Tình Yêu Ấm Áp
Chương 108: Xin lỗi em, anh hối hận rồi! (1)
“An Hồng Minh là ba của tôi.” An Noãn cắn răng nói, cô nhìn Lương Trạch Minh bằng ánh mắt giết người, gằn từng lời từng chữ. “Cháu thật sự là Tiểu An Noãn sao? Đã lớn vậy rồi, hồi còn nhỏ2tôi từng bế cháu đấy.” An Noãn thoáng nhếch môi, cô vốn không muốn chấp nhận sự tiếp cận của bất cứ ai hết. Đèn bắt đầu tối dần, hôn lễ chính thức bắt đầu, cô dâu chú rể đi về phía8thảm đỏ, bước lên đài. An Noãn nghe thấy tiếng vỗ tay và reo hò nhiệt tình, mọi người xung quanh đều nói, “Đúng là một đôi trai tài gái sắc.” Vào lúc này, cánh tay Mạc Trọng Huy gác lên vai An6Noãn, còn cánh tay kia thì nắm lấy tay cô. Nghệ Tuệ luôn bận rộn, đến khi cô dâu chú rể bước lên đài, bà ta mới được ngồi, ngồi ở đối diện An Noãn. Nghề Tuệ nhận ra An Noãn dưới ánh3đèn tối, khó chịu nói, “An Noãn, sao cô cũng tới đây vậy?” Chớp mắt bà ta trông thấy Mạc Trọng Huy, liền cười nói, “Ôi, ngài Mạc cũng đến rồi à, phục vụ không được chu đáo, xin ngài thông5cảm cho!” Mạc Trọng Huy lạnh nhạt nói, “Tôi còn tưởng bà không hoan nghênh chúng tôi chứ.” “Nào dám, nào dám chứ, ngài Mạc nói đùa rồi.” Nghệ Tuệ nịnh bợ nói, mỉm cười xoay qua An Noãn, “Noãn Noãn, cháu muốn uống chút gì không?” “Cho cô ấy một ly sữa nóng.” Tuy Nghê Tuệ không muốn, nhưng vẫn lễ độ cung kính, đích thân đi lấy sữa nóng cho cô. Nghê Tuệ đưa ly sữa cho Mạc Trọng Huy, cười nói, “Ngài Mạc, sau này trên thương trường, Tử Phi nhà chúng tôi phiền ngài chăm sóc cho rồi.” Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói, “Con bà rất tài năng, bà Thường đừng quá lo lắng.” Thấy thấy An Noãn nhìn chăm chú lên sân khấu, Mạc Trọng Huy tức giận đến nỗi muốn ném Thường Tử Phi ra ngoài, Nghề Tuệ không biết nhìn sắc mặt, còn chấm dầu vào lửa. Giang lão cảm thấy hôm nay Mạc Trọng Huy đến không có ý tốt, liền cười nói, “Bà thông gia à, bà bận đến tận giờ, mau chóng ngồi xuống đi, không cần bà nói, sau này ngài Mạc và Bí thư Lương nhất định sẽ chăm sóc cho Tử Phi của chúng ta.” Nghệ Tuệ nhanh chóng ngồi xuống, trong lòng không ngừng mắng chửi An Noãn. Con khốn này còn có mặt mũi đến tham gia hôn lễ, đúng là đồ vô liêm sỉ. Đáng tiếc cơn giận tối nay của bà ta không thể trút ra, Mạc Trọng Huy ôm An Noãn vào lòng như gà mẹ bảo vệ gà con, như thể ai dám làm tổn thương tới An Noãn thì không sống nối với hắn vậy. Thật không hiểu được, sao Mạc Trọng Huy lại thích con nhỏ An Noãn rách nát kia chứ, trước kia nó đã từng chung sống với con trai bà ta, thế mà giờ Mạc Trọng Huy vẫn còn nâng niu như bảo bối vậy. An Noãn nhìn thấy cô dâu chú rể đeo nhẫn cưới, hôn nhau, nước mắt lẳng lặng rơi xuống, lạnh lẽo rơi lên tay Mạc Trọng Huy. Cơn giận của Mạc Trọng Huy lại bùng lên, hắn đứng dậy, kéo An Noãn đi mà không chào hỏi câu nào. Động tác này khiến từng người cùng bàn đều ngơ ngác, Lương Trạch Minh lo sợ nhất, dù gì hắn làm những việc đó với An Hồng Minh, giờ Mạc Trọng Huy ở bên con gái của An Hồng Minh, xem có vẻ như rất quan tâm cô khiến hắn cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình. An Noãn bị Mạc Trọng Huy đẩy lên xe, sau khi lên xe hắn đè cô lên ghế, “Sau này nước mắt của em không được dễ dàng rơi vì gã đàn ông khác nữa.” Hắn chồm người hôn lên mắt cô, cắn vào môi cô. Trương Húc ngồi phía trước lái xe, sợ đến mất hồn. Cậu ta nơm nớp lo sợ mà lái xe, không dám nhìn về phía sau. Cuối cùng cũng bình an về đến biệt thự, cậu ta vội vàng đỗ xe rồi lập tức xuống xe. Thẩm Cầm Phong đã đợi ở biệt thự rất lâu, Mạc Trọng Huy bảo anh ta đến kiểm tra sức khỏe cho An Noãn, cuối cùng cũng chờ được hắn về, nhưng lại chỉ có mình Trương Húc xuống xe. “Sao lại có mình cậu thế? Ngài Mạc nhà cậu đâu?” Trương Húc làm động tác im lặng, “Đi thôi, đi thôi, mau đi thôi.” Thẩm Cầm Phong cười, “Trời ạ, không ngờ ngài Mạc của cậu lại còn có cái sở thích này nữa đấy, nhưng mà đừng làm An Noãn bị thương lại đó nha.” “Bớt nói vài câu đi, hôm nay tâm trạng ngời Mạc không được tốt.” “Tâm trạng không tốt còn có nhã hứng vậy sao? Ngài Mạc của cậu thật sự không phải người thường, tội nghiệp An Noãn, bị giày vò đến mức không còn ra hồn người nữa rồi.” Trên xe Bentley, An Noãn nhắm mắt lại chịu đựng sự chiếm hữu của hắn, hắn vỗ nhẹ vào mặt cô bắt cô mở mắt nhìn mình. Cặp mắt đen láy của An Noãn nhìn chằm chằm Mạc Trọng Huy, nói từng câu từng chữ, “Mạc Trọng Huy, anh có được thân thể của tôi, nhưng không bao giờ có được trái tim của tôi, trái tim của tôi luôn ở chỗ Thưởng Tử Phi, cho dù anh có dẫn tôi đến tham dự hôn lễ của anh ấy, tôi vẫn yêu anh ấy, chỉ cần anh ấy mở lời, tôi sẽ quay trở về bên cạnh anh ấy ngay.” Mạc Trọng Huy muốn bóp chết người con gái này. “An Noãn, em từ bỏ đi, cả đời này trừ phi anh chết trước mặt em, nếu không em đừng mong quay trở về bên cạnh Thường Tử Phi, kể cả em có muốn nhìn cậu ta một cái cũng phải có được sự cho phép của anh.” “Cho dù thế nào, trái tim tôi cũng tự do, con tim tôi yêu anh ấy là việc anh không thể cản trở được.” Mạc Trọng Huy không buồn dài dòng với cô nữa mà chỉ ra sức giày vò cơ thể cô. Khi mọi thứ bình thường trở lại, Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng vuốt ve má cô, dịu dàng nói, “An Noãn, anh cần trái tim em vô ích, thứ anh cần là con người em, cơ thể của em. Sau này anh còn muốn em sinh con cho anh, làm mẹ của con anh.” An Noãn nghiến răng nghiến lợi đáp trả, “Anh nằm mơ đi.” “Có phải nằm mơ hay không chúng ta cứ chờ đó mà xem! Thứ Mạc Trọng Huy muốn thì không bao giờ không có được.” Mạc Trọng Huy mặc áo giúp cô, lạnh lùng nói, “Để anh bế em xuống xe hay em tự mình xuống, nếu em vẫn còn sức lực, chúng ta có thể làm một lần nữa...” An Noãn đột nhiên ôm lấy cổ của hắn, cắn thật mạnh, như muốn cắn đứt miếng thịt của hắn vậy. “Ay da...” Mạc Trọng Huy đau đến mức phải rít một hơi. Nhưng vẫn để cô trút giận. Có lẽ đây gọi là tình yêu, đau rồi mới là tình yêu sâu đậm. Mạc Trọng Huy và An Noãn chân trước chân sau trở về biệt thự, Thẩm Cầm Phong và Trương Húc sợ đến mức không dám lên tiếng. An Noãn lên lầu trước, Thẩm Cầm Phong la lên, “Cô An, sao đùi của cô lại chảy máu rồi, có phải vết thương bị rách không?” An Noãn không quan tâm đến anh ta, ráng chịu đau đi thẳng lên lầu. Mạc Trọng Huy cũng trông thấy máu chảy thấm ra cả bộ lễ phục của cô mà đau lòng. Ngay sau đó, hắn liền chạy lên lầu, nhưng An Noãn đã khóa trái cửa lại rồi. Mạc Trọng Huy biết mở khóa, nhưng lại không thể mở được khóa nhà mình. Hắn đứng bên ngoài không ngừng gõ cửa, “An Noãn, mau mở cửa ra để bác sĩ Thẩm xem vết thương trên đùi em đi.” “An Noãn, em nghe lời mở cửa ra đi.” Mặc kệ Mạc Trọng Huy có gọi khản cả cổ, An Noãn cũng sống chết không chịu mở cửa. Trương Húc tìm người tới, dùng đồ mất cả đống sức mới mở cửa ra được. Thời gian chờ đợi rất dài, lúc này ngoài lo lắng ra Mạc Trọng Huy còn vô cùng tức giận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương