Tiểu Mèo Hoang Từ Đâu Tới

Chương 2



Lôi Kì về đến nhà, tắm rửa xong một cái, mới nhớ tới trong nhà đã không còn gạo.

Khi hắn thay quần áo đang muốn đi ra cửa siêu thị, lại phát hiện cửa nhà hắn bị một vật thể to lớn chặn lại.

Đồ vật gì đang chặn ở cửa nhà hắn?

Hắn vóc dáng to, khí lực cũng lớn, không tới hai cái liền đẩy cánh cửa ra một cái, đủ một khe hở cho hắn ló đầu.

Hắn miễn cưỡng thò đầu ra, vừa nhìn xuống liền thấy –

Đó là cái gì?

Hắn dụi dụi mắt, lại nháy mắt mấy cái, lại nhìn xung quanh bốn phía một chút.

Một cô gái! Một cô gái khá là trẻ tuổi!

Thân hình bé bỏng của cô gái vừa khéo nằm ở cửa lớn nhà hắn, tứ chi trắng nõn mịn màng thon dài co lại ở trước ngực giống như là sợ lạnh.

Nàng hình như là mệt quá nên ngủ thiếp đi, mái tóc ẩm ướt dính trên khuôn mặt nho nhỏ, lúc này hắn mới phát hiện toàn thân cô gái đều ướt sũng, có lẽ là vừa nãy bị xối khi trời đổ mưa.

Mái tóc của cô gái ngắn ngủi, được tỉa mỏng dán trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, nàng mặc một cái áo ba lỗ nhỏ màu trắng không có tay, nửa người dưới là quần bò có chút cũ nát.

Cô gái này không có nhà sao? Vì sao lại ngủ ở cửa nhà hắn?

“Ân……” Cô gái nhẹ nhàng phát ra giọng mũi có khàn khàn, lông mi thật dài rung động vài cái.

Rồi ánh mắt nàng mới mở ra.

Đó là một đôi mắt mèo màu hổ phách nhạt, to tròn sáng long lanh, thoạt nhìn ngập nước, thực sự giống như là có khảm một viên đá mắt mèo màu hổ phách trong đôi mắt màu nâu thẫm đó.

“Cô…… Cô là ai?” Lôi Kì đột nhiên nhận ra yết hầu có chút khô khốc, nuốt nhanh mấy ngụm nước miếng.

Cô gái nhìn thấy hắn, cả người nhảy dựng lên.

Lôi Kì bị động tác này của nàng giật nảy mình, đang muốn lui về phía sau, cũng không cẩn thận bị sẩy chân, cả người lại ngã ra ngoài cửa nhà của mình, cùng cô gái kia ở cùng một chỗ.

Chỉ thấy cô gái kia không sợ hãi cũng không hoảng hốt, ngược lại cười đến mức ánh mắt đều mị lên, còn giống hệt như con mèo nhỏ, dùng cả tay chân bám lấy người của hắn, thân thiết vô cùng.

“Cô là ai?” Lôi Kì hoảng hốt, đẩy nàng ra.

Diệp Miêu bởi vì hưng phấn quá độ, hơn nữa cảm xúc dị thường kích động, bị hắn đẩy trở lại khiến nàng một trận trời đất quay cuồng, sửng sốt một chút mới hồi phục tinh thần lại, sau đó nàng lập tức bò lên, khai báo tên bản thân, “Tôi gọi là Miêu Miêu.”

“Meo meo?” Lôi Kì vẻ mặt nghi vấn.

“Không phải, là Miêu Miêu, ta gọi là Diệp Miêu.”

“Mèo hoang?”

Diệp Miêu ở Nhật Bản đã lâu, phát âm tiếng Trung trở nên có phần không quá chuẩn xác, hơn nữa giọng nói người Nhật Bản cũng thật mềm yếu, bởi vậy Lôi Kì mới có thể nghe “Miêu Miêu” lầm thành “Meo meo”, nghe “Diệp Miêu” lầm thành “Mèo hoang”.

Lôi Kì đầu đầy mờ mịt, không rõ vì sao Diệp Miêu lại ngủ ở cửa nhà hắn.

Hắn đang muốn mở miệng tiếp tục hỏi, bụng Diệp Miêu đột nhiên vang lên “Cô lỗ lỗ”.

Diệp Miêu hồng thấu mặt, nhanh chóng cúi đầu. Cái này cũng không thể trách nàng, cảm xúc kích động thì sau đó sẽ dễ dàng đói thôi! Hơn nữa giữa trưa hôm nay nàng cũng chưa ăn cơm, cho nên bụng mới có thể không chịu thua kém kêu lớn tiếng như vậy.

“Tôi đã đói bụng, có thể cho tôi ăn một chút gì đó không?” Nàng giương mắt, ánh mắt xinh đẹp màu hổ phách nhàn nhạt chớp chớp.

Lôi Kì nhìn cặp mắt mèo trong suốt kia, nhưng lại phát hiện ra bản thân nói không ra từ “Không”.

Hắn vì sao không từ chối được cô gái này?

Nhìn mèo hoang nhỏ kia ở trong phòng bếp nhà hắn vui vẻ ăn canh cá hắn nấu, nam nhân cao lớn nghĩ ngợi.

“Oa! Canh cá uống thật ngon nha!” Diệp Miêu buông bát canh, thỏa mãn nói.

Ban đầu hắn chẳng qua tội nghiệp Diệp Miêu có lẽ là người không nhà lại đói đến bất tỉnh, cho nên mới ngã vào cửa nhà mình, bèn tốt bụng cho nàng ăn một chút gì đó trước, dự tính sau đó sẽ đi đến cục cảnh sát, nhưng bây giờ thấy bộ dáng nàng đáng yêu như vậy, trong lòng lại có chút luyến tiếc……

Dường như rất lâu rồi không có cô gái nào dám thân cận hắn như vậy.

Sau khi sự nghiệp diễn xuất của hắn bắt đầu đi xuống, mấy người phụ nữ trước kia cùng hắn qua lại đều ào ào tìm các loại lý do rời đi, đến khi hắn làm lái xe tải, cả ngày lái xe rong ruổi khắp nơi, căn bản cũng không có cơ hội có bạn gái. Trong công ty đồng sự hơn phân nửa là đại quê mùa, nữ nhân duy nhất chính là người mẹ không có việc gì thỉnh thoảng sẽ đến công ty của lão bản.

Hắn gần như không rời mắt nhìn Diệp Miêu lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói) uống xong bát canh cá tự mình làm, trong lòng không tự chủ được mà dâng lên một cỗ cảm giác thân thiết.

Hắn luôn luôn là một mình nấu cơm, một mình ăn cơm, bây giờ có cô gái đáng yêu bồi hắn, uống canh cá tự tay hắn làm, còn uống không nhượng bộ, làm cho hắn có loại cảm giác ấm áp thỏa mãn.

Diệp Miêu hình như cũng không phát hiện Lôi Kì nhìn nàng chăm chú, nàng uống hết canh, nhìn thấy có chút nước canh dính trên tay mình, thế là vươn đầu lưỡi liếm liếm, rồi mới mới phát hiện động tác này làm cho Lôi Kì nhìn nàng không chuyển mắt.

Nàng đột nhiên cười, lộ ra tiểu răng nanh đáng yêu, tươi cười ngọt ngào làm cho Lôi Kì nhìn ngây ngốc.

Thật…… tiểu mèo hoang thật đáng yêu a!

“Anh vì sao vẫn nhìn tôi?” Diệp Miêu nháy mắt mấy cái.

“Tôi…… Bởi vì tôi cảm thấy bộ dáng cô liếm tay thật đáng yêu.” Hắn có chút sửng sốt, thành thực nói ra ý nghĩ trong lòng.

“Thật vậy ư?” Nàng thật là cao hứng a! Lôi Kì nói nàng đáng yêu cơ đấy!

“Ăn no chưa?”

“Ân!”

“Vậy thì đi thôi!”

“Đi đâu?”

“Đưa cô đến cục cảnh sát.”

Tuy rằng Diệp Miêu thật đáng yêu, nhưng dù sao cũng là thiếu nữ bỏ nhà, rời nhà trốn đi, cha mẹ chắc sẽ lo lắng, có lẽ nên nhanh chóng đem nàng đưa đi cục cảnh sát để cho cha mẹ nàng nhận về nhà đi!

“Vì sao lại đưa tôi đến cục cảnh sát?” Diệp Miêu không hiểu.

“Cô không phải là bỏ nhà đi sao?”

“Ai nói chứ?” Nàng mở to mắt.

“Vậy vì sao cô lại ngủ ở cửa nhà tôi?”

“Bởi vì……” Con mắt nàng xoay tròn, “Bởi vì tôi yêu anh!”

Cằm Lôi Kì gần như muốn rớt xuống.

Nàng có phải người ngoài hành tinh không? Nếu không vì sao nàng giải thích mà một chút logic của người địa cầu cũng không có?

Có cô gái nào sẽ ngủ ở cửa nhà một người đàn ông chưa từng gặp mặt, rồi mới mặt dày chạy vào nhà người ta ăn uống, sau đó lại không chút để ý nói với người ta ba chữ “Tôi yêu anh”?

Lôi Kì đứng lên, dáng người cao lớn làm cho Diệp Miêu không thể không ngẩng mặt lên mới có thể nhìn hắn.

“Này này này! Anh làm cái gì?”

Lôi Kì không tốn một tí sức lực nào nhấc nàng về phía cửa, “Ngoan, tôi đưa cô đi cục cảnh sát, cô phải nhanh chóng về nhà đi thôi!”

“Không cần! Tôi không phải là thiếu nữ bỏ nhà ra đi a!” Nàng luống cuống.

“Còn nói không phải, nhìn bộ dáng chột dạ này của cô, rõ ràng chính là như vậy!” Hắn bắt đầu có chút mất hứng, Diệp Miêu đáng yêu thì đáng yêu, nếu tùy hứng của nàng làm cho người nhà lo lắng thì đúng là không nên!

“Không cần! Không cần! Không cần!” Nàng liều mình ngăn cản, thậm chí vừa bắt vừa đánh, nhưng làm sao địch nổi thân hình cao lớn của người đàn ông? “Ô…… Không cần a, bên ngoài trời mưa lớn như vậy, tôi không muốn đi ra ngoài, rất lạnh, rất ẩm ướt……” Nàng lộ ra vẻ mặt ủy khuất, ánh mắt cũng trở nên ngập nước, làm cho người ta nhìn thấy rất đau lòng.

Thân là một người nam nhân, Lôi Kì tự nhiên cũng có đặc điểm ăn mềm không ăn cứng của nam nhân, nhìn thấy cô gái xinh đẹp đáng yêu lộ ra vẻ mặt vô tội như vậy nhìn hắn, hắn cũng không nhẫn tâm.

“Được rồi!” Hắn thở dài, “Tạnh mưa rồi thì đi.”

Nhưng mà mưa vẫn không ngừng.

Lôi Kì mở tivi, mới biết được gần đây có một cơn bão đột kích, có khả năng tuần lễ kế tiếp vẫn sẽ mưa.

Quay đầu nhìn Diệp Miêu bởi vì dự báo thời tiết mà mừng rỡ hoa chân múa tay vui sướng, Lôi Kì có chút rầu rĩ, lại có một loại cảm giác không thể nói rõ được.

Kỳ quái, nàng cao hứng như thế để làm gì?

Mà cỗ vui sướng nhàn nhạt khác thường trong lòng mình kia lại là vì sao?

Hắn không phải là một người ở một chỗ lâu lắm rồi? Cho nên đột nhiên chạm phải một cô gái liền trở nên mơ mơ màng màng?

Hơn nữa kỳ quái là, nàng một chút còn không sợ vết sẹo trên mặt hắn.

Rất nhiều người lần đầu tiên khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt hắn, sẽ lộ ra vẻ mặt không được thoải mái, ánh mắt không biết nên đặt ở chỗ nào, nhưng dường như nàng một chút cũng không để ý, giống như là hắn và những người khác không có gì khác nhau.

Không thể phủ nhận, trong lòng Lôi Kì có chút cảm động khác thường, cô gái kia toát ra bóng dáng hân hoan, làm cho hắn loáng thoáng hồi tưởng lại cảnh tượng fan hâm mộ sùng bái hắn năm đó, làm cho hư vinh tâm đắc của hắn yên lặng đã lâu có được một chút an ủi.

Quay đầu, nhìn thấy Diệp Miêu lại chạy tới phòng bếp, cố hết sức bưng tất cả canh cá mà hắn nấu ra, chuẩn bị một phen ăn ngấu nghiến.

Lôi Kì không phát hiện trên mặt mình hiện lên tươi cười thản nhiên.

Mèo hoang nhỏ này, nếu thực sự có thể giữ lại, hình như cũng không có gì là không tốt……

Lôi Kì ngâm mình trong bồn tắm lớn hai giờ, trong đầu đều là bóng dáng của Diệp Miêu.

Con mèo hoang nhỏ này thực sự thật đáng yêu…… Nhất là cặp mắt mèo xinh đẹp kia của nàng, vừa nhìn thấy đồ ăn liền vui mừng đến híp mắt lại, khi nàng cười rộ lên lộ ra răng nanh tiểu hổ, còn có động tác nàng liếm ngón tay……

Nàng rốt cuộc là đến từ nơi nào? Vì sao lại mạc danh kỳ diệu ngủ ở cửa nhà hắn? Giống như là lễ vật từ trên trời rơi xuống vậy.

Ai, đáng yêu thì đáng yêu, nhưng hắn cũng không thể thực sự giữ người ta lại đi?

Buổi sáng ngày mai đi làm, có lẽ tiện thể nên đem nàng đưa về nhà là được rồi.

Tuy rằng hắn thực sự rất muốn đem mèo hoang nhỏ nhặt được này nuôi ở nhà, bồi hắn qua ngày……

Thời điểm đang suy nghĩ như vậy, cửa phòng tắm đột nhiên bị một cỗ lực lượng to lớn mở ra, cô gái vẻ mặt kinh hoảng nhưng cả người lại thuận theo cánh cửa ngã nhào xuống sàn phòng tắm.

“A!” Lôi Kì quát to một tiếng, lập tức nghĩ đến mình là một nam nhân, việc gì phải sợ một tiểu nữ sinh? “Cô chạy vào đây làm cái gì?”

Không thể nào? Hắn có cảm giác nàng luôn luôn đứng ở cửa nhìn lén hắn tắm rửa?

Bởi vì bình thường đều chỉ có một mình hắn ở nhà, cho nên lúc hắn tắm rửa cũng chưa bao giờ khóa cửa, hôm nay hắn cũng chỉ là đóng cửa qua loa mà thôi, nhưng là hắn tuyệt đối không nghĩ tới mèo hoang nhỏ này lại có hứng thú với bộ dáng trần truồng của hắn!

Nhìn lại kẻ gây ra hoạ Diệp Miêu, chỉ thấy vẻ mặt nàng đỏ bừng, ngay cả bên tai cũng hồng thấu, hai tay che khuất hai mắt, khúm núm nói : “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Lôi Kì, thực xin lỗi, tôi thực sự không phải cố ý muốn nhìn lén đâu……” Một mặt nói như vậy, mặt khác ngón tay lại vụng trộm mở ra một cái khe, hai mắt lại không quên nhìn lén. (NTK: o (>﹏

“Làm sao cô biết tên của tôi?” Hắn kinh ngạc hỏi, hắn rõ ràng không có nói với nàng a!

Cô gái biết chính mình nói lỡ, lại vội vàng dùng tay bưng kín miệng.

Không có một bàn tay che lấp, nàng mở ánh mắt thật to tham lam nhìn Lôi Kì trần truồng vài lần.

Lôi Kì thế này mới tỉnh ngộ trên người mình chưa mặc cái gì cả!

Thật là, thời điểm trước kia còn là ngôi sao, chuyện gì fan hâm mộ của hắn cũng làm được, trốn ở toilet trong khách sạn, xe tải một ngày hai mươi tư giờ theo dõi hắn; nhưng bị người khác nhìn lén mình tắm rửa thì đây thật sự là lần đầu tiên.

Lôi Kì đứng lên, không cần tốn nhiều sức lực nhấc cả người nàng dậy.

Diệp Miêu vẻ mặt vẫn đỏ bừng như trước, lúc bị nhấc dậy không phản kháng cũng không giãy dụa, nàng cúi đầu, giống như biết bản thân đã làm sai chuyện gì.

“Cô ngoan ngoãn ở bên ngoài cho tôi, không cho phép tiến vào!” Lôi Kì nói xong, liền ném nàng về hướng sofa trong phòng khách, rồi mới xoay người đi trở về phòng tắm, tiếp tục “Trầm tư”của hắn.

Cửa phòng tắm truyền đến một tiếng “Xành xạch”, nhưng Lôi Kì lần này lại nhớ trước tiên phải khóa cửa phòng tắm cái đã.

Diệp Miêu cô đơn ở ngoài cửa ngơ ngác ngồi ở trên sofa, qua thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến vừa mới nhìn thấy nam nhân cường tráng trần truồng, khuôn mặt nàng nguyên bản đã hồng thấu lại sôi lên, giống như phát sốt vậy.

Dáng người Lôi Kì thật tuyệt! Tứ chi thon dài, cơ bắp rắn chắc, ngực rộng lớn cùng mông chặt hẹp, tuy rằng làn da hơi đen, trên mặt cũng nhiều dấu vết phong sương, nhưng đối với một người nam nhân mà nói, điều này ngược lại càng tăng thêm sức quyến rũ thành thục của hắn.

Nàng đột nhiên lấy tay che cái mũi của mình.

Không xong, hình như là chảy máu mũi…… Ai bảo nàng lớn như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân trần truồng, hơn nữa người kia lại là Lôi Kì!

Sau khi xem qua bộ dáng trần truồng của hắn, nàng hình như càng thích hắn, làm sao bây giờ?

Nàng cứ như vậy ngồi ở trên sofa, hai tay che cái mũi, vẫn ngơ ngác mà ngây ngô cười.

Vào ban đêm, Diệp Miêu làm một việc làm cho Lôi Kì thật sự rất muốn làm chuyện ngu xuẩn là nửa đêm ném nàng ra ngoài trời mưa.

Buổi tối, Lôi Kì khóa cửa phòng riêng của mình lại, nhưng đến nửa đêm hắn ngủ như thế nào cũng thấy không an ổn, trong mơ màng, ngoại trừ tiếng mưa rơi, dường như còn nghe thấy tiếng mèo con đang khóc.

Kỳ quái là ở gần đây không có mèo xuất hiện, hắn nghe thấy tiếng khóc mèo con đứt quãng nhưng lại xen lẫn tên của mình.

“Ô…… Ô…… Lôi Kì…… Mau cứu tôi……”

Hắn sửng sốt ba giây, đột nhiên nghĩ tới Diệp Miêu, cả người từ trên giường nhảy dựng lên.

Thanh âm truyền đến từ cửa sổ phòng hắn, hắn quay đầu nhìn lại, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch!

Diệp Miêu đứng trên ban công phía bên ngoài cửa sổ nhà hắn mà khóc, nhà hắn ở tận lầu 7 đó!

Lôi Kì nhảy dựng lên chạy đến trước cửa sổ, mở đầu là một trận mắng, “Tại sao cô nửa đêm không ngủ lại chạy tới nơi này khóc a?”

“Tôi…… Tôi chỉ là muốn nhìn anh, nhưng mà phòng anh lại khóa, tôi chỉ có thể từ ban công ở bên ngoài đi sang đây…… Tôi đi sang đây nhưng lại không trở về được…… Mưa lại rơi thật lớn, tôi rất lạnh……” Nói xong, nàng “Oa” một tiếng khóc lớn lên, lần này nàng khóc thực sự, dù sao nửa đêm bị nhốt ở trên ban công gió táp mưa sa, có lẽ là không phải đùa giỡn.

Nàng chẳng qua là muốn vụng trộm nhìn bộ dáng Lôi Kì lúc ngủ, cho dù cửa phòng hắn khóa lại, nàng vẫn không từ bỏ ý định, mới có thể có ý nghĩ kỳ lạ muốn đi ra ban công để nhìn hắn, thế nhưng lại không nghĩ rằng sẽ chật vật tới mức này.

Lôi Kì lấy tay gãi tóc, đang do dự có nên mở cửa sổ kéo Diệp Miêu vào hay không, nàng đột nhiên hô to: “Tôi…… Tôi sắp ngã xuống!”

“Lừa ai a?”

“Thực…… Thực sự a! Ban công này đang dịch chuyển! Lôi Kì! Lôi Kì, mau mở cửa sổ! Tôi sắp ngã xuống!” Diệp Miêu kích động liều mình đập cửa sổ.

Ban công nơi này thật ra lâu năm rồi chưa tu sửa, nơi nối tiếp với vách tường đã sớm lỏng lẻo, tối hôm nay bị Diệp Miêu giày vò như vậy, chống đỡ không được sức nặng của nàng, cuối cùng bắt đầu chậm rãi tách khỏi vách tường, trong chốc lát sẽ ngã xuống.

Cho dù Diệp Miêu mệnh lớn, ngã xuống cũng sẽ mất nửa cái mạng đi?

“Lôi Kì –” Ngay tại thời điểm Diệp Miêu kêu thảm thiết muốn rớt xuống cùng lan can ban công đang tróc ra, Lôi Kì kịp thời mở cửa sổ bắt được nàng, nhấc nàng vào nhà.

Diệp Miêu trong lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, lại sờ sờ mặt, hai tay thật bẩn ngược lại tự làm dơ mặt mình.

“Ô…… Thật đáng sợ……” Nàng lại khóc lên, nước mắt trong suốt làm cho tro bụi dơ lâu năm bám trên mặt nhiễm ra hai dấu vết rõ ràng, “Tôi…… Tôi…… Tôi chỉ là muốn tới tìm anh……”

Nhìn thấy bộ dáng thê thảm này của nàng, Lôi Kì cũng ngượng ngùng không muốn tiếp tục mắng nàng nữa, nhưng mà hắn thật sự không rõ, vì sao tiểu mèo hoang này nhất định phải ở bên người hắn dây dưa không tha?

“Tốt lắm tốt lắm, không có việc gì, đừng khóc.” Hắn ngồi xuống dưới, thay Diệp Miêu lau đi nước mắt trên mặt.

Nhìn thấy Diệp Miêu chớp chớp đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn, trong lòng Lôi Kì đột nhiên nhảy dựng, ánh mắt nàng ướt át sáng ngời như vậy là đang ám chỉ cái gì?

Dự cảm này làm hắn bất an, theo bản năng muốn trốn tránh, đang muốn quăng Diệp Miêu đến phòng khách, nhưng là…… Hắn lại nhìn vật đã trống không ngoài cửa sổ, nếu thực khóa mèo hoang nhỏ này ở bên ngoài, không biết nàng sẽ làm ra chuyện hoang đường gì nữa đây?

Vậy bây giờ nên làm cái gì mới tốt?

Trong khi Lôi Kì đang thực sự phiền não, Diệp Miêu đã sớm lặng yên không một tiếng động chui vào trong ổ chăn của hắn, tâm tình kinh hoảng hỗn loạn khi ngửi được hương vị nhàn nhạt thuộc về nam nhân trên chăn bông, nhanh chóng thả lỏng; Nàng khịt khịt mũi, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhắm hai mắt lại.

“Không được, cô vẫn nên đi ra bên ngoài ngủ…… A? Người đâu?” Sau khi tự hỏi thật lâu, cũng giãy giụa thật lâu, Lôi Kì cuối cùng quyết định như vậy, nhưng hắn phát hiện Diệp Miêu vốn đang ở trước mặt mình lại không thấy đâu!

Hắn kích động nhìn lại bên ngoài cửa sổ, ở đó trống không.

Hắn lại nhanh chóng quay đầu nhìn, lúc này mới nhìn thấy ở trên chiếc giường giữa phòng, Diệp Miêu hai tay hai chân gắt gao ôm không tha chăn bông mà hắn vừa mới ngủ qua.

Hắn bất đắc dĩ đi đến bên giường, nhìn nàng ôm chặt chăn bông, giống như là sợ bị người khác đoạt đi vậy.

Lôi Kì lắc đầu, nghĩ rằng chính mình tối hôm nay có lẽ phải ngủ bên ngoài, vừa mới đi ra cửa phòng, liền nghe thấy Diệp Miêu thì thào nói nói mớ –

“Lôi Kì…… Anh không cần đi nha…… Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau được không……”

Lôi Kì giật mình, mèo hoang nhỏ thật sự muốn ở cùng một chỗ với hắn sao?

Hắn lại quay trở lại bên giường nhìn Diệp Miêu, mặt nàng tuy rằng bị tro bụi cùng nước mắt làm cho đông một khối đen, tây một khối bụi, nhưng mà khuôn mặt vẫn thanh lệ như trước, nhất là lông mi kia thật dài, cho dù đang ngủ cũng có khi nhẹ nhàng run run, mà cái miệng nhỏ nhắn kia lộ ra thỏa mãn mỉm cười, làm cho người ta có ý nghĩ muốn âu yếm.

Hắn bất tri bất giác ngồi xuống, an vị ở bên cạnh Diệp Miêu, nhìn khuôn mặt thanh tú còn mang nước mắt của nàng, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, hắn thực sự có thể giữ mèo hoang nhỏ này ở lại sao?

Lúc này Diệp Miêu đột nhiên xoay người một cái, hai tay hai chân không chút khách khí bắt lấy hắn làm cho hắn ngã xuống giường, một mặt lại gắt gao quấn lấy hắn, giống như là ngay cả khi ngủ cũng không nỡ rời khỏi hắn.

Lôi Kì bản năng muốn đẩy nàng ra, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cánh tay đang muốn đẩy ra lại tự có ý chí, ngược lại tiện thể ôm Diệp Miêu vào trong ngực.

Cơ thể cô gái có mùi thơm riêng biệt truyền vào chóp mũi, lòng của hắn có chút ngứa, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tự bắt buộc chính mình không được suy nghĩ miên man.

Mặc dù suy nghĩ hỗn loạn, thân thể lại bị kéo gắt gao, nhưng khi cơn buồn ngủ đến, hắn vẫn chậm rãi, bất tri bất giác ngủ cùng con mèo hoang nho nhỏ không biết từ nơi nào tới, khiến hắn có chút nghi hoặc lại có cảm giác thỏa mãn khác thường không biết toát ra từ đâu này.
Chương trước Chương tiếp
Loading...