Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi

Chương 12: Bắt Cóc (2)- Nỗi Đau Về Thể Xác !



Jenny: Xin lỗi mọi người vì sự vắng mặt mấy ngày nay , lí do là t/g đi về quê mà dưới đó lại không có mạng nên không thể đăng cho mọi người được, nếu hôm nay rãnh t/g sẽ đăng bù còn không thì thôi nhé !*iu mọi người nhìu *

_______________________________________________--

Ngay khi nhìn ông ta đưa Bảo Nhi đi, bà hốt hoảng chạy theo nhưng ông ta đã đi xa, không còn cách nào khác, bà bèn lấy điện thoại của cô, chắc chắn cô sẽ có số của hắn, quả nhiên không sai, cô lưu số hắn với tên là ''TÊN KHỐN NẠN''(Jen: Tội lỗi , tội lỗi ) , bấm vào nút gọi, áp vào tai chờ người bắt máy nhưng sao lâu vậy, lòng bà đang nóng như có ai đốt , ''Tiểu Nhi à, con đừng có làm sao nhé !''- bà suy nghĩ . Lâu sau mới có người bắt máy :

- Alo

- Bảo Nhi...Bảo Nhi....

- Chuyện gì vậy?

Ngay khi nghe cái tên Bảo Nhi, Lục Phong đã lỡ một nhịp, đột nhiên trong lòng anh lo lắng không thôi, cô có chuyện gì sao ?

- Tôi xin cậu hãy cứu Tiểu Nhi, tôi xin....- Đang nói thì bà bất ngờ ngất xỉu .

Nghe không có tiếng nói phát ra từ bên kia nữa anh liền tắt máy gọi cho dì Minh:

- Thiếu phu nhân đâu ?

- Thưa, cô ấy đã ra ngoài rồi ạ !- Người kia một mực cung kính đáp .

- Bao lâu rồi ?- Lục Phong lạnh nhạt nói .

- Dạ đã hơn 3 tiếng !

- Mau đi tìm xem !

- Vâng

Ngồi xuống suy nghĩ , tại sao ra ngoài mà lại có người gọi điện bảo cứu, không lẽ cô ấy thật không đi ra ngoài, người phụ nữ vừa rồi chắc là người thân cô ta, nghe giọng là nữ , không lẽ.....

- Nguy rồi !- Anh thốt lên 2 từ rồi vội cầm điện thoại lên gọi cho ai đó .

- Thưa cậu chủ !

- Các người mau đến nhà Hạ gia đi, mau lên .- Anh hung hăng hét lên .

Ít phút sau, có người gọi điện tới, chất giọng lo sợ trả lời .

- Thưa...trong nhà không có ai , chỉ thấy Thái Nhung My đang bất tỉnh dưới sàn . Còn phu nhân thì không thấy đâu . Chỉ còn giỏ xách thôi ạ.

- Khốn khiếp ! Mau gọi người kiếm cô ấy đi.

Lục Phong giận dữ quát rồi cúp máy. Anh quay sang Minh Huy nói :

- Mau triệu tập người đi tìm Bảo Nhi . Hạ Thái Bằng đã bắt cóc cô ấy rồi. Điện thoại thì cô ấy không mang theo không thể xác nhận vị trí được.

- Cái gì ? Ông ta dám làm vậy sao - Minh Huy lập tức đứng dậy. Nhanh chóng theo anh ra ngoài.

'' Rengggg....Renggggg.'' - Chính là lúc hai người đi ra khỏi phòng thì tiếng điện thoại vang lên. Lục Phong liền bắt máy :

- Là ai ?

- Hừ...Triệu Lục Phong là tôi . Hạ Thái Bằng.

- Chuyện gì ?

- Bảo Nhi đang trong tay tôi , nếu muốn cứu nó thì hãy đưa cho tôi ba trăm triệu . Nếu không tôi sẽ giết nó.

- Ông giám ?

-Tại sao không ? Thời hạn của cậu là hai ngày , trong vòng hai ngày cậu mà không giao ra ba trăm triệu thì đừng trách tôi. Cậu thử nghĩ xem , con người mà hai ngày không ăn không uống còn bị đánh đập nữa. , thì cậu nghĩ , nó sẽ chịu được bao lâu hahaha.... - Nói xong ông liền cúp máy . Bàn tay anh siết chặt lấy điện thoại, tức giận nói

- Chết tiệt.

- Là ông ta sao ? - Minh Huy lo lắng hỏi.

- Phải . Ông ta nói nếu không giao ra ba trăm triệu thì sẽ giết cô ấy.

-Sao ? Mau đi tìm thôi. - Minh Huy vội vã bước đi.(Jen : Sao nhanh thế!)

Trên đường cao tốc có hàng loạt chiếc xe màu đen đang chạy đi đầu là 3 chiếc siêu xe Lamborghini Aventador bạc , đen và đỏ rất hiếm chạy với tốc độ cực nhanh. Trên bầu trời còn có vài chiếc trực thăng bay lượn. Lục Phong vừa lái xe vừa lo lắng , khoan đã, lo lắng sao? từ lúc nào mà cô lại làm anh lo lắng ?

Ngoài kia là thế nhưng ở một vùng biển xa xôi và ít người phía Nam, một ngôi nhà hoang cũ nát cạnh bờ biển một tiếng la phát lên :

- Thả tôi ra , ông muốn làm gì ? - Người con gái này hai tay bị trói chặt lên trần nhà , đôi mắt màu đen láy chất đầy sợ hãi.

- Ngươi dám phản bội ta . Ta sẽ cho mày chết. Nhưng...phải là chết dần chết mòn. - Hạ Thái Bằng đứng khoanh tay nói.

- Ông....muốn gì ?

- Ta muốn trả thù , và cần tiền chạy trốn . Chỉ cần Triệu Lục Phong giao ra ba trăm triệu thì lúc đó ta sẽ cao bay xa chạy. Và tất nhiên , ngươi cũng sẽ đến nơi cực lạc....hahahaha.... - Giọng cười quỷ dị vang vọng khắp tòa nhà. Cô khiếp sợ nhìn ông :

- Anh ấy sẽ không đưa tiền cho ông đâu . Đồ bỉ ổi . Thả tôi ra.- Bảo Nhi vùng vẫy.

- Câm miệng.

Hạ Thái Bằng vung roi quất mạnh vào người cô. Cô đau đớn la lên , cô càng la ông càng hung hăng quất mạnh . Mỗi vết roi quất vào da cô đều chảy máu , đau đến thấu xương , Bảo Nhi cắn chặt môi , đôi mắt bắt đầu nhòe đi . Cô tự hỏi tại sao , người cha mà cô luôn kính trọng, lại thành ra như vậy ? Bắt cóc , đánh đập , chửi rủa cô .... Rốt cuộc thì ông có giây phút nào từng coi cô là con ??? Khi đánh đủ rồi , ông dừng lại , miệng nhếch lên ,bây giờ trên thân thể trắng mịn kia chằng chịt vết roi ngắn dài , nặng nhẹ , và đầy máu.

Lúc này Lục Phong tức giận trở về nhà , anh...không tìm thấy cô , bước vào thư phòng cùng với Minh Huy . Anh ngồi đối diện người bằng hữu , ngả lưng dựa vào sofa .

- Tôi có một kế hoạch thế này các cậu hãy nghe cho kỹ... – Lục Phong lên tiếng nói , anh đã bày sẵn một kế hoạch trong đầu . Sau khi nghe xong kế hoạch của anh Minh Huy cười tươi nói

- Này , trong đầu cậu rốt cuộc chứa cái gì vậy hả ?- Lục Phong nhíu mày nhìn anh, có ý gì đây ?

Reng...Reng... – Chợt tiếng chuông điện thoại của Lục Phong vang lên , anh đưa tay mở điện thoại , để chế độ loa ngoài , tiếng nói bắt đầu phát ra

- Sao hả ? Chuẩn bị tiền tới đâu rồi ?

- À tôi suy nghĩ lại rồi, ông cứ chém giết tùy ý cô ta đi, dù gì tôi cũng không quan tâm tới cô ta nữa...haha !

- Mày....- Hạ Thái Bằng nghẹn lời

___________________________________________-
Chương trước Chương tiếp
Loading...