Tôi Có Trúc Mã

Chương 1: Chương 1



Tôi đi trên con đường ngập nắng, đưa tay đón lấy một chiếc lá nhẹ rơi xuống.

Thu đến, tôi chia tay bạn trai…

Nhưng tôi không khóc. Chỉ một chút ức nghẹn, một chút ủy khuất, một chút buồn bã…

Tất cả chỉ là một chút mà thôi!

Tôi đã chia tay lần thứ 3 , lần thứ 3 tin tưởng vào tình yêu rồi lại một mình đi trên con đường dài vắng ngắt?

Chính tôi cũng không biết là do mình quá dễ dãi trong tình cảm hay quá khao khát yêu đương nữa?

Tôi nhìn cuối cùng màn hình điện thoại, hình nền là tôi và người bạn trai cũ. Tôi thẳng tay thay đổi hình nền về chế độ mặc định.

Bạn trai cũ của tôi nói rằng: ” Hình như em không quan tâm đến anh, hình như em không yêu anh. Anh không hiểu. Có lẽ vì người em yêu thực sự không phải anh!”

Nhảm nhí! Không yêu thực sự? Vậy ai mới là người tôi yêu thực sự chứ? Trên đời này, kẻ nào chia tay cũng nhàm chán như vậy sao?

Tôi đá phải một lon nước nào đó trên đường. Tôi nguyền rủa kẻ nào không biết bảo vệ môi trường, không biết vì cộng đồng, nghiễm nhiên vứt rác bừa bãi.

Khốn thật, tôi cúi xuống nhặt cái lon vứt vào thùng. Tôi cố gắng làm thật chậm, nào, ai đã làm ơn thấy người tốt việc tốt mau chụp lại đi nào! Chụp đi, tôi muốn làm người nổi tiếng, tôi muốn lên báo, lên cho thằng cha người yêu cũ của tôi biết mặt. Đáng tiếc, không có ông nhà báo nào “mai phục” gần thùng rác cả, tôi tẽn tò trở về nhà.

Tôi điên rồi! Tôi đang suy nghĩ cái gì vậy? Nhặt rác rồi lên báo? Anh hùng môi trường? Khoe với người yêu cũ? Tuệ Tâm, suy nghĩ lại đi, bị đá hóa ngu luôn hả?

Tôi thong thả bước về nhà. Tôi ngó căn hộ sát vách nhà tôi. Im lìm, cửa khóa. Chắc hắn chưa về.

Chưa về à? Hôm nay là chủ nhật? Là khóa cửa ngủ hay đêm qua đi xã giao chưa về?

Tôi phủi phủi tay. Lo cho hắn làm gì? Tôi mới vừa bị thất tình. Trái tim mới cần yêu thương sưởi ấm nha!

Tôi tra chìa khóa vào ổ. Mở cửa ra. Thu dọn đồ đạc lộn xộn, vào tắm táp lại một chút. Tôi chọn một bộ quần áo ngủ thỏai mái, trèo lên sofa ôm cái gối màu vàng chanh. Bật ti vi, chăm chú xem

Nhưng rồi nhàm chán, tôi nằm xuống sofa, khẽ nhắm mắt. Thật muốn ngủ cho qua cái ngày chết tiệt hôm nay!

Nhưng người tính không bằng trời tính, đang lơ mơ thì có điện thoại.

Vươn tay mắt nhắm mắt mở, tôi nghe: ” A..alo?”

” Tuệ Tâm, cậu ở đâu?”- tiếng Nhật Dạ choe choé bên kia.

” Bổn cung đang ngủ, đừng làm phiền!”- tôi lè nhè, tôi lúc nào cũng có thói quen nói chuyện với Nhật Dạ như vậy.

” Ngạch nương à, dậy đi! Đi mua quần áo nào. Tháng này vừa lĩnh lương mà!”

” Ngươi đi đi, bổn cung vừa thất tình!”- nói rồi tôi cúp máy luôn.

Đặt điện thoại xuống, chuông điện thoại lại reo.

Bực mình chết mất!

Tôi ngồi phắt dậy, nhấm nút nghe, hét to đùng vào điện thoại:

” Loại nô tì đáng ghét nhà ngươi, bản cung đang ngủ hiểu chưa? Còn gọi nữa lập tức cạo trọc đầu bỏ lồng lợn thả trôi sông!”

” Loại nô tì đáng ghét nhà ngươi, bản cung đang ngủ hiểu chưa? Còn gọi nữa lập tức cạo trọc đầu bỏ lồng lợn thả trôi sông!”

“……”

Đầu dây bên kia rất lâu, rất lâu không nói gì.

Tôi cũng nhận ra hình như có chút kì quặc.

Âm thanh vọng ra từ điện thoại: ” Tuệ Tâm, là tôi. Trưởng phòng Hưng đây!”

Tôi giật nẩy mình. Đầu đổ mồ hôi. Tôi vừa nói gì nhỉ?

” Loại nô tì đáng ghét nhà ngươi, bản cung đang ngủ hiểu chưa? Còn gọi nữa lập tức cạo trọc đầu bỏ lồng lợn thả trôi sông!”

“Còn gọi nữa lập tức cạo trọc đầu bỏ lồng lợn thả trôi sông!”

Hình như có một chi tiết quan trọng, trưởng phòng Hưng bị …hói thì phải?

Cạo đầu??

Thả lồng lợn trôi sông?

Hình như có chút không phù hợp.

Tôi chết đây! Tuần sau lại làm thêm ca rồi!

Tại sao? Ngày hôm nay thật là khốn nạn mà.

___________

Sáng hôm sau, tôi mở cửa đi làm. Vừa bước ra khỏi cửa, tôi thấy cửa phòng sát vách cũng mở ra. Là hắn à?

Áo sơ mi nâu dài tay xắn lên tới khủyu, quần tây sơ vin. Áo khóac vest vắt trên tay trái. Xem ra hắn cũng chuẩn bị đi làm.

Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi. Tôi gượng cười:

– Buổi sáng vui vẻ!

Hắn cũng cười, ném áo vest vào tay tôi, quay lại vừa khóa cửa vừa nói:

– Anh đưa em đi!

________

Tôi ngồi trên xe hắn, thành thục mở một bài hát tiếng Anh. Đây là thói quen của tôi. Khi bắt đầu ngày mới luôn nghe nhạc.

– Có chuyện gì à? – Hắn hỏi tôi

– Em vừa chia tay với bạn trai!- tôi không dấu giếm.

– Cậu kiến trúc sư đó?- Hắn nheo nheo đôi mắt đẹp.

– Cậu kiến trúc sư đó?- Hắn nheo nheo đôi mắt đẹp.

– Ừ!- Tôi thở dài.

Giữa tôi và hắn, chưa từng có chuyện riêng.

Chuyện của hắn cũng là của tôi mà của tôi cũng vậy. Đã hơn 20 năm quen biết, tôi và hắn ít nhất cũng có tình thân. Chúng tôi vốn được coi là trúc mã thanh mai, oan gia một đôi.

– Quên đi!- Hắn hạ chốt một câu.

– Ừ, em biết.

Rồi cả hai im lặng.

Chúng tôi đều có suy nghĩ riêng.

__________

Đến cửa công ty, sau khi để xe vào gara, tôi quay ra đã thấy trưởng phòng kế hoạch Thư Liên chạy ra phía này.

Môi tôi giật giật, khắc tinh của hắn đến rồi!

Tôi chạy nhanh ra chỗ hắn, giật giật áo vest của hắn, thì thầm:

– Anh Tuấn Khải, tiểu hồ ly đến rồi!

Đầu hắn có thêm mấy vạch đen, hắn cầm cổ tay tôi, nhanh nhẹn chạy đi.

Tôi nghe đằng sau còn có tiếng gọi eo éo thướt tha của Thư Liên:

– Phó tổng Khải, anh đợi em một chút! Đi đâu nhanh vậy?

Tôi bụm miệng cười. Chuyện là trưởng phòng Thư Liên rất thích Tuấn Khải. Lúc nào cũng bám riết. Bản tính cô ả luôn điệu đà, tuy có tài nhưng mà bản tính thì khó ưa không chịu nổi. Mặt cô ta già hơn nhiều so với tuổi, lúc nào cũng đầy son phấn, chả thấy chút khí sắc của làn da đâu cả.

Vì đeo đuổi quá riết, Tuấn Khải từ thấy phiền sang thấy sợ Thư Liên. Tôi thì lại rất thích thú khi nhìn thấy hắn khổ sở. Khi có tôi và hắn, tôi thường gọi Thư Liên là “tiểu hồ ly”. Nghe vừa dễ thương lại đúng tính chất.

Tôi đi sau Tuấn Khải, thấy hắn nhăn mặt khó chịu, miệng còn lẩm bẩm:

– Chết tiệt, sáng ra đã ám rồi! Lạy các vị chư thần thổ địa, 108 vị La Hán, Phật Tổ Như Lai, Đức phật linh thiêng, làm ơn mang cái giống phiền phức đó đi cho con nhờ!

Tôi:”….”

Ngày xưa mẹ hắn- là cô Hoàng rất thích đi lễ chùa. Sau khi đi lễ về luôn bắt hắn ngồi nghe cô hát kinh và đọc kinh. Cô còn luôn dạy cả hai chúng tôi phải hướng Đạo, luôn tâm sạch tâm vững. Lần nào cúng lễ thắp hương, tôi cũng thấy cô Hoàng lạy một lô xích xông bao nhiêu thần linh, chư vị, nói rất nhanh, lại lẩm bẩm nên tôi cũng chả nghe rõ lắm.

Những lúc ấy tôi và hắn thường đứng một bên và mặt cứ méo xẹo đi.

Sau hơn 20 năm, cô Hoàng đã truyền đạo thành công vào đầu con trai cô- là hắn- Tuấn Khải.

Nhưng mà câu khấn của hắn thực sự rất lộn xộn, tôi cũng muốn bó tay luôn.

Tôi và hắn đi sang hai thang máy khác nhau. Tôi là tầng 3, hắn là tầng thượng.

Chênh lệch giai cấp! Bất công của xã hội!

Chênh lệch giai cấp! Bất công của xã hội!

Tôi bước vào phòng pr, chưa kịp thở thì một cái bóng ôm chầm lấy tôi, sau đó khóc lóc om tỏi:

” Ngạch nương à, tội cho người quá! Tại sao người lại bị thất sủng nữa rồi! Nô tì thật thương người!”

Môi tôi lại giật giật. Cái giọng này là của Nhật Dạ. Tôi đẩy nó ra, chống hai tay bên sườn, thở phì phì:

” Loại nô tì hỗn xược nhà ngươi. Bản cung không thất sủng, bản cung thất tình!”

” Nô tì đáng chết!”- Nhật Dạ cười hì hì.

Cả phòng pr: “…..”

Mấy anh chị em cùng phòng đã quen với kiểu cách nói chuyện này của tôi và Nhật Dạ. Chuyện là chúng tôi cùng xem lén một bộ phim cung đấu khi đang làm việc, sau đó trưởng phòng Hưng bắt được. Chúng tôi tăng ca hơn một tuần trời, sau đó nảy ra cách xưng hô này.

Nhật Dạ là bạn thân nhất trong phòng pr của tôi. Chúng tôi cùng tuổi, vào làm việc trong công ty cùng một năm. Cho nên cũng gọi là có duyên đi.

Anh chị em trong phòng pr biết tôi vừa thất tình nên cũng chỉ hỏi han động viên vài câu. Họ hẹn tôi thứ 7 này đi liên hoan một bữa xả stress. Tôi đồng ý. Ăn với chơi cứ gọi tôi là đúng người nhất.

Nhưng chợt nhớ ra một việc quan trọng, tôi quay sang hỏi Nhật Dạ:

– Trưởng phòng Hưng đâu?

Nhật Dạ lắc lư lọn tóc trước ngực, nhìn tôi ngạc nhiên:

– Ngạch nương không biết à? Tối qua trưởng phòng Hưng bị tai nạn. Hôm nay nghỉ làm. Chắc phải nghỉ một thời gian. Mọi việc phòng pr giao cho phó phòng Kim Yến xử lý mà!

Tôi hốt hoảng hỏi lại:

– Hả? Tai nạn? Vì sao?

Nhật Dạ rất hồn nhiên mở to đôi mắt trả lời:

– Nghe nói a, tối qua trưởng phòng đi xe máy xuống đường, sau đó bị một xe chở lợn đâm vào!

Tôi:”….”

Đâm khéo vậy sao, xe chở lợn.

” Loại nô tì đáng ghét nhà ngươi, bản cung đang ngủ hiểu chưa? Còn gọi nữa lập tức cạo trọc đầu bỏ lồng lợn thả trôi sông!”

Tự dưng cảm thấy cái lồng lợn tôi nguyền rủa đã trôi vào bệnh viện, an dưỡng cùng trưởng phòng Hưng.

Tôi lấy bút, giấy, quyết định viết một bức di thư để lại. Vĩnh biệt thế giới này, tôi đi đây!!!

Hẳn là sẽ rất thảm! Vô cùng, vô cùng thảm…

Tôi phải làm sao đây? Đâm vào đâu không đâm, sao đương nhiên lại húc vào xe chở lợn?
Chương tiếp
Loading...