Tiểu Quỷ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Chương 41



CHƯƠNG 41

Nàng Thảo Đáng Ghét này cười cười ngẩng đầu lên rồi lại tiếp tục mặt đối mặt với nhân vật phản diện Cao Tuệ Linh: “Nhưng mà cô không thể ngờ rằng bên cạnh hệ thống camera của trường còn có một hệ thống theo dõi khác cũng được lắp đặt. Cô không thể tìm cũng như không thể dò ra tần số của chúng cũng chẳng có gì khó hiểu bởi chúng là những thiết bị theo dõi siêu nhỏ tiên tiến nhất chuyên được sử dụng bởi bộ đội đặc chủng trong quân đội.”

Thấy ánh mắt chứa đầy hận thù của cô ta, Thảo Linh bật cười thành tiếng: “Ánh mắt đó cô nên dành cho người đã làm chuyện này chứ đừng phung phí như thế vì tôi chưa tài giỏi và nhiều tiền đến mức có thể có được những thứ kia đâu. Tôi chỉ là góp tí sức mọn bằng món quà đặc biệt đầu tiên mà thôi.”

Sự nghi hoặc của tôi lại tăng lên, không phải Thảo Linh thì là ai? Ai lại làm nhiều việc như vậy để giúp tôi minh oan? Tôi rất muốn biết. Không chỉ tôi mà tất cả mọi người và đặc biệt là cô ta, cô ta nhất định muốn biết ai là kẻ đã làm cho kế hoạch vô cùng hoàn hảo của cô ta trở thành bong bóng xà phòng.

Cao Tuệ Linh gào thét: “Đó là kẻ nào?”

Tiếng thét kinh thiên động địa của vị Cao tiểu thư này thật quá mức kinh khủng, tôi đây quen ăn to nói lớn chắc gì hét lên đã to như thế. Nhưng mà… ngoài sự thống hận cùng căm thù, thẳm sâu trong tiếng gào thét ấy tôi thấy được sự chua xót đớn đau.

“Là anh.” Một giọng nói trầm lạnh từ tính vang lên. Tất cả mọi người đều im lặng nhìn về nơi phát ra thanh âm ấy.

Lục Chấn Phong không nhanh không chậm đi về phía chúng tôi. Mọi người đều bị chấn động mạnh mẽ, còn tôi và Cao Tuệ Linh cả hai đều hóa đá. Ai mà không biết thiếu gia của tập đoàn Dương Phong dù chưa tốt nghiệp đại học nhưng đã không ít lần xuất hiện trên trang nhất của những tạp chí kinh tế lớn trong nước và nước ngoài với những lời ca ngợi không dứt. Được rồi, chỉ là chưa tốt nghiệp đại học A mà thôi, còn đại học Oxford thì không nói a.

Lục Chấn Phong không nhanh không chậm đi về phía chúng tôi. Mọi người đều bị chấn động mạnh mẽ, còn tôi và Cao Tuệ Linh cả hai đều hóa đá. Ai mà không biết thiếu gia của tập đoàn Dương Phong dù chưa tốt nghiệp đại học nhưng đã không ít lần xuất hiện trên trang nhất của những tạp chí kinh tế lớn trong nước và nước ngoài với những lời ca ngợi không dứt. Được rồi, chỉ là chưa tốt nghiệp đại học A mà thôi, còn đại học Oxford thì không nói a.

Cao Tuệ Linh từ mặt đất đứng lên, bước chân lảo đảo tiến về phía anh: “Phong, anh đến rồi, thật tốt quá! Anh mau giúp em đi. Bọn họ, bọn họ ức hiếp em.” Cô ta dường như hoàn toàn không tiêu hóa nổi những gì anh nói.

Thùy Anh mỉa mai: “Tiểu Linh Nhi thân mến, bạn có cần tớ giới thiệu cho phòng khám tai – mũi - họng uy tín nhất thành phố hay không? Nếu tai không có vấn đề thì tại sao lại không nghe thấy chính miệng Lục Chấn Phong thừa nhận những bằng chứng lật tẩy cô chính là do anh ta đưa cho Tiểu Linh của chúng tôi?”

Đến lúc này Cao Tuệ Linh mới từ trong lòng anh ngước lên: “Không phải như vậy đúng không anh?”

Đôi tay buông thõng của Lục Chấn Phong lạnh lẽo đưa lên đẩy nhẹ hai vai cô ta ra. Trước ánh mắt kinh ngạc run rẩy của cô ta, thanh âm trầm thấp lại một lần nữa cất lên: “Sự thật anh không phải người làm việc đó…” Cao Tuệ Linh thoáng chút hi vọng nhưng niềm hi vọng ấy vừa dấy lên không bao lâu liền bị dập tắt khi anh nói: “Mà là anh đã phái người làm. Kể từ lúc anh biết được sự thật qua đoạn video kia, anh đã rất thất vọng về em và anh biết em sẽ còn làm những chuyện khác tổn thương Tiểu Lâm. Khắp mọi ngóc ngách trong ngôi trường này anh đều cho lắp đặt thiết bị theo dõi, đặc biệt là những nơi cô ấy thường hay lui tới. Anh muốn loại bỏ những nguy hiểm cho cô ấy nhưng…” Trong giọng anh mang theo sự tiếc nuối nhiều hơn là tự trách và đau lòng: “Đều quá muộn. Để chấm dứt hoàn toàn chuyện này, tất cả những bằng chứng ghi lại được anh đều giao cho Doãn Hạ Thảo Linh khi biết người gửi cho anh đoạn video đó là cô ấy.”

Lục Chấn Phong ngừng một chút, ánh mắt nhìn Cao Tuệ Linh có chút xót xa: “Tiểu Linh, em khiến anh thất vọng vô cùng. Em không còn giống Cao Tuệ Linh tốt bụng hiền lành mà anh đã quen nữa. Từ bao giờ em trở nên độc ác như vậy? Anh vô cùng thương yêu em, quan tâm em như em gái nhưng tại sao em lại cố ý tổn thương người con gái anh yêu và trân quý nhất?”

“Đó là bởi vì em yêu anh. Em không muốn làm em gái của anh. Tình cảm mà em dành cho anh là tình yêu nam nữ chứ không phải tình thân. Suốt nhiều năm qua em vẫn luôn yêu anh và đã cố gắng rất nhiều để anh chấp nhận em. Khi em ở bên Thụy Sĩ qua Tề Nhật em biết được anh vẫn chưa có bạn gái, anh có biết là em đã vui mừng và hạnh phúc đến thế nào không? Em cho rằng anh giữ mình như vậy là vì đợi em, cuối cùng thì em cũng chờ được đến ngày anh yêu em. Nhưng sao? Em trở về lại thấy anh tay trong tay với Hoàng Thùy Lâm. Em hụt hẫng và đau đớn nhưng rồi lại biết đến vụ cá cược tâm tình em mới trở nên tốt hơn, rồi em tìm mọi cách phá đám hai người vì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, em sao có thể để cho cơ hội khó khăn lắm mới có được của mình nằm trong mối nguy hiểm chứ? Đêm Giáng Sinh mọi người hẹn nhau tụ tập tại quán bar quen thuộc để mừng em về nước, trước đó em nghe Tôn Quyền nói anh có hẹn với Hoàng Thùy Lâm tại quảng trường có bức tượng con chó đá nên đã cố tình đến đó trước và nói ra mọi việc, kêu cô ta đi theo để tận mắt nhìn.”

Cao Tuệ Linh gần như hét lên, nước mắt lã chã: “Quả nhiên đêm đó chủ đề nói chuyện chính của mọi người chỉ xoay quanh vụ cá cược kia. Hoàn toàn đúng với sắp đặt của em, Hoàng Thùy Lâm bỏ đi khi chưa nghe hết toàn bộ. Lúc bỏ đi cô ta tức giận đến độ sập cửa rất mạnh, em chẳng mảy may lo sợ vì nghĩ dù sao đối với anh đây chỉ là trò đùa, sớm muộn gì cũng phải chấm dứt nên chấm dứt và cho cô ta biết sớm một chút cũng chẳng sao. Nhưng anh đuổi theo. Đuổi theo không chút nghĩ ngợi. Em bắt đầu lo sợ cái suy nghĩ đang tồn tại trong đầu mình trở thành sự thật nhưng rồi hai người vẫn chia tay như mong muốn của em. Vì thế em đã tự trấn an trái tim thấp thỏm đến loạn nhịp của mình rằng cuối cùng anh cũng đã nhìn về em bằng ánh mắt của một người con trai dành cho một người con gái. Sau hôm đó, em thấy anh trở nên lạnh lùng nhưng rồi em giật mình nhận ra rằng anh không hề lạnh lùng hơn mà chỉ là trở về với tính cách trước đây. Thì ra vì cô ta nên anh mới có thể vui vẻ và ấm áp như thế. Anh… đã yêu cô ta mất rồi. Đó chính là điều mà em ngàn lần vạn lần tính toán cũng không thể ngờ tới, nó như con dao sắc lạnh ghim thẳng vào trái tim em khiến nó đau đớn như vỡ vụn thành từng mảnh.”

Cao Tuệ Linh gần như hét lên, nước mắt lã chã: “Quả nhiên đêm đó chủ đề nói chuyện chính của mọi người chỉ xoay quanh vụ cá cược kia. Hoàn toàn đúng với sắp đặt của em, Hoàng Thùy Lâm bỏ đi khi chưa nghe hết toàn bộ. Lúc bỏ đi cô ta tức giận đến độ sập cửa rất mạnh, em chẳng mảy may lo sợ vì nghĩ dù sao đối với anh đây chỉ là trò đùa, sớm muộn gì cũng phải chấm dứt nên chấm dứt và cho cô ta biết sớm một chút cũng chẳng sao. Nhưng anh đuổi theo. Đuổi theo không chút nghĩ ngợi. Em bắt đầu lo sợ cái suy nghĩ đang tồn tại trong đầu mình trở thành sự thật nhưng rồi hai người vẫn chia tay như mong muốn của em. Vì thế em đã tự trấn an trái tim thấp thỏm đến loạn nhịp của mình rằng cuối cùng anh cũng đã nhìn về em bằng ánh mắt của một người con trai dành cho một người con gái. Sau hôm đó, em thấy anh trở nên lạnh lùng nhưng rồi em giật mình nhận ra rằng anh không hề lạnh lùng hơn mà chỉ là trở về với tính cách trước đây. Thì ra vì cô ta nên anh mới có thể vui vẻ và ấm áp như thế. Anh… đã yêu cô ta mất rồi. Đó chính là điều mà em ngàn lần vạn lần tính toán cũng không thể ngờ tới, nó như con dao sắc lạnh ghim thẳng vào trái tim em khiến nó đau đớn như vỡ vụn thành từng mảnh.”

Tôi không thể thốt nên lời, thực sự quá kinh hãi. Vậy là những gì anh giải thích với tôi hết thảy đều là sự thật sao? Còn tôi lại nhất quyết không chịu tin, chính sự bướng bỉnh và cố chấp của tôi đã khiến mối quan hệ của hai đứa trở thành cái dạng như bây giờ.

Lục Chấn Phong cũng kinh ngạc không khác gì tôi, nhưng ánh mắt anh tối lại tỏa ra hàn khí lạnh lẽo: “Cao Tuệ Linh, em xác định những gì em nói đều là sự thật?”

“Ơ anh… em không…” Cô ta giật mình ý thức được những gì mình nói nhưng muộn quá rồi. Từng lời từng chữ cô ta nói đâu chỉ có những người ở cự li gần như chúng tôi mới nghe thấy mà gần như tất cả mọi người trong bữa tiệc này đều thủng rồi. Gào to như vậy…

Đột nhiên mắt cô ta lóe lên, rồi đùng đùng tiến về phía tôi, cả người toát ra một cỗ tức giận không gì so sánh được.

Thứ chất lỏng sánh màu đỏ thoáng chốc thấm ướt cả một vùng chiếc đầm của tôi, cũng theo tóc, theo chiếc cằm nhọn nhỏ xuống từng giọt. Thùy Anh phóng ánh mắt hàng nghìn vôn về phía cô ta, vừa giúp tôi dùng khăn tay lau rượu trên mặt vừa mắng: “Cao Tuệ Linh, đừng có mà quá đáng!”

Lục Chấn Phong cũng giữ chặt cô ta lại, rống lên đến nỗi trán nổi đầy gân xanh: “Em còn muốn gây chuyện gì nữa đây?”

Cô ta giống như điên dại hét lên: “Em không cam tâm. Anh nói đi, tại sao lại là cô ta mà không phải em? Cô ta có cái gì mà em không có, em đã dành tình cảm của mình cho anh nhiều năm như vậy…”

Cô ta giống như điên dại hét lên: “Em không cam tâm. Anh nói đi, tại sao lại là cô ta mà không phải em? Cô ta có cái gì mà em không có, em đã dành tình cảm của mình cho anh nhiều năm như vậy…”

“Em còn chưa hiểu sao? Anh thực sự không yêu em. Anh chọn cô ấy vì cô ấy chính là Hoàng Thùy Lâm, là người con gái mà anh yêu thương. Cô ấy không hơn em bất cứ cái gì, không xinh đẹp hơn em, cũng không giàu có như em nhưng anh hạnh phúc khi ở bên cạnh cô ấy, thế là đủ.” Anh nói với cô ta nhưng lại nhìn tôi bằng ánh mắt nhu tình như nước khiến tôi sợ hãi né tránh.

Cao Tuệ Linh vùng vẫy muốn thoát ra khỏi đôi tay rắn chắc của anh để lao về phía tôi một lần nữa. Tôi nhếch khóe môi, màn kịch xem như vậy là đủ rồi, nhỉ? Nếu cô ta muốn đến bên tôi như vậy thì chi bằng tôi chủ động một chút để cho cô ta toại nguyện.

“Tiểu Lâm…” Thảo Linh muốn ngăn tôi lại chần chừ một chút rồi lại buông ra.

Tôi cười nhàn nhạt: “Cao tiểu thư, còn điều gì muốn chỉ giáo hay không?”

“Hoàng Thùy Lâm, cô là đồ hồ ly tinh xảo trá nhất thế giới, đồ đê tiện, bỉ ổi, đồ vô liêm sỉ…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...