“Ngươi phải hồi phủ?”

“Ngươi có việc?” Mắt Cố Xạ lóe lên một tia sáng.

Đào Mặc lấy dũng khí nói: “Ta muốn mời ngươi ăn cơm, không biết ngươi có tán đồng ý hay không?”

Kim sư gia thở dài. Chính mình quả nhiên đáp ứng quá nhanh rồi, cũng chưa từng được ăn một bữa cơm!

“Có việc?” Cố Xạ vẫn kiên trì với hai chữ này.

Đào Mặc vắt óc, vẫn lắc lắc đầu.

Cố Xạ nhíu mày, tựa hồ có chút thất vọng, lắc lắc đầu, xoay người đi.

Đào Mặc như ma xui quỷ khiến cứ như vậy theo sau lưng y, cùng rời khỏi phủ.

Cố Tiểu Giáp điều khiển mã xa đĩnh đạc đứng chắn ở cửa chính.

Đào Mặc nhìn Cố Xạ lên xe, trong lòng khẽ động, bật thốt lên: “Ngươi có thể tiễn ta một đoạn không?”

“Thiếu gia!” Giọng nói bén nhọn của Hách Quả Tử từ phía sau mã xa của Cố Xạ truyền đến.

Cố Xạ mặt không có biểu tình gì buông mành xuống.

Cố Tiểu Giáp ném cho hắn một cái liếc mắt chế giễu, lập tức đánh xe đi.

Hách Quả Tử chờ bọn họ đi rồi, mới có thể đánh mã xa chạy tới, trong miệng còn tức giận bất bình, “Không biết là mã xa của ai, bá đạo như vậy, chiếm hết cả con đường.”

Đào Mặc thất hồn lạc phách lên xe, Kim sư gia như đang suy nghĩ điều gì đi theo phía sau hắn.

Mã xa chạy được một đoạn đường rồi, Kim sư gia mới mở miệng nói: “Đông gia muốn thu Cố Xạ cho mình sử dụng?”

Hắn thoạt tiên cho rằng Đào Mặc là muốn đứng cùng Cố Xạ một bến tàu để ngồi lên con thuyền của Nhất Chuy tiên sinh, nhưng bây giờ xem ra, hứng thú của hắn đối với Cố Xạ tựa hồ còn cao xa hơn Nhất Chuy tiên sinh. Chẳng lẽ là, hắn đã nhìn ra Nhất Chuy tiên sinh sớm đã không quản chuyện gì nữa, hiện nay người chân chính giải quyết việc của Nhất Chuy là Cố Xạ?

Nếu thật sự là như thế, vị Huyện thái gia mới nhậm chức này có phần quá đáng sợ. Không những đối đáp phản ứng hạng nhất, mà còn con mắt xem người nhìn mặt cực kỳ chuẩn xác không gì sánh được. Cũng may hắn là quan huyện, không phải tụng sư, nếu không chỉ sợ lại phải đau đầu vì hắn.

Đào Mặc đang ngẩn ngơ, chỉ nghe một chữ “thu” liền nhảy dựng lên, mặt mũi đỏ bừng nói: “Thu? Ta đâu nói muốn thu?”

Kim sư gia nghi ngờ nhìn hắn.

Giọng nói Đào Mặc thấp dần xuống, “Ta đâu có khả năng thu được y.”

Xem ra còn có mấy phần tự mình biết mình. Kim sư gia gật đầu.

Sau đó, Hách Quả Tử đưa lão về phủ, sau đó quay về nha môn mà không nói gì nữa.

.

Tảng sáng, một ngày đầy sương mù.

Đào Mặc đang ngủ say, đột nhiên bị một tràng tiếng gõ cửa làm giật mình. Thật vất vả chui ra ổ chăn, khoác y phục ra mở cửa, liền thấy Hách Quả Tử hai chân run rẩy, vẻ mặt như gặp phải quỷ, “Xảy, xảy ra án mạng!”

Đào Mặc giật mình, “Là ai xảy ra án mạng?”

Hách Quả Tử ngây người một lúc, hơn nữa ngày mới nhớ ra, “Là Đông phủ, Đông cô nương… tự vẫn!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...