Tiếng Gọi Tình Yêu Giữa Lòng Thế Giới

Chương 03 - Phần 07 - 08



Phần 07

Đã quá nửa đêm khi cha mẹ Aki và cha tôi đến được bệnh viện. Mẹ Aki liếc nhìn tôi rồi quay đi òa khóc. Ôm vợ trong tay, cha Aki khẽ gật đầu với tôi qua vai bà. Hai người họ nói chuyện với bác sĩ ở hành lang rồi vào phòng bệnh. Cha ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc ghế băng, ông đặt tay lên vai tôi, chẳng nói gì.

Thời gian nặng nề trôi đi. Rồi cha mang cho tôi cà phê đựng trong chiếc cốc giấy.

“Nóng đấy,” ông nói.

Nhưng tôi không thấy nóng. Tôi cẩn thận cầm cốc cà phê và đợi nó nguội đi. Nếu không làm thế, tôi sẽ bị bỏng lưỡi vì không cảm thấy nóng.

Sau nửa tiếng, cha mẹ Aki ra khỏi phòng. Mẹ Aki vừa lấy khăn mùi soa bưng mắt vừa quay sang tôi nói trong nước mắt, “Cháu vào gặp nó đi.”

Tôi khoác áo vô trùng, đội mũ và đeo khẩu trang theo yêu cầu của bác sĩ. Aki được đưa vào khu cách ly. Kim truyền cắm trên cánh tay và em đang phải thở ôxy. Khi tôi cầm lấy bàn tay bên kia, em khẽ mở mắt. Trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.

“Đến lúc phải chia tay rồi,” em nói. “Nhưng đừng buồn nhé Saku-chan.”

Tôi yếu ớt gật đầu.

“Ngoại trừ việc cơ thể mình không còn ở đây nữa, chẳng có gì đáng để buồn cả.” Dừng một lúc, em nói tiếp, “Mình có cảm giác thiên đường thực sự tồn tại. Và thiên đường ấy chính là ở đây.”

“Mình sẽ đến với Aki,” tôi chỉ nói được vậy sau một hồi lâu.

“Mình sẽ đợi.” Aki gắng gượng nở một nụ cười. “Nhưng đừng đến quá sớm. Ngay cả khi không còn ở đây, mình vẫn sẽ luôn ở bên bạn.”

“Mình biết.”

“Nhớ tìm ra mình nhé.”

Hơi thở mỗi lúc một cực nhọc. Sau một lát lấy hơi, Aki nói, “Tốt rồi. Bởi vì mình biết mình sẽ đi đâu.”

“Aki sẽ không đi đâu cả.”

“Ừ, đúng vậy.” Em nhắm mắt lại như một cái gật đầu. “Ý mình là mình hiểu điều đó.”

Aki đang rời xa tôi. Cả giọng nói, nét mặt và bàn tay tôi đang nắm lúc này…

“Còn nhớ ngày hè ấy không?” Giọng em nghe như đốm lửa tàn vừa lóe lên vì một ngọn gió. “Lênh đênh trên biển trong chiếc thuyền nhỏ ấy…”

“Nhớ chứ…”

“Nhớ chứ…”

Aki đang nói điều gì đó, nhưng tôi không nghe thấy gì nữa. Aki sắp ra đi, tôi nghĩ. Em ra đi và chỉ để lại những kỷ niệm tựa như mảnh kính vỡ sắc nhọn.

Đầu tôi tràn ngập hình ảnh về mặt biển xanh của mùa hè ấy. Mọi thứ đều ở trong đó. Chẳng thiếu điều gì. Tôi lưu giữ tất thảy. Nhưng nếu cố chạm vào những kỷ niệm đó, tay tôi sẽ tứa máu. Tôi ước mình mãi lênh đênh ở đó, và cùng với Aki biến thành những tia sáng lấp lánh trên mặt nước.

Phần 08

Cầu tàu nổi lên trong sương mù. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng sóng nhẹ nhàng gột rửa đám đá cuội trên bãi biển. Tiếng chim hót líu lo trên ngọn núi sau lưng. Hình như có rất nhiều loài.

“Mấy giờ rồi?” Aki nằm trên giường hỏi.

“Bảy rưỡi,” tôi nhìn đồng hồ, nói. “Đang có sương mù, nhưng chắc tan nhanh thôi. Có vẻ sẽ là một ngày nắng nóng.”

Chúng tôi mang đồ xuống dưới và rửa mặt bằng nước từ thùng chứa. Sau đó chúng tôi kết thúc bữa sáng đơn giản với bánh mì và nước hoa quả. Vẫn còn ba tiếng trước khi Oki đến. Chúng tôi quyết định trong lúc chờ cậu ta sẽ đi dọc bãi biển.

Cơn mưa đêm qua khiến không khí mát mẻ hơn so với buổi sáng thường lệ của mùa này. Con đường dẫn ra bãi biển trải bê tông, bây giờ đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, đám cỏ dại lè tè mọc ra từ vét nứt vẫn còn ướt vì trận mưa. Chúng tôi thong thả dạo bước trên bờ biển, hầu như chẳng nói gì. Những giọt nước mưa đọng trên đám mạng nhện dưới mái ngôi nhà ven biển lung linh trong nắng.

Aki nhặt một hòn đá nhỏ ở mép nước.

“Nhìn này, trông như đầu mèo ấy.”

“Xem nào.”

“Chỗ này là tai. Còn đây là miệng.”

“Đúng thật. Mang về nhé?”

“Ừ. Để kỷ niệm chuyến đến đây cùng Saku-chan.”

Sau đó chúng tôi ngồi trên cầu tàu ngắm biển. Thuyền của Oki đến đúng giờ hẹn.

“Xin lỗi nhé, mẹ tớ không được khỏe,” cậu ta vừa tung sợi dây thừng vừa nói.

“Bọn tớ xong rồi mà.”

“Xong rồi?”

Oki tò mò nhìn Aki. Em đỏ mặt nhìn xuống.

Oki tò mò nhìn Aki. Em đỏ mặt nhìn xuống.

“Mình đi thôi,” tôi nói.

Một đám mây khổng lồ đang cuồn cuộn trên bầu trời phía Đông. Đỉnh của nó tròn mà mềm mại trông tựa ngọc trai trong nắng. Con tàu do Oki điều khiển lướt đi êm ru. Chúng tôi nhìn thấy một bãi tắm bên trái. Còn thấy cả cái đu quay lớn và đường ray của trò rồng sắt trong công viên giải trí. Ngọn núi sau cơn mưa đang tắm trong ánh mặt trời. Màu xanh sẫm của rừng sáng lên rực rỡ. Biển lặng, hầu như không có sóng. Sứa nổi đầy trên mặt nước. Mũi thuyền rẽ nước cùng những con sứa và tiến về phía trước.

“Có nghe thấy gì không?” Aki đột nhiên hỏi.

Thuyền đang ở phía cực Bắc của đảo. Những tảng đá lớn nhô ra biển, xung quanh chúng, thấp thoáng những phiến đá màu đen nhọn hoắt. Tôi đang nghe nhưng không thấy gì.

“Tắt máy đi nào!” tôi hét lên với Oki.

“Cái gì cơ?” cậu ta nói và thả lỏng cần ga.

Khi động cơ tắt hẳn, chúng tôi nghe thấy những tiếng u u. Chúng phát ra theo một chu kỳ đều đặn. Một thứ âm thanh sởn tóc gáy, không giống bất cứ thứ gì tôi từng nghe thấy.

“Tiếng gì thế nhỉ?” Aki hỏi.

“Hang động đấy,” Oki trả lời. “Có một cái hang ở mép đảo.”

Oki nổ máy và bắt đầu cho thuyền tiến lên. Nhưng chỉ ít lâu sau, vòng quay của máy giảm dần. Cuối cùng thì động cơ dừng hẳn với một tiếng phịch. Oki giật sợi dây thò ra từ động cơ ngoài để khởi động lại. Nhưng cậu ta giật thế nào cũng chỉ nghe thấy tiếng khực khực của động cơ. Nó không chịu khởi động.

“Để tớ giật cho. Cậu cầm lấy cần ga.”

Tôi bám chặt bàn chân xuống lòng thuyền và giật mạnh sợi dây. Sau vài lần, động cơ bắt đầu khục khặc và khởi động, nhưng khi Oki xoay cần ga để tăng vòng quay máy thì động cơ lại khực khực và câm tịt.

“Không được rồi,” Oki nói.

“Mình xin lỗi. Chỉ tại mình đòi hỏi vô lý.”

“Đâu phải lỗi của Hirose.”

“Đúng đấy. Hay mình gọi cứu hộ qua radio?”

“Thuyền này làm gì có radio,” Oki trả lời cộc lốc.

Con thuyền chậm rãi trôi dạt theo thủy triều. Hòn đảo mơ giờ trở nên nhỏ bé và xa xôi. Tôi và Oki lấy tuốc nơ vít từ trong hộp dụng cụ vào tháo lớp vỏ của động cơ ngoài ra nhưng không phát hiện ra bị hỏng chỗ nào.

“Chẳng có chỗ nào bất thường cả,” Oki nhún vai.

“Chẳng có chỗ nào bất thường cả,” Oki nhún vai.

“Hay là chết dầu?”

“Không, dầu còn đầy.”

“Làm gì bây giờ?” Aki lo lắng nói.

“Sẽ có thuyền đi ngang qua bây giờ đấy,” Oki trấn an.

Đầu giờ chiều, trời bắt đầu đổ mưa. Chúng tôi ngửa mặt lên trời hứng mưa. Mưa tạnh ngay tức khắc, mặt trời mùa hạ lại tiếp tục thiêu đốt. Chẳng có bóng dáng của bất cứ hòn đảo nào phía trước.

“Nhìn như thế này, mặt biển hơi có hình vòng cung.” Aki tựa cằm lên mạn con thuyền, nheo mắt ngắm đường chân trời đang trải rộng ra ở phía trước.

“Thì trái đất hình cầu mà,” tôi nói.

“Là hình cầu thì tại sao người ta lại nói đường chân trời thẳng tắp? Lạ thật.”

“Ử nhỉ.”

“Có lẽ do người xưa quan niệm rằng trái đất là một cái mâm phẳng, và đại dương đổ xuống như thác nước ở nơi tận cùng thế giới.”

Ba đứa chăm chú nhìn về phía đường chân trời sáng rực. Thế rồi Oki kêu lên, “Thuyền kìa!” Tôi và Aki quay đầu lại thì thấy một chiếc thuyền đánh cá đang hướng về phía chúng tôi.Ba đứa đứng lên huơ tay. Con thuyền giảm tốc độ và tiến lại gần hơn. Khi còn cách chừng năm mét, người ngư dân luống tuổi nói với Oki.

“Có phải Ryunosuke đấy không?”

“Người quen à?” tôi hỏi nhỏ Oki.

“Bác ấy là bác Hotta. Hàng xóm của nhà tớ.”

Oki giải thích tình hình với bác Hotta. Sau đó, Oki buộc sợi dây thừng mà bác ném sang vào mũi thuyền. Con thuyền của chúng tôi được kéo đi bởi một chiếc thuyền đánh cá.

“Thoát rồi.” Oki thở phào.

“Nhìn kìa!” Aki hân hoan thốt lên.

Nhìn theo hướng Aki chỉ, tôi thấy một cầu vồng lớn xuất hiện tại lằn ranh giữa những đám mây mưa và bầu trời xanh thẳm. Cầu vồng mờ dần và đứt hẳn ở phía chân trời. Phía bên kia cũng không đối xứng để có thể làm nên một hình cánh cung hoàn chỉnh. Tôi nhìn cầu vồng không chớp mắt. Nhìn mãi cho đến khi phân biệt được những màu sắc khó nhận biết nhất và tôi nhận thấy có vô số màu sắc hòa lẫn với nhau ở giữa màu đỏ và màu vàng, ở giữa màu xanh dương và màu xanh lục. Những chiếc móng tay duyên dáng của cơn gió làm chúng bong ra giống như lớp da lưng rộp lên vì cái nắng cuối hè, còn ánh mặt trời làm chúng tan vào không khí. Bầu trời lóng lánh như thể được rắc đầy những mảnh thủy tinh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...