Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Chương 53



Nó chỉ ừ cái nhẹ nhàng, để mặc tay hắn cứ ôm mình. Bác sĩ ho 1 tiếng:

- Thiếu gia, xin lỗi đã phá hỏng cảnh tình cảm của 2 người, nhưng tôi cần nói với thiếu gia và tiểu thư 1 điều rằng: Bên nước ngoài, họ sẽ cố gắng tìm tủy mới phù hợp với tiểu thư, nhưng ít nhất, sẽ mất mấy tháng….

Hắn nhìn ông bác sĩ:

- Mấy tháng là bao lâu?

- Tầm 4 tháng…

Nó giật mình, đưa mắt nhìn hắn, khẽ gọi tên:

- Minh Vũ….

Hắn nhìn nó, ngập ngừng 1 lúc rồi nói:

- Không được rồi, 4 tháng sau, chúng tôi phải thi cuối kì để lên 12, kì thi quan trọng, cô ấy không thể nghỉ được…

Bác sĩ trưởng khoa đẩy gọng kính:

- Chúng ta chỉ còn cách đó…

- Không còn cách nào khác????

- À… thực chất, vẫn còn 1 cách, nhưng hơi nguy hiểm…. Những người ở đây, có ai tự nguyện ghép tủy cho tiểu thư, thì may ra có thể cứu sống tiểu thư, nhưng người hiến tủy sẽ hơi nguy hiểm, nếu phẫu thuật thành công, sẽ đợi để ghép tủy mới từ bên nước ngoài, trong tháng chờ đợi, sẽ điều trị bằng thuốc, cơ thể sẽ yếu hơn, còn nếu không thành công thì tôi e là…. Người hiến sẽ mất mạng nếu yếu nhịp tim trong khi đang lấy tủy… Chính vì vậy, nếu muốn thực hành cứu tiểu thư luôn thì tôi cần 1 người khỏe mạnh tình nguyện…. Rồi sẽ kiểm tra xem hợp tủy với tiểu thư không….

Nó đứng phắt dậy, tay run run:

- Không được, như thế sẽ rất nguy hiểm cho người đó…. Tôi không muốn….

Hắn kéo nó ngồi xuống, rồi nói:

- Tôi sẽ thử….

Nó giật mình nhìn hắn:

- Cậu điên sao? cậu có điên không hả? sao lại tự nguyện chứ? Cậu có biết là nguy hiểm thế nào không?

- Vì muốn em sống hạnh phúc, cái mạng này có xảy ra chuyện gì thì anh cũng bằng lòng…

Nó bật khóc:

- Không được…. không được…. tôi là gì mà cậu phải liều mình chứ???? Nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì tôi biết làm sao??? không được đâu…. Tôi là gì mà cậu phải như thế????? Tôi có là gì đâu….

Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nó, cười dịu dàng:

- Vì anh yêu em hơn tất cả….

Nó khóc giàn dụa, bấu lấy tay hắn:

- Yêu thì cậu không được liều mình chứ?

- Ngốc… Sẽ không có chuyện gì đâu…. Y tá, đưa cô ấy lên giường bệnh chuẩn bị làm phẫu thuật đi…

- Không mà…

Nó ngang bướng quyết không dời tay hắn, Hoàng Minh từ ngoài bước vào:

- Bác sĩ, tôi cũng muốn thử xét nghiệm…

Nó nhìn theo tiếng nói đó:

- Anh Minh….anh….

Hắn nhìn Hoàng Minh, cười:

- Ồ… Vậy anh theo tôi đi….

2 tay nó nắm chắc lấy 2 cánh tay của 2 người con trai, lắc đầu, Hoàng Minh cười ấm áp, còn hắn thì lấy tay xoa đầu nó như 1 đứa trẻ… Rồi 2 người đó từ từ khuất khỏi tầm nhìn của nó, nó khóc nức nở, tay ôm lấy khuôn mặt, Viên Viên với Mẫn Mẫn vỗ về an ủi nó…

Nó là gì mà hai người họ lại tình nguyện hiến tủy cho nó chứ???? Rõ ràng là biết rất nguy hiểm, sao lại tự hại bản thân vì một đứa con gái bình thường như cô chứ???? Cô biết làm sao??? không lẽ bỏ trốn để họ không phải hiến tủy???

Nó thở hổn hển… Cuối cùng thì cũng có kết quả xét nghiệm… chính hắn là người hợp tủy với nó… Thật đau lòng, tại sao không cho cả hai không hợp với nó đi, tại sao lại để hắn hợp…. tên đáng gét đó…

Viên Viên cười:

- Nhược Hi, đến lúc phẫu thuật rồi….

- Không, mình không phẫu thuật nữa….

- Nhược Hi, Minh Vũ là vì cậu, cậu đừng để cậu ấy thất vọng, cậu ấy muốn cậu sống, cậu phải phẫu thuật chứ?

- Nhưng….

Viên Viên cùng Mẫn Mẫn kéo nó lên giường nằm, nó chỉ biết nằm im, lấy tay che miệng mà khóc nấc lên…

Ra khỏi phòng, nó thấy hắn cũng nằm trên giường, đôi mắt màu xanh ấy nhìn nó chăm chăm, nó khẽ gọi tên hắn:

- Minh Vũ…

Hắn đưa một ngón tay lên giữa miệng mình, rồi khẽ nhắm mắt… Nó biết hắn kêu nó im lặng, nó thấy đau nhói quá… Nó cảm động trước hắn, rung động trước con người hắn, trước hành động hắn làm vì nó… Nó thấy hắn quan trọng vô cùng…. Lúc này đây, nó đã hiểu ra cảm xúc thật của mình….

Rồi cả hai được đưa vào bên trong, nó thấy run….và Nó được đưa vào một căn phòng, ở giữa là một tấm kính trong có thể nhìn thấy hắn được đưa vào bên trong kia, cô y tá mỉm cười nhìn nó:

- Tiểu thư, cô thật may mắn vì có một người bạn trai tuyệt vời như thiếu gia, hai người rất xứng đôi!

Nó cười, nó chấp nhận lời nói của cô y tá:

- Cảm ơn, nhưng, chúng ta chưa bắt đầu ư? Tôi không thấy bác sĩ…

- Họ sang bên kia để cấy tủy của thiếu gia rồi, cấy xong thì mới sang cấy tủy cho tiểu thư, chúng ta cần cầu nguyện cho thiếu gia được bình an trong lúc lấy cấy tủy…

- Tôi có thể ngồi dậy và nhìn cậu ấy không?

- À, được….

Nó lập tức ngồi dậy, đưa mắt nhìn sang bên hắn… bắt đầu rồi….

Cậu sẽ bình an nhé, đã quyết định cứu tôi thì phải bình an sống mà thấy ca phẫu thuật của tôi thành công nhé!!! Nó cười…

Nó theo dõi hắn, theo dõi bác sĩ, đôi mắt chỉ dán vào đó, không chớp mắt…

Nó cứ ngồi thế cho tới khi 1 tiếng rưỡi.l… Nó thấy bác sĩ vẻ mặt trông như rất bất ổn, cô y tá nhìn thấy, rồi nói:

- Tiểu thư, thiếu gia không ổn rồi….
Chương trước Chương tiếp
Loading...