Tiểu Mèo Hoang Từ Đâu Tới

Chương 3



Lôi Kì có một giấc mơ…… Xem như là một giấc mơ đẹp đi!

Hắn mơ thấy mình bị một đám fan hâm mộ vây quanh, hơn nữa tất cả đều là mỹ nữ, một đám người vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp, cầm trong tay hoa tươi, lễ vật, vừa kéo vừa ôm hắn.

Ở trong giấc mơ hắn cười ha ha không ngừng, đã lâu rồi hắn chưa hề được hưởng thụ mùi vị được mọi người ủng hộ sùng bái

Những fan nữ này thật là nhiệt tình a! Chẳng những bám ở trên người hắn không nói, tay nhỏ bé còn không an phận, ở trên thân thể rắn chắc của hắn sờ soạng lung tung, cuối cùng ngay cả miệng cũng đến gần, nhiệt tình hôn không ngừng lên trước ngực hắn. (NTK: YY quá đi anh ơi)

Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn xuất hiện một nụ cười có phần kỳ lạ.

Ít nhất đối với Diệp Miêu ngủ ở bên cạnh hắn, quả thực là kỳ lạ.

Có người khi ngủ có thể cười thành thế này sao?

“Ân…… Ân…… Không cần hôn, ta còn phải quay phim.” Lôi Kì vừa nói mớ, vừa vươn tay đẩy loạn ở trước ngực, duỗi tay ra lại không cẩn thận chạm được bộ ngực mềm mại của nữ nhân.

Lôi Kì dừng tay lại, tươi cười trên mặt cũng cứng đờ, giống như là đang ở trong mơ suy xét xem mình đụng phải cái thứ gì?

Diệp Miêu đỏ mặt, nhưng lại có chút luyến tiếc không muốn cứ như vậy mà lùi lại, ngay thời điểm xấu hổ này, đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên.

Mắt Lôi Kì theo bản năng mở ra, nhìn thấy cô gái đêm qua dám ở lại trong nhà mình không đi, cũng nhìn thấy tay của mình… đang đặt trên bộ ngực của nàng.

“A!” Hắn phát hoảng, cuống quít rút tay về, khẩn trương nhìn lại thân thể của chính mình — hoàn hảo, quần áo vẫn còn, ngày hôm qua hẳn là hắn không làm ra chuyện ngu xuẩn gì.

“Lôi Kì, anh thật sắc nha! Sáng sớm mà đã sờ ngực của người ta.” Hai đóa mây đỏ phủ lên trên đôi má Diệp Miêu, chẳng qua là hơi xấu hổ một chút, cũng không có biểu tình oán giận gì.

“Cô……” Buổi sáng nam nhân luôn luôn có phần thấp huyết áp, đầu vẫn là mờ mịt, qua một hồi lâu mới nhớ tới chuyện đã xảy ra đêm qua, “Co tại sao vẫn còn ở đây?”

“Tôi muốn ở lại với anh thôi mà!” Nói như đương nhiên.

Lôi Kì sửng sốt một chút.

Muốn ở lại cùng hắn sao?

Vì sao nghe qua những lời này khiến tim của hắn thật ấm áp?

Nhưng mà……

“Muốn ở lại cũng không cần phải nửa đêm đi leo cửa sổ chứ! Ngã xuống làm sao bây giờ?! Cô đúng là không muốn sống nữa mà!” Hắn gõ đầu Diệp Miêu một chút.

Diệp Miêu xoa xoa đầu, đột nhiên mắt sáng lên, “Anh đang lo lắng cho tôi đúng không?”

“Đương nhiên! Làm gì có người nào có lá gan lớn như cô vậy? Nhà của tôi là ở lầu 7 nha!” Hắn vén chăn bông, xuống giường chuẩn bị đánh răng rửa mặt.

Sau khi đi vào phòng tắm, hắn đột nhiên lại ló đầu.

“Cô cũng thu dọn một chút, một lát nữa đi cùng tôi.”

“Đi đâu?” Diệp Miêu cười đến thật vui vẻ.

Hắn nói “Đi cùng tôi” đấy! Nghe xong lời này thực sự cảm thấy rất hạnh phúc nha!

“Chờ lát nữa tôi đi làm thuận tiện sẽ đưa cô về nhà. Ngày hôm qua cô một đêm không về nhà, người nhà nhất định rất lo lắng đi?” Nói xong, hắn cũng bắt đầu có chút buồn rầu, nếu như bị người nhà của nàng nhìn thấy là một đại nam nhân đưa nữ nhi nửa đêm không về về nhà, cho dù nói cái gì bọn họ cũng sẽ không tin tưởng hai người là trong sạch phải không?

Rõ ràng là cái gì cũng không có làm, nếu bị hiểu lầm như vậy…… Hắn sẽ có điểm không cam lòng nha!

“Tôi……” Diệp Miêu do dự một chút, “Tôi không có nhà.”

“Không có nhà?” Lôi Kì đánh răng xong, lấy khăn lông lau mặt, “Cô làm sao lại không có nhà? Bằng không cô đến từ chỗ nào? Chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống?” Nhưng lại trùng hợp rơi ở cửa nhà hắn?

“Tôi thực sự không có nhà.” Diệp Miêu ngồi ở trên giường, cắn ngón tay mình.

Bây giờ nàng còn không muốn nói cho Lôi Kì biết thân phận của mình, cho nên quyết định trước tiên phải sử dụng khổ nhục kế, tranh thủ một chút đồng tình của hắn.

Lôi Kì thở dài, đi trở về bên giường, ngồi xổm người xuống, ngẩng đầu nhìn Diệp Miêu, “Cô làm sao lại không có nhà chứ? Có phải trong nhà có vấn đề gì hay không? Trốn tránh không phải phương pháp giải quyết vấn đề, nếu cô nguyện ý, nói ra có lẽ tôi có thể trợ giúp cô.” thanh âm của hắn thực ôn nhu, có chút trầm thấp, giống như là đang trấn an một tiểu động vật. (NTK: Anh coi chị ấy là mèo ạ! (_ _|||))

Diệp Miêu nhìn mắt của hắn, trong con ngươi thâm sắc tràn đầy sự quan tâm cùng lo lắng.

Hắn…… Là thật sự lo lắng cho mình sao?

Nếu nàng nói ra sự thật, hắn có thể sẽ chán ghét nàng chăng? Thậm chí là hận nàng?

Không muốn! Nàng không muốn Lôi Kì chán ghét nàng! Không muốn! Không muốn!

Khẽ cắn môi, Diệp Miêu quyết định tiếp tục nói dối, “Tôi là cô nhi, không có nhà, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện.” Nàng nhìn thấy sắc mặt Lôi Kì chuyển thành đồng tình cùng đau lòng nhàn nhạt, “Lôi Kì, để cho tôi ở đây với anh được không?”

“Cô……” Không thể nào? Ngày hôm qua hắn còn đang suy nghĩ, nếu con mèo hoang nhỏ này có thể ở lại thì tốt biết bao nhiêu, hôm nay mộng đẹp thực sự trở thành sự thật sao?

Trên mặt hắn không tự chủ được mà xuất hiện vẻ mặt vui sướng, nhưng hắn vẫn phải hỏi: “Cô thực sự muốn ở cùng tôi?” Hắn quay đầu nhìn phòng trọ nhỏ của mình, “Tôi không phải kẻ có tiền, bộ dạng cũng không đẹp trai, vì sao cô muốn ở cùng tôi?” Hơn nữa hôm qua mới là ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt không phải sao? Vì sao con mèo hoang nhỏ này lại tín nhiệm hắn như vậy?

“Ai nói anh không đẹp trai?” Diệp Miêu đột nhiên kích động, “Ở trong mắt tôi anh vĩnh viễn là nam nhân anh tuấn nhất! Toàn thế giới này không người nào có thể so sánh được với anh!”

Lôi Kì sửng sốt một chút, đột nhiên cao giọng cười ha hả.

Thật không biết đã bao nhiêu năm rồi không nghe được nữ nhân nói như thế với hắn đâu!

Ngoài ý muốn, tâm tình của hắn vô cùng tốt! Hắn nhìn vẻ mặt mạc danh kì diệu (NTK: không sao nói rõ được, không hiểu gì cả, quái lạ) của Diệp Miêu, nhất thời bị tình cảm khống chế, hắn liền quay sang hôn nàng.

Đó là nụ hôn đầu tiên của Diệp Miêu.

Đầu tiên là nàng hoảng sợ, nhưng đến khi nàng ý thức được là Lôi Kì hôn nàng, cả người liền thả lỏng. Đôi môi mềm bị trêu đùa vài lần lại nhẹ nhàng mở ra, hơi thở nam nhân mang theo hương vị kem đánh răng mát lạnh dũng mãnh đi vào khoang miệng, lưỡi trơn ướt ôn nhu thuần thục đuổi cái lưỡi của nàng, chưa từng có kinh nghiệm bị dây dưa như vậy nên người nàng hơi run rẩy.

Thân mình dần dần ấm và nóng lên, toàn bộ khuôn mặt đều đỏ, giống như một quả táo mê người, Diệp Miêu nhẹ nhàng rên rỉ hai tiếng, rồi lại cảm giác được cánh tay nam nhân đang ôm nàng càng chặt hơn, hô hấp cũng có chút dồn dập.

Nàng hồi hộp nín thở, thần trí nhẹ nhàng cách xa, mềm nhũn ngã vào trong lòng nam nhân, tay nhỏ bé lướt nhẹ qua khuôn ngực nam nhân rắn chắc, cảm nhận được nhịp đập của trái tim ở dưới da thịt.

Vì sao lúc này nàng lại có cỗ xúc động muốn khóc?

Đây là nam nhân nàng yêu say đắm lâu nay, bây giờ hắn thực sự ở đây ôm nàng, hôn nàng, cảm giác mộng đẹp trở thành sự thật thực sự rất tốt đẹp, thậm chí làm cho trong lòng nàng có một ít sợ hãi dâng lên……

Thật vất vả nam nhân cuối cùng cũng buông nàng ra, nàng liếm liếm đôi môi sưng đỏ, thâm tình nhìn nam nhân ở trước mắt, “Lôi Kì…… Tôi……”

Tôi yêu anh.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, tôi đã yêu anh.

Giây phút anh xả thân cứu tôi, tôi biết rằng, đời này ngoại trừ anh ra, trong lòng tôi chắc chắn không thể chứa được người khác. (NTK: kết câu này… O (∩_∩ )O~.)

Diệp Miêu đô miệng ngồi ở trên xe tải.

Lôi Kì một bên chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy quan tâm.

“Làm sao vậy? Mất hứng?”

“Không có.” Không có mới là lạ! o(>﹏

Không phải nàng đã nói mình là cô nhi, muốn ở chung một chỗ với hắn sao? Hơn nữa không phải hắn còn hôn nàng? Đây không phải là chứng minh hắn thực ra cũng không chán ghét nàng, cho nên mới hôn nàng? Vậy vì sao Lôi Kì vẫn muốn tống nàng về “Nhà”? (NTK: dùng từ “tống” nghe nó.. hay hay, cho anh “bạo lực” tí!! Hắc hắc)

Phải a! Hình như nàng đã quá ngây thơ rồi, dù sao không có một người nào sẽ tuỳ tiện thu nhận một nữ nhân không rõ lai lịch đi?

Tuy nàng vẫn một bụng không phục, hơn nữa Lôi Kì còn nói muốn dẫn nàng trở về “Cô nhi viện”, bây giờ nàng phải đi đâu để tìm ra một cái cô nhi viện a? Lỡ như đến lúc đó bị phát hiện nói dối thì làm sao đây?

Phiền phiền phiền, thật là phiền nha!

Diệp Miêu cắn ngón tay lo lắng suy nghĩ biện pháp đối phó, lông mày thon dài cau lại cùng một chỗ.

“Rốt cuộc cô nhi viện mà cô nói là ở chỗ nào?” Lôi Kì nhìn dòng xe cộ chật chội, xem ra tình hình giao thông buổi sáng hôm nay thật không tốt, nếu cứ tiếp tục chậm trễ, chỉ sợ sẽ trễ thời gian đưa hàng hóa mất.

“Ở ngay phía trước, sắp đến rồi.” Diệp Miêu tùy tiện chỉ một phương hướng, lập tức nói sang chuyện khác, “A? Lôi Kì, anh thích nghe ca kịch?”

Lúc này radio trong xe truyền phát ra bản nhạc kịch “Miêu”, radio vừa vặn phát đến phần rất nhiều miêu mễ (NTK: Là mèo con, người hoá trang thành mèo, mặc trang phục mèo,… nhưng nghe hơi kỳ, nên muội để zậy) bắt đầu lên sân khấu mở màn, vừa hoa lệ phiền phức lại nhiều thể loại âm nhạc, tân cổ điển cùng nhạc Rock’n'Roll xen lẫn, tiếng ca sôi nổi kết hợp, làm cho người ta có thể dễ dàng tưởng tượng được hình ảnh miêu mễ hoạt bát đáng yêu ở trên sân khấu vừa múa vừa hát.

Lôi Kì cười cười, “Đâu không phải ca kịch, là nhạc kịch, đây là tác phẩm “Cats” của Andrew Lloyd Webber.”

“”Cats”? A! Tôi biết, chính là nhạc kịch Broadway rất nổi tiếng đúng không?”

“Nó đúng là rất nổi tiếng ở Broadway, nhưng mà nhạc kịch này lại bắt đầu ở London, dù sao Lloyd Webber cũng là người Anh.”

Ánh mắt Diệp Miêu dấy lên hào quang sùng bái, “Oa, Lôi Kì, anh biết thật nhiều a.”

Lôi Kì nhìn nàng một cái, vốn muốn nói đây là thường thức (kiến thức phổ thông) cơ bản nhất, chỉ cần người thường xuyên nghe nhạc kịch sẽ biết, nhưng nhìn thấy ánh mắt sùng bái xem hắn như vĩ nhân của Diệp Miêu, hắn nghĩ ngợi, quyết định vẫn là không cần nói ra sự thật.

“Nhạc kịch này nói về câu chuyện gì?”

“Chính là về mèo, rất nhiều rất nhiều mèo, có mèo trưởng lão tuổi rất lớn, cũng có mèo phù thuỷ biết ma thuật, còn có mèo quản gia có nề nếp, thậm chí còn có mèo kẻ trộm cùng mèo tự cho là phong lưu soái ca (NTK: Nói trắng ra là YY đi!!!). Đám mèo này vào buổi tối một ngày nào đó hàng năm sẽ tụ tập cùng nhau, rồi một con mèo sẽ do trưởng lão nhiều tuổi nhất tuyển ra, chỉ con mèo được lựa chọn mới có thể đi vào thiên đường mèo.”

“Thiên đường Mèo?”

Lôi Kì quay đầu, nhìn nàng cười, “Đó chẳng qua là phép ẩn dụ mà thôi, cuối cùng thì con mèo bị trưởng lão lựa chọn, là một con mèo cái già, nàng đã từng nhận hết sủng ái, nhưng khi lớn tuổi lại lưu lạc đầu đường, còn thường bị những con mèo trẻ tuổi khác khi dễ. Cuối cùng nàng được lựa chọn đi vào thiên đường mèo, là bởi vì nàng lĩnh ngộ được rằng hạnh phúc chân chính là nằm ở tương lai, chứ không phải là những hồi ức gần như đã phai màu trong quá khứ.”

“Nghe qua thật hay!” Diệp Miêu một mặt nghe hắn giải thích, một mặt bắt đầu chú ý nghe âm nhạc.

“Đúng vậy! Bất quá thời điểm lúc trước “Cats” muốn lên màn ảnh, nhưng lại có rất nhiều người lo lắng! Bởi vì Lloyd Webber là cải biên tập thơ của thi nhân Anh quốc T.S Eliot “Old possum’s book of practical cats” thành nhạc kịch, đề tài rất hẹp, gần như không có chỗ để phát huy tốt, rất nhiều nhà phê bình kịch thậm chí ngắt lời nhạc kịch này ra trình diễn hai, ba quý mới tạm hoàn thành.”

“Kết quả thế nào? Kết quả thế nào?” Diệp Miêu hỏi.

“Kết quả “Cats” được công nhận trở thành một trong ba vở nhạc kịch nổi tiếng nhất trong tám mươi năm trở lại, chẳng những được biểu diễn không ngừng ở London, năm ngoái vừa quyết định làm lưu diễn, sau đó lại vượt biển đi đến Broadway, biểu diễn đủ mười tám năm.”

“Oa! Thật là lợi hại!” Được Lôi Kì nói như vậy, nàng cũng rất muốn đi xem “Cats” nha! (NTK: ý là “Cats” được anh Kì ca ngợi nên chị cũng muốn xem xem “Cats” như thế nào đó mà)

A? Đợi chút, không đúng, làm sao lúc này nàng còn có tư tưởng đó nha?

Xe tải sắp đi tới nơi mà nàng vừa mới chỉ loạn a! Nàng mà không nghĩ ra biện pháp che lấp, lát nữa sẽ có chuyện lớn đó.

“A! Đợi chút, cho tôi xuống xe ở chỗ này đi!”

“Nhưng mà…… Cô có về nhà không?”

“Còn chưa có, nhưng mà không phải là anh bận đưa hàng hóa sao? Hôm nay nhiều xe như vậy, phía trước có thể sẽ rất dễ dàng tắc xe, anh đưa tôi đến chỗ này thì tốt rồi, tự tôi đi qua có lẽ sẽ nhanh hơn.”

“Thật vậy chăng?” Hắn thấy Diệp Miêu khẩn cấp muốn mở cửa xuống xe, “Thực sự không cần tôi đưa cô?”

“Không cần, không cần.” Diệp Miêu vội vàng xua xua tay, rồi nhanh như chớp nhảy xuống xe, “Tôi đi bộ được rồi. Đúng rồi, Lôi Kì, sau này tôi có thể tiếp tục đi tìm anh không?”

Lúc đầu nhìn thấy Diệp Miêu khẩn cấp rời đi như vậy, trong lòng hắn có chút mất mát, nhưng nghe thấy nàng hỏi như thế, trên mặt hắn lộ ra tươi cười, “Đương nhiên có thể, dù sao không phải cô đã sớm biết tôi ở đâu rồi sao? Mèo hoang nhỏ.”

Nghe thấy hắn thân thiết kêu nàng mèo hoang nhỏ, mặt Diệp Miêu đột nhiên nóng lên.

Nàng cắn cắn tay lại bò lại trên xe tải, lướt nhẹ ở trên môi Lôi Kì hôn một cái, rồi mới vội vàng nhảy xuống xe, trong nháy mắt bỏ chạy vào trong một ngõ nhỏ, không thấy bóng người.

Lôi Kì có chút sững sờ nhìn bóng lưng nàng nhẹ nhàng linh hoạt rời đi, tay trái kìm lòng không đậu vuốt ve chỗ cô gái vừa mới hôn qua……

Cho đến khi xe ở đằng sau không kiên nhẫn ấn còi, hắn mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng lái xe rời đi.

Hình như là con mèo hoang nhỏ từ trên trời rơi xuống này, đã ngậm tâm của hắn mang đi mất rồi……

Sau khi xe tải chạy đến nơi mà bản thân không nhìn thấy được, Diệp Miêu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ góc trốn đi ra, rồi mới đi về hướng ngược lại.

Vừa về tới “Nhà”, mới mở cửa, liền nghe thấy một tiếng rống dữ dội–

“Diệp Miêu! Đêm qua cháu lại có thể không về nhà! Cháu muốn làm cho cậu lo lắng đến chết sao? Thiếu chút nữa cậu phải đi báo cảnh sát! Miêu Miêu, cháu thật đáng chết, xem cậu sửa chữa ngươi như thế nào!” Đồng Hân một đêm lo lắng không thể ngủ vẻ mặt hồ tra, hai mắt tràn đầy tơ máu, nổi giận đùng đùng mắng Diệp Miêu.

“Cậu……” Nàng xoa xoa thái dương bị dọa đến phát đau.

Cậu mà bắt đầu mở miệng lớn giọng cùng dì thật sự là giống nhau, quả nhiên là người một nhà.

“Nói! Cháu đi đâu hả?!”

“Cháu đi……” Diệp Miêu con mắt đảo quanh, thời điểm đang cân nhắc có nên nói ra sự thật hay không, Đồng Hân đột nhiên lấy tay nắm lấy lỗ tai của nàng. “A a a! Đau quá! Cậu, buông tay!”

“Cháu lại đang nghĩ cái mưu ma chước quỷ gì hả? Nhìn con mắt cháu đảo tới đảo lui, biết ngay là tâm tình cháu bất an rồi!”

“Đau quá! Đau quá! Cậu, cậu thả ra a! Cháu nói thật là được mà!”

Thế là Diệp Miêu một năm một mười đem những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua nói ra hết.

Đồng Hân nghe xong lại thưởng nàng vài cái bạo hạt dẻ (NTK: Là vài cục u đó ạ!), giọng nói tức giận không kềm chế được, “Cháu đúng là ngu ngốc mà! Cứ như vậy chạy vào trong nhà một người nam nhân ở một buổi tối? Lỡ như người ta ăn cháu thì làm sao bây giờ? Lỡ như cháu mang thai thì làm sao bây giờ? Làm ơn! Cháu còn chưa có tốt nghiệp trung học đâu đấy! An phận một chút cho cậu nhờ được không? Nếu như bị chị biết được, cậu nhất định bị giọng nói khủng bố của nàng mắng đến chết!”

Diệp Miêu vụng trộm nghĩ, cậu, giọng của cậu cũng không thua dì a……

“Tóm lại, cháu…… Không có việc gì đi?” Tức giận xong rồi, Đồng Hân lúc này mới bắt đầu hỏi tình hình của cháu ngoại, “Cái tên Lôi gì gì đó, không có làm như vậy với cháu đi?”

“Lôi Kì! Hắn gọi Lôi Kì! Hắn rất nổi tiếng! Cậu không biết sao?”

“Cậu làm sao có thể biết? Cậu ở nước Anh mười năm, năm ngoái mới trở lại Đài Loan, làm sao mà biết ai nổi tiếng ai không nổi tiếng chứ?”

Diệp Miêu đột nhiên cúi đầu, bả vai cũng sụp xuống.

“Làm sao vậy?” Lúc nãy còn cao hứng phấn chấn nói về nam nhân kia, thế nào mà thoáng cái lại giống như quả bóng xì hơi vậy?

“Cậu…… Cậu nghĩ hắn có thể chán ghét ta hay không?”

“Chán ghét cháu?”

“Bởi vì…… Đều là cháu hại hắn biến thành như vậy……”

Đồng Hân có chút đăm chiêu nhìn cháu ngoại trước mắt, sự kiện ngoài ý muốn năm đó hắn từng nghe chị đề cập qua, cũng loáng thoáng biết được bắt đầu từ đó, trong lòng Diệp Miêu vẫn luôn nhớ thương cái nam nhân kia, thời điểm hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè trở về Đài Loan, cũng luôn hỏi thăm tin tức của nam nhân đó.

Lôi Kì vì sao phải đi lái xe tải? Nguyên nhân trong đó hắn đương nhiên không rõ ràng, nhưng mà hắn cũng biết, cho dù năm đó không có sự kiện phát sinh ngoài ý muốn kia, nghệ nhân mà chỉ trông vào khuôn mặt ăn cơm cũng tuyệt đối không có khả năng chống đỡ được đến lúc này, trừ phi hắn có cái khác mới có thể.

“Cháu nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Nếu hắn thực sự chán ghét cháu, không phải đêm qua đã sớm đuổi cháu ra ngoài rồi sao?” Hắn vỗ vỗ bả vai Diệp Miêu.

“Nhưng mà…… Đó là bởi vì cháu không nói cho hắn biết sự thật, cháu lừa hắn nói cháu là cô nhi, không nhà để về……”

Đồng Hân mở to mắt, lập tức lại là một trận tức giận mắng–

“Cháu lại có thể nói dối hắn sao?! Miêu Miêu! Cháu còn dám nói mình là cô nhi?! Nếu như bị chị biết được, nàng tuyệt đối sẽ biến cháu thành cô nhi “chân chính”!”

“Cậu……” Miệng Diệp Miêu càng lúc càng dẹt, cứ như là muốn khóc vậy (NTK: Mếu a!!! Đáng thương quá!!! Cậu, người chết với ta– *xách dao*), “Cháu thực sự không dám nói sự thật thôi! Cháu rất sợ lỡ như hắn chán ghét cháu thì biết làm sao? Cháu muốn gặp hắn như vậy, muốn ở bên người hắn như vậy, muốn hắn có thể thích cháu, yêu thương cháu –”

“Miêu Miêu…… Cháu thực sự thích hắn? Hay chẳng qua là sùng bái nhất thời?” Dù sao rất nhiều thiếu nữ có tình cảm sùng bái thần tượng nghiêm trọng, cuối cùng sẽ mù quáng mà đi yêu cái hình tượng hoàn mỹ nhất trong lòng kia.

“Cháu thực sự thích hắn.” Diệp Miêu thực khẳng định trả lời, “Ngày hôm qua sau khi gặp hắn một lần nữa, cháu càng xác định mình thích hắn. Cậu, ngươi có biết loại cảm giác này sao? Luôn luôn nghĩ tới người kia, sau khi nhìn thấy hắn trong lòng tất cả đều là hắn, cuối cùng không chứa được người khác nữa, cho dù muốn ta nói dối, cho dù muốn trả giá đại giới gì, chỉ cần có thể ở cùng hắn, ta đều nguyện ý!” thân mình nho nhỏ lại phun ra ngôn ngữ kiên định, con ngươi Diệp Miêu xuất hiện hào quang kiên nghị.

Đó là tình yêu kiên quyết không tiếc hy sinh hết thảy.

Có lẽ có chút lỗ mãng, có lẽ có chút ngu muội, nhưng loại tình yêu mà tự tin dũng mãnh tiến lên này, cái gì cũng không thể thay thế được.

Cũng từng là người từng trải, Đồng Hân làm sao lại có thể không rõ tâm tình Diệp Miêu?

Bởi vì nhiều năm du học Anh quốc, đối với chuyện tình nam nữ kết giao luôn luôn có thái độ cởi mở, nên sẽ không hạn chế Diệp Miêu.

Tiểu cô nương luôn muốn lớn lên, mà luyến ái đúng là phương pháp làm cho nữ nhân trưởng thành tốt nhất.

Hắn không biết Lôi Kì xuất hiện đối với Diệp Miêu rốt cuộc là tốt hay là xấu, nhưng hắn biết, Diệp Miêu sẽ bởi vì Lôi Kì mà trưởng thành.

Diệp Miêu là cô gái tốt, cha mẹ ly dị làm cho hình thức suy nghĩ của nàng thành thục hơn so với những cô gái bằng tuổi, nàng độc lập, tự chủ, biết bản thân mình muốn cái gì, cũng tận lực không để cho người khác có thêm phiền toái, tuy nhiên đôi khi săn sóc quá độ như vậy sẽ làm chính nàng chịu khổ, nhưng nàng chưa bao giờ oán giận.

“Miêu Miêu, nếu cháu thực sự thích hắn như vậy, cậu sẽ không ngăn cản.”

“Thực sự?”

“Ân. Nhưng là có điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Sau này không cho ở bên ngoài qua đêm mà không nói cho cậu một tiếng! Cháu có biết ngày hôm qua cậu vì lo lắng cho cháu đã trắng hết bao nhiêu cọng tóc rồi không?”

“Được! Không thành vấn đề, cám ơn cậu!” Diệp Miêu cao hứng ánh mắt đều híp lại một chỗ.

“Còn có, phải đảm bảo thi cử thật tốt, không cần một ngày nào đó lại than khóc trở về tìm cậu nói trong bụng cháu có đứa nhỏ của hắn!”

“Cậu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Miêu đỏ bừng lên.

Cho dù từ nhỏ cậu du học ở nước Anh, đối với chuyện nam nữ kết giao có vẻ rất thoải mái nhưng loại chuyện này cũng không cần phải nói rõ ràng như vậy đâu! Nàng…… Nàng còn chưa có nghĩ đến phương diện kia đâu!
Chương trước Chương tiếp
Loading...