Tiểu Thư Handsome

Chương 9



- Tên cô ấy là gì? – nó hỏi hắn. Giọng nó có gì đó hơi lạ.

- Là Tr… Cái gì vậy trời! Hỏi xong là ngủ luôn là sao?

Nó ngủ rồi. Nó ngủ đẹp tựa thiên thần.

- Ê! Jun! Cậu định ngủ ở đây luôn hả? Jun! Jun! – Hắn lay nó rồi vỗ vỗ vào mặt nó làm nó chuẩn bị rơi khỏi ghế.

Hắn nhanh tay nắm lấy tay nó rồi kéo vào. Kéo mạnh quá nên nó dựa luôn vào vai hắn ngủ ngon lành.

- Trời ạ! Mỗi cái đầu thôi mà cũng nặng gớm… - Hắn nhăn mặt vì cái đầu nó làm vai hắn bị đau.

Rồi hắn vô tình nhìn khuôn mặt nó được ánh sáng mập mờ chiếu vào. Nhìn rất đẹp và huyền ảo. Bỗng hắn hơi đỏ mặt và quay đi chỗ khác. Tim hắn đập lạ thường.

“Mình làm sao thế nhỉ? Không được! Cậu ta là con trai! Là con trai. Mình là một BOY đích thực.” Hắn nghĩ rồi đứng dậy mà không nhớ rằng nó đang ngủ trên vai hắn. Nó bị đập đầu xuống ghế và kêu “A!” một cái. Hắn mới chợt nhớ ra và quay lại xem nó thế nào.

- Cậu không sao chứ? Có đau ở đâu không hả? – Hắn hỏi. Mặt đầy lo lắng.

- Tôi không sao! Tự nhiên buồn ngủ rồi lăn ra luôn. Mà vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ? – Nó mở mặt hỏi.

- Tôi không nhớ! Xuống thôi! Chúng ta ở trên này lâu lắm rồi đấy.

Nói rồi hắn kéo nó xuống mà nó không hiểu gì sất. Trước giờ hắn chưa từng kéo nó như thế. Giống như hắn kéo một đứa con gái vậy. Tự nhiên nó thấy tim nó đập nhanh. Và nó không biết rằng, hắn đã kéo nó vào phòng VIP của bọn nó từ bao giờ.

- Hai người từ trên kia xuống đấy à? – Alex hỏi rồi nhìn tay hắn đang cầm cổ tay nó.

Hắn lúng túng bỏ ra. Nó lúng túng rồi vào chỗ. Levin để ý nó từ lúc nó xuống tới giờ mà thấy khó chịu. Nhất là cái lúc hắn nắm tay nó.

- 11 giờ rồi! Về thôi! – Hắn đứng dậy nói.

Tất cả cũng đứng dậy và ra về. Hắn đi rất nhanh, không để ý đến những tiếng gọi đằng sau. Levin thì nhìn nó không rời giống như nếu cậu ta rời nó chỉ một chút thôi thì nó có thể đi xa mãi mãi.

Ngày hôm sau…

Trường nó sắp có chương trình Noel cho các học sinh. Và giờ, các học sinh phải dọn dẹp lớp học. Mỗi lớp sẽ có một tiết mục ca nhạc, kịch hay cái gì đại loại là giải trí. Hoặc nếu không làm tiết mục gì thì phải tham gia trang trí trường, sân khấu, kinh doanh để lấy tiền cho vào quỹ lớp.

Lớp nó chọn phương án an toàn nhất: kinh doanh. Giống như một tiệm café thu nhỏ. Họ sẽ trang trí lớp mình để giống như một tiệm café. Nhóm 5 mỹ nam của nó sẽ lo phần phục vụ. Còn những phần tử thuộc dạng cũng đẹp nhưng không đẹp bằng sẽ ở quầy nước và chức vụ khác.

- Em thưa cô! Làm đồng phục của nhân viên phục vụ đi ạ! – Nó đóng góp ý kiến cho phần kinh doanh của lớp.

- Phần hát live. – Levin đóng góp thêm.

- Tiệm sẽ theo kiểu hoàng gia! – Một học sinh khác đóng góp.

- …

Có rất nhiều ý kiến đóng góp. Cuối cùng cô giáo gộp hết tất cả lại.

- Tiệm café của chúng ta sẽ theo kiểu hoàng gia. Lớp chúng ta toàn mỹ nam nên đồng phục sẽ là theo kiểu hoàng tử. Chương trình hát live sẽ do tất cả lớp chúng ta đảm nhiệm. Ai có năng khiếu thì cứ hát. Cô sẽ không chỉ định. – Cô giáo nói.

“Reng…reng…” Chuông đã reo. Cả lớp xuống canteen để “ăn chơi đập phá”.

Và sắp có một tiệm café Hoàng Tử ra đời.

“Jingle bells, jingle bells. Jingle all the way. Oh, what fun it is to ride. In a one horse open sleigh. Jingle bells, jingle bells. Jingle all the way. Oh, what fun it is to ride. In a one horse open sleigh…”. Tiếng nhạc Giáng sinh đã vang lên khắp mọi nơi, không trừ trường Havin.

Trong khi cả trường đang chuẩn bị sân khấu, các lớp đang chuẩn bị tiết mục, một số lớp đang thực hiện kế hoạch kinh doanh lớp thì lớp nó nhởn nhơ chơi với kí do là đồng phục đã chuẩn bị xong, trang trí thì cũng trang trí rồi. Bàn ghế đã bày sẵn trong lớp từ hồi nào rồi. Các dụng cụ cũng đã có đủ. Giờ chỉ đợi nó và Alex mang mấy chén kiểu hoàng gia về là “ok” rồi.

- Hello cả lớp! Cốc chén về rồi đây. – Tiếng nó to từ ngoài lớp vào đến tận cuối lớp cạnh lớp nó.

Cả lớp mong ngóng để xem con mắt thẩm mỹ của hai người này như thế nào.

- Ủa sao lại có hai loại chén hoàng gia thế này? – Một tên trong lớp nó nhìn hai loại chén.

- Cậu ngốc lắm. Những thời gian lễ như thế này, trường ta có cho người ngoài trường vào đấy. Như thế thì chắc chắn có cả một đống đứa con gái đến đây ngắm trai. Loại cốc có màu hồng này là để cho con gái, còn màu vàng hạt dẻ là để cho con trai. Hiểu chưa? Khách hàng là thượng đế. Vậy cứ coi như họ là mấy cô cậu công chúa hoàng tử đi. – Nó giả thích dài dòng mà làm người khác mãi mới hiểu ra.

- Cậu cũng thông minh phết đấy nhỉ. – Levin nhìn nó cười cười.

Hắn thì ngồi cuối lớp đọc sách.

Buổi chiều, bây giờ mới là lúc lễ hội mới bắt đầu. Cổng trường Havin mở ra. Mọi người ra vào như “đi chợ”. Đa số là phái nữ. Tiệm café của lớp nó cũng bắt đầu hoạt động. Nhìn vào lớp nó, mọi người cứ tưởng tượng rằng đây giống như một nơi trong hoàng gia để uống trà, thư giãn, nghỉ ngơi. Người người tấp nập ra vào lớp nó.

Nhóm phục vụ là được mọi người chú ý nhiều nhất. Bộ đồng phục kiểu các hoàng tử và vẻ đẹp mỹ nam của họ làm sáng rực cả căn phòng. Mỗi khi nhóm phục vụ đến gần phái nữ là ít nhất một người trong đó yêu cầu được chụp hình chung.

Còn phần hát live thì sao? Không ít người đã lên hát. Khách hàng và thành viên trong lớp đều lên hát. Có người hát dở bị kêu xuống, người hát hay thì lại được yêu cầu hát tiếp trong khi hát nhiều bài quá mà hôm sau khản cả cổ. Cũng có người yêu cầu nhóm phục vụ hát vài bài.

Nó đẩy Alex lên hát cùng với Levin. Hồi còn ở bên News York, hai người đó thường ra công viên, đánh guitar hát. Đã có rất nhiều người xem họ hát và khi kết thúc còn có những tiếng vỗ tay, huýt sao rất to.

Nó dúi tay vào hai người hai cây guitar mà không hiểu tại sao nó có, nó kiếm ở đâu ra. Thôi thì đành nghe theo nó vậy. Hai người ngồi vào ghế, đặt lên đùi, bắt đầu đánh và hát. Giai điệu và tiếng hát làm ca tiệm đều im lặng. Hay đến không ngờ. Trước giờ người ta chưa bao giờ thấy Alex. Nhưng giờ thì thấy rồi đấy!

Hết bài, cả căn phòng tràn ngập tiếng vỗ tay. Người người ra vào nhiều hơn.

- Nhờ hai người mà lớp ta chắc chắn sẽ nhiều tiền lắm đây. Cuối năm ăn chơi xả láng chắc tốt ra phết đấy. – Kai làm tay chữ V đặt dưới cằm.

Đang làm việc, bỗng có tiếng gọi:

- Kai! Ray!

Mọi người quay ra nhìn thì thấy một cô gái xinh đẹp đang bước vào tiệm và đến chỗ Kai trước.

- Mai Sương! Đến đây làm gì? Mà sao vừa nãy gọi trống không thế hả? – À! Thì là cô em gái “vô cùng dễ thương” của Kai.

- Hì hì! Đâu có! – Cô em gái của Kai cười trừ.

- Ray! Cậu ra bàn bên kia đi! – Tiếng nó như kiểu ra lệnh hắn.

Cô ta nghe thấy tên hắn thì chạy ra bên hắn.

- Anh Ray! Để em giúp cho nha nha nha nha! – Mai Sương ra vẻ muốn giúp hắn.

- Không! Em là khách! Ra bàn đi! Anh còn làm việc. – Hắn từ chối sự giúp đỡ của Mai Sương.

- Cậu ta nói đúng đấy! Cô nên về bàn đi cô bé! Ở đây cho các anh còn làm việc nữa chứ. – Giọng nó ở ngay bên tai Mai Sương.

Mai Sương giật mình quay ra làm cái túi cô ta đang xách cũng bay vòng ra. Nó bị đổ khay café nóng.

- Ui da! Đau quá! Hình như em bị bỏng rồi hay sao ý? – Mai Sương kêu lên.

- Cô chị có ba giọt bắn vào thôi! Người bị bỏng phải là tôi đây này. – Nó chỉ vào người nó.

Nó bị café làm ướt nửa người. Tay nó cũng bị café làm hết. Hai bàn tay nó bắt đầu đỏ. Ngoài trừ việc đó ra thì còn việc khác làm mọi người quan tâm là: Tại sao nó có thể tính chính xác đến như vậy? Ba giọt bắn vào tay Mai Sương.

- Nhưng… dù gì cũng là tại anh. Tại sao anh lại đứng đằng sau lưng tôi? – Mai Sương cãi.

- Tại cô cản trở đường đi. Cản trở việc làm của người khác. – Nó nói lý.

- Nhưng mà có nhiều đường đi mà…

- Cô nhìn xem có bao nhiêu đường mà bảo nhiều. Có mỗi cái đường chính để đi.

- Nhưng dù gì… anh vẫn là người có lỗi! Ai bảo làm tôi giật mình có chủ ý.

- Ai có chủ ý hả…?

Lúc này Kai và Alex ra ngăn nó. Nó mà không chịu được thì sẽ có trận oánh nhau to đấy!

- Bỏ ra! – Nó giằng ra. – Vâng! Thưa tiểu thư cao quý và kiêu căng không biết nhận lỗi kia. Tôi nói trước, cái tính cách của cô sẽ không ai thích nổi đâu. Kể cả tôi.

Nói xong nó đưa cái khay cho Alex và bảo Kai dọn dẹp giùm. Sau đó nó ra ngoài để thay quần áo mới. May mà nó dự sẵn trường hợp này, nếu không cũng chẳng có quần áo mà thay. Xong xuôi đâu đấy, nó quay lại phục vụ vui vẻ như trước.

“Tôi không muốn chấp một kẻ không đáng chấp như cô. Nếu tôi chấp cô. Triệu Tiểu Vi sẽ mãi mãi không còn là Triệu Tiểu Vi nữa.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...