Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi
Chương 11: Bắt Cóc - Nỗi Đau Về Tinh Thần
Sáng sớm hôm sau, Bảo Nhi liền cầm lọ đựng giống hoa ra vườn trồng, sau khi gieo hạt giống xong, cô xách một chậu nước ra tưới , sau tất cả mọi việc đã làm xong thì cô vào nhà để ăn sáng. Hôm nay Lục Phong đi làm rất sớm nên lúc cô dậy đã không thấy anh ở đâu, cô ngồi xuống bàn ăn sáng, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn màn hình có số của bà Hạ, cô lập tức bắt máy : - Alo....con nghe đây mẹ . Cô nói trước , thỉnh thoảng cô cũng có gọi về hỏi thăm sức khỏe hai người . - Bảo Nhi hả ? Bên kia vang lên một giọng nói của người đàn ông, thì ra là cha cô. - À..dạ..dạ Cô lắp ba lắp bắp , không hiểu sao lòng cô lại dâng lên một cảm giác bất an . - Hôm nay con có rãnh không?Con ra ngoài gặp ta một chút nhé . - Ra ...ngoài sao ? Cô do dự, cô nhớ rất rõ những luật lệ trong căn nhà này, nếu ai làm trái thì sẽ bị trừng phạt. - Phải , mẹ của con trở bệnh, bà ấy muốn gặp con, con về nhà nhé ! - Mẹ trở bệnh sao ? Vậy con về ngay ạ ! Sau khi cô cúp máy, liền bấm một dãy số, cô cứ ngồi đó xem có nên gọi hay không nhưng nếu không gọi thì chẳng phải đời cô tiêu sao, thôi gọi đại đi : - Alo.- Phía bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp . - Là...là tôi..Bảo...Nhi- cô lắp bắp nói - Chuyện gì ? - Anh cho tôi ra ngoài một chút được không ? Chỉ một lát thôi. - Đi đâu ? - À...tôi ra ngoài mua chút đồ . - Được ! Nói rồi anh cúp máy chẳng kịp để cô nói thêm câu gì ! - Dì Minh, cháu ra ngoài có chút việc, lát cháu về nhé! - Phu nhân, người đi đâu ? - Cháu có việc gấp , nhanh lắm ! Vừa dứt lời cô đã chạy thẳng ra cửa, dì Minh có chút lo lắng gọi với theo nhưng cô đã mất bóng. Người tài xế dừng xe trước của nhà Hạ gia, cô ra lệnh cho người tài xế ra về không cần chờ rồi một mình mở cửa đi vào, ông Hạ và bà Hạ đã ngồi ở phòng khách chờ cô. Bảo Nhi ngỡ ngàng khi nhìn thấy mẹ mình vẫn khỏe , cô quay sang nhìn ông Hạ, ông không nói gì chỉ nhìn cô. - Ta có chuyện muốn nhờ con . - Ông Hạ quay sang nhìn cô . - Vâng. - cô cúi đầu trả lời . - Ta đã lỡ chơi thua, con có thể lấy cho ta 3 trăm triệu không ? Bảo Nhi giật mình, ngước đầu nhìn ông, trong đôi mắt thoáng sợ hãi lên tiếng : - Con..con.. - Chính hắn ta muốn hại ta , hắn ta đã chơi gian để hại ta, Bảo Nhi à, con giúp ta đi ! - Con...con không thể giúp ba được . - Sao ?- Hạ Thái Bằng nhíu mày hỏi. -Con không làm thế được ! ''Chat'' Vừa nói xong ông Hạ tức giận , đưa tay tát mạnh vào mặt cô , lực của ông rất mạnh khiến cho cô bị té , khóe miệng chảy một dòng máu tươi , cô ngẩn người nhìn ông , Hạ mẫu cũng giật mình đứng dậy , khuôn mặt ông tràn đầy sát khí chỉ tay vào mặt cô lớn tiếng chửi mắng : - Công ta nuôi nấng , bảo bọc ngươi vậy mà bây giờ ngươi dám bội ta. Đồ súc sinh , ngươi vì hắn mà chấp nhận khiến cho ta tán gia bại sản. Ta sai ngươi vào đó thăm dò rồi lấy 3 trăm triệu, ngươi lại làm thinh sao. Chết tiệt ! Đồ hư hỏng. Ông vung chân đạp vào người Bảo Nhi , khiến cô vô cùng đau đớn. Hạ mẫu thấy vậy chạy lại can ngăn : - Dừng lại , ông định giết con bé sao ? Mau dừng tay lại. - Đúng, nếu hôm nay cô ta không chịu giúp ta, ta sẽ giết nó tại đây, dù gì nó cũng chỉ là con của bà thôi chứ nó không phải là con tôi. Những lời ông ta nói ra như từng dao đâm vào lòng cô, sao có thể được, người cha mà cô yêu thương bao lâu nay lại không phải cha ruột của cô, người cha đã từng nâng nui,bảo vệ cô lại muốn giết cô, tại sao ???? - Tại sao lại đối xử với tôi như vậy ? Cô tức giận hét lên, từng giọt nước mắt rơi lả tả trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lòng cô xiết lại, rốt cuộc trên thế gian này cô tồn tại vì điều gì? ông trời à, ông tạo cho cô sự sống để làm gì chứ ? - Nhân tiện đây tao nói luôn, mày không phải là con ruột của tao, khi tao cưới bà ấy , bà ấy đã mang thai mày được 4 tháng, tao đã nói là đi phá thai nhưng bà ta không chịu, để rồi hôm nay sinh ra mày, một đứa bất hiếu. Dù sao đối với tao mày cũng chỉ là một quân cờ cũng có thể là một món hàng thôi...- Ông ta nói xong rồi lại dơ chân lên đạp liên tục vào cô. - Dừng lại ngay, nếu hôm nay ông muốn giết nó thì hãy giết luôn tôi đi! - Bà Hạ kiên quyết nói . -Tránh ra . Ông ta đẩy mạnh bà ra , ông hung hăng nắm lấy cánh tay của cô kéo cô đứng dậy : - Ta hỏi lại lần nữa . Có giúp ta không ? Bảo Nhi tuy sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu ,ông ta bị cô từ chối đang tức giận lại càng tức giận hơn , ông quay sang cầm lấy cái gạy tàn thuốc bằng thủy tinh giơ lên , bàn tay siết chặt tay cô hơn , Bảo Nhi đau đến phát khóc , Hạ mẫu giữ tay ông lại cần xin : - Tôi xin ông , hãy tha cho Tiểu Nhi , làm ơn . Tôi van xin ông mà. Ông ta mặc kệ lời van xin của bà ấy mà tiếp tục đánh đập cô: - Có giúp không ? Được rồi, cô không nhường nhịn nữa, ông ta đã đối xử với mẹ con cô như vậy rồi thì còn gì tình nghĩa nữa!!!!! - Ông có biết cuộc sống của tôi bên đó thế nào không ? Ông tưởng tôi được sung sướng sao ? Ông nghĩ là anh ta và cha anh ta sẽ yêu thương tôi sao? Lầm rồi ! Họ xem tôi chỉ là một con nô tì không hơn không kém , nhờ ai mà tôi như ngày hôm nay, là do lỗi lầm của ông, vậy mà sao giờ ông lại không biết ăn năn hối lỗi chứ ? Nếu đã không yêu thương gì tôi thì sao ngày xưa không hủy hoại tôi đi, tại cho tôi cảm giác yêu thương,che chở rồi hôm nay nhẫn tâm giết tôi . Được,nếu muốn giết thì ông giết đi!.-Cô tức giận hét lên , ,sự tuyệt vọng trong cô đã lên tới đỉnh điểm , dù gì cuộc đời của cô cũng không còn điều gì đáng tiếc . - Tiểu Nhi à ? không được !- Bà Hạ quay sang ôm chầm lấy cô ,khàn giọng nói, nước mắt của bà đã ướt đẫm khuôn mặt Hạ Thái Bằng tức giận hét lên : - Đồ khốn khiếp.Đột nhiên, trong đầu ông ta nghĩ lên một kế hoạch xấu xa....dùng cô làm con tin! Hahaha... - Mau thả tôi ra ! ____________________________-- Haizzz...mọi người ơi, cho Au một lời nhận xét và ngôi sao đi, bùn quá à T_T -
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương