Tiểu Mạnh Ca Và Mị Nhi Tỷ

Chương 12:



Cho dù sau này không được nhận vào, thế nhưng chỉ cần có chút liên hệ hoặc là mượn chút danh tiếng, thì cuộc sống của người nhà cô dưới này sẽ tốt hơn rất nhiều.

Thời gian chớp mắt cái đã là rằm tháng bảy, Cố Manh từ sớm đã đến trung tâm quỷ môn để tìm quỷ môn quan về thế giới lúc trước của mình.

Quỷ môn quan vừa mở, cô liền chờ không được mà chạy nhanh về phía đó.

Bởi vì thời gian chỉ có một ngày, vậy nên Cố Manh lên đường rất gấp rút. Trải qua mấy lần trung chuyển, cuối cùng cô cũng tìm về được thành phố mà cô đã từng sống.

Thế nhưng đáng tiếc, gia đình cô đã chuyển đi nơi khác rồi. Cố Manh nhìn nơi đã từng là nhà mình nay đã trở thành đường cao tốc, vẻ mặt mờ mịt vô cùng. Thế nhưng cũng may bây giờ cô là quỷ, có rất nhiều cách để tìm ra người nhà của mình.

Cô đến phân cục âm gian của địa phủ ở thành phố này, đưa ra yêu cầu, lại lấy một miếng tiền đồng thường đút lót quỷ sai, rất nhanh cô đã tìm được nơi ở mới của cha mẹ mình.

Cũng may bọn họ còn chưa có chuyển khỏi thành phố này. Sau khi căn nhà cũ bị thu mua để làm đường cao tốc, họ đã chuyển tới một khu cao cấp hơn để sống. Cuộc sống bây giờ rất tốt.

Cố Manh lại chạy nhanh đi đến nhà mới của cha mẹ. Cô hồi hộp đứng ở cửa nhìn, đây là một căn biệt thự hai tầng có hồ bơi, có vườn hoa vô cùng đẹp. Có vẻ cuộc sống hiện tại của họ cũng không kém, Cố Manh thoáng yên tâm một nửa.

Tiếp đó, cô lại cố gắng ngó vào trong biệt thự. Ở trong đó có vẻ rất náo nhiệt, hình như đang chuẩn bị bữa một bữa tiệc nhỏ.

Cố Manh cẩn thận dán tấm bùa Bạch Mặc Hàn từng cho cô lên người, sau đó mới nhẹ nhàng chui vào trong biệt thự. Trước ng biệt thự lúc này có khoảng mười lăm người.

Cố Manh vừa liếc mắt qua đã nhận ra được cha mẹ và hai người anh trai của mình, ngoài ra còn có mấy người cô dì chú bác, cùng mấy người Cố Manh không quen biết nữa.

Cố Manh cẩn thận đánh giá vẻ ngoài của người thân. Sau đó lại phát hiện, hình như vẻ ngoài của bọn họ cũng không già như cô nghĩ? Ít nhất, anh cả của cô nhìn qua cũng chỉ khoảng hơn bốn mươi.

Nhưng tính tính thời gian, thực ra cô mất cũng mới hơn 20 năm chứ mấy, không khác biệt lắm. Cố Manh cứ nấp ở một góc mà nhìn về phía phòng khách, mặc dù cô cứ cảm thấy không khí trong nhà có chút kì quái, thế nhưng lại không thể nói là kì quái thế nào được.

Mãi đến tận tối muộn mấy người kia mới chịu đi. Đại ca của Cố Manh, Cố Tưởng ngồi trầm mặc một lát rồi lại nhịn không được cười kinh thường, nói:

- Đám người kia cũng thật là biết tính toán, chúng ta còn chưa chết mà bọn họ đã muốn tranh giành tài sản rồi. Lại còn muốn cho ta nhận con thừa tự, thực đúng là không biết sống chết.

Lúc này, nam nhân ngồi bên cạnh Cố Tưởng liền quay sang vuốt lưng giúp hắn hạ hỏa. Cố Manh còn nhớ hắn gọi Từ Nhưng, nhìn dáng vẻ của hai người, Cố Manh có thể đoán ra được, đây chắc chắn là "chị dâu" của mình, hoặc cũng có thể làm"anh rể"....

Nhị ca của Cố Manh, Cố Thành thì lại không tức giận như vậy, thậm chí còn thoải mái ôm lấy vợ mình đang ngồi bên cạnh, cười ha ha nói:

- Đại ca, tức giận như vậy làm gì, chỉ tổ hại thân thôi. Hôm trước ta cùng A Miểu đã lập di chúc rồi, thà là từ thiện hết cũng sẽ không cho bọn họ một đồng!

Cha mẹ cô đang ngồi ghế chủ vị cũng không nói gì, chỉ bình thản ăn trái cây uống uống trà.

Thế nhưng người phụ nữ ngồi bên cạnh Cố Thành, được gọi là A Miểu kia lại không nhịn được mà nói:

- Đám người kia cũng thật là ghê tởm chết đi được, lúc trước còn không phải bọn họ hại Manh Manh sao? Bây giờ lại dám lấy cô ấy ra làm lí do đấy? Cũng không sợ gặp quả báo. Đặc biệt là mấy người bên nhà chính, bọn họ bỏ thuốc hư thai vào đồ ăn của ta, lại còn bỏ thuốc đại ca, thực sự là không hiểu đám người kia nghĩ gì....

Những người khác nghe vậy nhất thời im lặng, căn phòng cũng đột nhiên trở nên ngưng bặt. Mà Cố Manh nghe giọng nói của người phụ nữ kia mới nhớ ra, đây chính là bạn gái thanh mai trúc mã của nhị ca, là bạn từ cấp hai của Cố Thành, Vạn Miên, nhũ danh A Miểu.

Cố Manh nghe lời Vạn Miên mới biết được hoá ra bản thân mình là bị hãm hại mới đến ngọn núi gần thành phố bọn họ đang sống chơi. Cho dù lúc ấy coi không gặp vị thần tiên kia, cũng sẽ " "chẳng may" gặp "tai nạn" mà rơi xuống vách núi.

Một lát sau, cha Cố mới thở dài:

- Là lỗi của ta, nếu như năm đó ta nghe bọn họ nói, thì sự việc sẽ không đến mức này...

Lúc này, Cố đại ca lại ngắt lời ông:

- Cha! Không phải lỗi của cha! Là bọn họ lòng tham quá lớn, mơ ước những thứ không thuộc về mình. Những thứ bây giờ chúng ta có, đều là do tự bản thân chúng ta làm ra được, liên quan gì đến đám người kia mà bọn họ dám đòi hỏi. Bọn họ hại Manh Manh, lại bỏ thuốc khiến nhị đệ không con, nay còn muốn ta nhận con thừa tự, không phải là tham lam số mệnh của nhà chúng ta sao. Cho dù cha có chuyển hết tài sản cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tha chúng ta đâu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...