Tôi Thật Sự Không Muốn Dựa Vào Khuôn Mặt Của Mình Để Kiếm Sống

Chương 8: Lạt Kê Võng Văn



Editor: Hann Hann, Han Suning

Hai trăm vạn thành giao, chờ công ty Lâm Nghị Mưu phái người tới ký hợp đồng, liền được tính là chính thức hợp tác rồi.

Lục Trường Minh rất vừa lòng, một người mới mà lấy được vị trí này, nói ra có thể khiến vô số người kinh ngạc rớt cằm.

Lâm Nghị Mưu rời đi trong tích tắc, muốn gấp rút chuẩn bị cho việc quay hình《Đô đĩnh hảo》.

Đối với Lục Trường Minh mà nói “Giá trị ngàn vạn”, Lâm Nghị Mưu chỉ cho là một loại hành vi tự nâng mình lên của người mới.

Lục Trường Minh uống xong cà phê thì người chạy chậm như Tô Tiểu Châu mới quay lại.

“Minh Minh, hai người thảo luận được không? Được bao nhiêu tiền vậy?” Đôi mắt Tô Tiểu Châu tỏa sáng, lúc cô cùng Lâm Vị Hi đi dạo phố vẫn luôn miệng hỏi, mà Lâm Vị Hi cũng nói ba cô ấy rất coi trọng, phỏng chừng sẽ cho giá cao.

“Rất nhiều, trước mắt chỉ là chưa tới tay.” Lục Trường Minh nhún nhún vai, mang Tô Tiểu Châu về nhà.

“Rốt cuộc là bao nhiêu vậy? Em tò mò, anh không nói cho em, em ngủ không yên, buổi tối bò lên giường anh!”

“Hai trăm vạn.” Lục Trường Minh vẫn là phải nói, tránh cho Tô Tiểu Châu bò lên giường hắn thật, quấy nhiễu mộng xuân của hắn.

“Cái gì?” Mắt Tô Tiểu Châu mở to, dù cô không hiểu biết nhiều về biên kịch này nhưng cũng biết đây là con số kếch xù, hai trăm vạn đó!

Đủ có thể mua cho chính mình một chiếc Porsche!

Một đường kinh ngạc và cảm thán, hai người đã về tới nhà thuê.

Vì quản lí công ty một phen quét dọn, bây giờ phòng thuê thoạt nhìn đã ra dáng ra hình, lại vô cùng sạch sẽ, mấy bồn hoa trên ban công cũng tăng thêm hơi thở ấm áp.

Lục Trường Minh xuống ăn mì, ăn no liền đi xem thử《Tam thể》trong tâm trí của mình.

Ý tưởng về《Tam thể》quá lớn, có điều tình tiết câu chuyện ở giai đoạn trước đều là làm nền, Lục Trường Minh phải từ từ thưởng thức.

Bây giờ Tô Tiểu Châu vô cùng đau khổ, cô nằm trên sô pha phòng khách, lúc thì chơi điện thoại di động, lúc lại gãi chân, nhàm chán thật sự.

Mấy lần cô muốn đi tìm Lục Trường Minh để làm nũng, nhưng đều cố nhịn xuống.

“Minh Minh hiện tại sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo, mình không thể quấy rầy anh ấy.” Tô Tiểu Châu nghĩ như vậy, lại nghĩ tới chính mình, cô có phải cũng nên làm chút chuyện gì đó hay không?

“Mình không thể làm việc nhà, cũng không biết nấu cơm, không hiểu kịch bản cũng không hiểu văn học, mình tới đây chẳng lẽ chỉ thêm liên lụy Minh Minh sao?” Tô Tiểu Châu càng nghĩ càng buồn bực, không thể đi xuống như cá muối được!

Cô cần phải có sự nghiệp cho chính mình, như vậy mới có thể xứng đôi với Minh Minh!

Cô quả quyết vào một gian phòng ngủ khác, đem va li hành lý mở ra, lấy laptop của mình đặt lên bàn.

Sau đó, cô ngồi ngay ngắn, trong chốc lát, mở word ra làm!

Cô muốn viết tiểu thuyết, muốn đạt được thành tựu trong văn học, giống như Lâm Vị Hi, như vậy liền có thể cùng đề tài với Minh Minh, và cô có thể tâm trí hài hoà với anh!

Viết cái gì tốt đây?

Nhất định phải có ý nghĩa, có cảm xúc, tốt nhất là làm cho nam nhân nhìn sẽ trầm mặc, nữ nhân nhìn sẽ rơi lệ.

Tô Tiểu Châu nghĩ như vậy liền viết tên sách: 《Bá đạo huynh trưởng yêu tôi》.

———————

Tại khu biệt thự vịnh Thiên Duyệt, thành phố Đông Dương.

Lâm Nghị Mưu đã quay về, hơn nữa còn cùng bên công ty kia nói chuyện điện thoại ước chừng nửa giờ, nói rất nhiều chuyện.

Lâm Vị Hi đang chơi đàn dương cầm ở trong thư phòng, eo lưng cong thành một đường thẳng tuyệt mỹ, hai chân cũng thon thả, chút chút chân lại nhấc lên, phảng phất như tấu nhạc cùng phím đàn.

Có điều tiếng đàn không ổn định, cho thấy tâm trạng cô đang khó chịu.

“Quy luật của khu rừng hắc ám thật sự quá tuyệt vời.” Thu hồi đôi tay, Lâm Vị Hi ấp úng tự nói, cô vẫn luôn suy nghĩ đến quy luật của khu rừng hắc ám dẫn tới lúc đánh đàn đều thất thần.

Cái nhìn của cô đối với Lục Trường Minh cũng cực kì mâu thuẫn.

Lục Trường Minh rất có tài hoa, lí thuyết về vũ trụ làm cho cô chấn động, mà kịch bản cũng được ba cô coi trọng.

Chỉ là anh ta có vẻ rất kiêu ngạo.

Lúc nãy ba về nói, Lục Trường Minh nói《Đô Đĩnh Hảo》trị giá một ngàn vạn, thực sự làm người khác kinh ngạc.

Lâm Vị Hi biết không ít kim bài biên kịch, một vị lợi hại bán ra kịch bản bất quá cũng chỉ có 1800 vạn.

Lục Trường Minh dựa vào cái gì?

“Hắn rất có tài hoa, nhưng cũng rất tự phụ, có lẽ còn tham tài, khó mà nói được là tốt hay xấu.” Đây là Lâm Nghị Mưu đánh giá.

Lâm Vị Hi suy nghĩ một lúc, liệu một chàng trai như vậy có thể chỉ nghĩ tới việc vớt tiền hay không?

Hắn sẽ thoải mái mà viết một kịch bản sao?

“Tại sao mình không thử viết đi, chỉ cần không đăng tải là được rồi, chờ hắn viết mình xem thử rồi hẵng nói.” Lâm Vị Hi đứng dậy, hạ quyết tâm, nháy mắt trong lòng liền tràn đầy vui vẻ.

Sáng tác là một việc tuyệt diệu, đặc biệt là có lý lý luận xuất sắc như vậy làm cơ sở.

Chẳng mấy chốc, trong thư phòng của Lâm Vị Hi vang lên tiếng đánh bàn phím, một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng tên là《Khu rừng hắc ám》được khởi động.

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ Lục Trường Minh cũng vang lên âm thanh đánh bàn phím.

Sau một thời gian dài đọc nội dung trong ý nghĩ, anh rốt cuộc cũng tiêu hóa《Tam thể》, bị sự sâu sắc này làm rung động.

Một kiệt tác như thế này, lỡ một giây cuộc đời cũng là mất mác!

Lục Trường Minh nhanh chóng gõ chữ, đem《Tam thể》từng câu từng chữ mà sao chép ra, lưu trữ ở trong máy tính của mình.

Mãi cho đến đêm khuya anh mới xoa xoa lên ngón tay, đêm nay trước hết cứ vậy đã.

Ra khỏi phòng ngủ, đèn phòng khách vẫn còn sáng, nhưng lại không có một bóng người.

Lục Trường Minh có chút nghi hoặc, em gái đâu?

Anh đẩy cửa phòng ngủ bên cạnh ra, nhưng rốt cuộc lại thấy Tô Tiểu Châu.

Tô Tiểu Châu bắt chéo chân, nghiêng đầu chống cằm, đang ngồi ở trước máy tính, mơ màng sắp ngủ, nước miếng chảy tới cằm.

Lục Trường Minh tay chân nhẹ nhàng đi qua, thấy trên máy tính cô có một tài liệu, trong đó có vài chữ lớn.

“《Bá đạo huynh trưởng yêu tôi》— Trần Thất Thất.”

Lục Trường Minh nhướng mày, này là cái quỷ gì?

“Châu Châu, cô đang làm cái gì đây?” Lục Trường Minh đẩy đẩy Tô Tiểu Châu, Tô Tiểu Châu giật mình tỉnh lại, nhanh chóng lau đi nước miếng, chớp chớp đôi mắt nhìn Lục Trường Minh.

“Minh Minh, anh xong rồi à, đói bụng sao? Để em kêu cơm hộp.” Tô Tiểu Châu quan tâm hỏi, một bộ dáng muốn chăm sóc Lục Trường Minh.

Lục Trường Minh chỉ chỉ vào tài liệu của cô: “Đây là cái gì?”

Cái mặt dày của Tô Tiểu Châu đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Tiểu thuyết của em, em chính là học bá, em cũng muốn viết tiểu thuyết, nó nhất định sẽ phổ biến trên mạng!”

Cô còn khoe khoang lên, như thể đã biết trước tiểu thuyết của chính mình sẽ nổi tiếng.

Lục Trường Minh bắt chéo tay: “Phải không đấy? Tôi thấy cô đang ngủ mà, viết đã được bao lâu?”

“Hiện tại mấy giờ…… Em đi xem thử, 12 giờ? Em còn tưởng rằng trời mới tối chứ.” Tô Tiểu Châu lắp bắp ngạc nhiên.

“Cô viết lâu như vậy, chỉ viết được cái tiêu đề?”

“Còn có bút danh, em chính là suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được, Trần Thất Thất, có phải rất đáng yêu hay không?” Tô Tiểu Châu vẫn là rất vừa lòng với bút danh của chính mình.

“Vừa nghe liền biết là một thiếu nữ xinh đẹp da trắng chân dài hoạt bát đáng yêu vạn người mê! Thất Thất Thất Thất, thiên hạ đệ nhất!”

Lục Trường Minh có chút không nói nên lời, con nhóc này……

“Cô đừng viết nữa, vẫn là trở về Ma Đô đi.” Lục Trường Minh lại lần nữa đề nghị, Tô Tiểu Châu ở chỗ này chỉ thêm lãng phí thời gian.

“Không về, em vẫn sẽ viết, em nhất định sẽ chứng minh được bản thân, em cũng có tài hoa, còn tài hoa hơn Lâm Vị Hi!” Tô Tiểu Châu không phục, vô cùng cứng đầu.

Lục Trường Minh dở khóc dở cười, bộ dáng này còn không phải của em gái nhà mình sao? Cô căn bản không có tài liệu để viết sách, như vậy sớm hay muộn cũng sẽ viết hỏng mất.

“Hệ thống, cho ta một cuốn tiểu thuyết, võng văn là được.” Lục Trường Minh tìm tới hệ thống, tính toán trao đổi một quyển cho Tô Tiểu Châu, tránh để cô viết hỏng mất, cũng khiến cho cô có việc để làm.

“Đổi《Đấu phá thương khung》, tiêu hao 300 điểm giá trị nam thần, điểm giá trị của ký chủ không còn nhiều lắm, xin kịp thời nạp phí.”

Không tồi.

Lục Trường Minh vỗ vỗ đầu Tô Tiểu Châu: “Châu Châu à, tôi đưa cô một tác phẩm của tôi, cô cầm đi đăng tải đi, coi như giải buồn.”

“A? Tác phẩm gì?” Tô Tiểu Châu ngạc nhiên nói.

“《Đấu phá thương khung》, khẳng định nổi tiếng.”

“Vừa nghe liền biết là lạt kê* võng văn……”

Lạt kê*: từ gốc là辣鸡, đồng âm với từ 垃圾: rác rưởi.

“《Bá đạo huynh trưởng yêu tôi》này của cô không chỉ có rác rưởi mà còn nghênh ngạnh, nếu cô dám viết, tôi đánh gãy chân cô.”

(Tôi cũng mê đấu phá, văn trung sở hữu tình tiết câu chuyện tuyệt không phải hắc đấu phá, hết thảy đều có an bài, đừng tức giận.)

Chương 9: 《Tam thể》

Editor: Han Suning

Tô Tiểu Châu thật sự quá nhàm chán, đừng thấy cô ta hiện tại rất giác ngộ, bản thân viết cái gì mà 《Bá đạo huynh trưởng yêu tôi》, không hề quấy rầy Lục Trường Minh.

Nhưng dựa vào tính khí của cô ta, không quá hai ngày nhất định vứt bỏ sáng tác, ngày ngày kề cận Lục Trường Minh.

Lục Trường Minh quả quyết trao đổi bộ võng văn:《Đấu phá thương khung》.

Theo thông tin của hệ thống, có thể biết bộ võng văn này rất bùng nổ, phổ biến ở giới vũ trụ song song một thời, có thể nói là một tác phẩm võng văn kinh điển, mở đường cho dòng phế tài từ hôn, có ảnh hưởng rất lớn đối với giới võng văn.

"Châu Châu, tôi đem《Đấu phá thương khung》cho cô, sau này cô chính là tác giả, tự mình đăng tải, tự mình quản lý, nói không chừng thật sự sẽ làm bùng nổ toàn bộ giới võng văn đó." Lục Trường Minh không khỏi thanh minh, an bài nhiệm vụ cho Tô Tiểu Châu, giảm bớt cơ hội sau này cô tiếp cận mình.

Tô Tiểu Châu bĩu môi, cho rằng 《Đấu phá thương khung》 là lạt kê võng văn, không mấy hài lòng.

Có điều không thể khước từ ca ca tốt bụng, cô cũng không từ chối mà xoa xoa cái bụng đang kêu thầm thì rồi đặt đồ ăn bên ngoài trước.

Lục Trường Minh lại trở về phòng ngủ, bắt đầu chép《Đấu phá thương khung》, kết quả hắn vừa thấy số lượng từ, trời má, hơn năm trăm vạn chữ!

"Tác giả võng lạc đúng thật là rất có khả năng viết, đã viết cái gì chứ." Lục Trường Minh cảm giác ngón tay bắt đầu đau nhức, hơn năm trăm vạn chữ, chép tới phát khóc. (╥﹏╥)

Huống hồ trước mắt bản thân chủ yếu là tập trung vào《Tam thể》, thật sự không muốn chép một bộ khác.

"Hệ thống, có thể trực tiếp đưa《Đấu phá thương khung 》vào trong máy tính tôi không?" Lục Trường Minh thử nói.

"Ding, tiêu hao 200 giá trị nam thần, truyền《Đấu phá thương khung》, giá trị nam thần của túc chủ đã tiêu hao hết."

Lục Trường Minh ngẩn ra, lại nhìn máy tính, quả nhiên có hồ sơ《Đấu phá thương khung》trên đó.

Ôi đỉnh thật!

Có điều, số dư của mình không ý thức được mà hết sạch rồi, không thể dựa vào khuôn mặt để kiếm ăn nữa rồi.

"Tôi thực sự không muốn dựa vào khuôn mặt để kiếm ăn nha." Lục Trường Minh thở dài, mở cameras trên điện thoại ra, bắt đầu nhắc đi nhắc lại với khuôn mặt mình: "Mày thật sự rất đẹp trai, mày thật sự rất đẹp trai, mày thật sự rất đẹp trai. . . . . ."

Mấy phút sau, Lục Trường Minh liền cảm thấy hành vi của mình giống như một thằng thiểu năng, ít nhiều cũng giống bị bại não. ಠ_ృ

Hắn ra khỏi phòng, đúng lúc đồ ăn cũng tới, Tô Tiểu Châu hứng thú mời hắn ăn: "Minh Minh, đến đây ăn gà rán đi, em chết đói rồi đây."

"Châu Châu, cô có thể chụp hình tôi không, gửi vào vòng bạn bè của cô." Lục Trường Minh đi qua ăn khuya, tiện thể nói.

Không còn cách nào nữa, phải dựa vào khuôn mặt kiếm cơm.

Tô Tiểu Châu ngây người một chút, lập tức cắn cắn môi, xấu hổ ngượng ngùng nói: "Minh Minh, anh muốn quan tuyên* hả."

Quan tuyên*: nghĩa là thông báo chính thức

"Em khinh!" Lục Trường Minh thiếu chút nữa phun hết gà rán đến nơi.

"Hì hì, được rồi, tôi biết cô ngạo kiều* mà, không phải quan tuyên không phải quan tuyên, chỉ đơn thuần là gửi cho vòng bạn bè." Tô Tiểu Châu sung sướng cười trộm, giơ điện thoại lên tìm góc độ, "Minh Minh, sáp lại đây, chúng ta chụp ảnh chung."

Ngạo kiều*: ngoài lạnh trong nóng.

Lục Trường Minh nghiêng qua, cũng không cần hình tượng gì, tiếp tục gặm đùi gà là được rồi.

Nhấp chuột một cái, một tấm hình ăn gà đêm khuya được đăng lên.

Lục Trường Minh tuy rằng không giữ hình tượng, nhưng ngũ quan quá ăn ảnh rồi, một đầu tóc rối bù lại tăng thêm vài phần mị lực tiêu sái, hàng lông mi cong nhẹ đã giết chết lượng lớn võng hồng* trong vài giây.

Võng hồng*: người nổi tiếng trên mạng

Tô Tiểu Châu cũng vậy, khuôn mặt tròn của cô ngọt ngào lại trắng trẻo, cả người toát ra sức sống thanh xuân, vừa thuần khiết vừa dễ thương, cười một cái chính là hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, không biết đã làm chết mê biết bao nam sinh.

"Đã nhiều năm rồi, Minh Minh, đây chính là lần đầu tiên anh chụp ảnh chung với em đấy." Tô Tiểu Châu cười hì hì, đem ảnh chụp gửi vào vòng bạn bè, kèm theo hàng chữ: "Đêm đã khuya, đừng quên ở cùng người bạn thích nhé."

Lời này là ám chỉ gì chứ.

Lục Trường Minh không nói gì, nhưng vì giá trị nam thần mà nhẫn nhịn.

Không ngoài dự liệu, ảnh chụp sau khi đăng tải, cho dù là đêm khuya nhưng vòng bạn bè của Tô Tiểu Châu vẫn bùng nổ .

"Châu Châu, đây thật sự là bạn trai cậu sao? Đẹp trai quá đi!"

"Trai tài gái sắc, thật khiến người khác ghen tị!"

"Nữ thần, chúc mừng cậu, chân thành chúc phúc cho cậu nha ( mỉm cười )."

Quá nhiều bình luận rồi, bạn tốt của Tô Tiểu Châu cũng phải có mấy trăm người.

Giá trị nam thần của Lục Trường Minh cũng tăng vụt.

"Ding, Lí Trân Tư đã lưu ảnh của bạn, hơn nữa còn cắt Tô Tiểu Châu ra, dùng làm hình nền, giá trị nam thần +30."

"Ding, vị trí của bạn đối với Xà Lữ lại tăng vọt, giá trị nam thần +50."

"Ding, Trương Thái Trù buồn bã chán nản, tưởng tượng nếu tiêu sái giống bạn thì tốt rồi, giá trị nam thần +100."

. . . . . . . . . . . .

Không tồi, hệ thống này vẫn còn chút hữu ích.

Lục Trường Minh ăn vài miếng gà rán, sau đó chuyển《Tam thể》một hơi vào máy tính, tiết kiệm thời gian sao chép của mình.

"Châu Châu, tôi cho cô 《Đấu phá thương khung》, cô tự tìm võng trạm* đăng tải đi." Lục Trường Minh rửa tay rồi về phòng ngủ, ổn định bản thân trước đã, còn lão muội nói sau.

Võng trạm*: trang web

"Nhanh vậy sao, Minh Minh, anh viết nó khi nào thế?" Tô Tiểu Châu có chút kinh ngạc.

"Ực. . . . . . Viết cũng nhiều năm rồi, vẫn chưa đăng tải." Lục Trường Minh qua loa rồi đưa《Đấu phá thương khung》cho Tô Tiểu Châu.

Tô Tiểu Châu vẻ mặt ghét bỏ, một tay cầm cánh gà một tay mở tài liệu ra xem xét: "Tiểu thuyết gì chứ, nếu không phải là Minh Minh anh viết, em nhìn cái tên này cũng sẽ không mở ra."

Lục Trường Minh lười nhiều lời với cô, đóng kín cửa mà bắt đầu làm đại sự .

Đại sự của hắn đương nhiên là đem《Tam thể》đăng tải lên.

Đại tác phẩm khoa học viễn tưởng này tuyệt đối có thể sánh vai với《Vũ trụ không tiếng động》, hơn nữa nhân vật là người trong nước, càng hợp với thị trường quốc nội.

Mà thị trường văn học khoa học viễn tưởng trong nước đã lâu rồi chưa gượng dậy nổi, cần gấp một liều thuốc mạnh chú tâm vào!

Lục Trường Minh tìm trên mạng nửa ngày, cuối cùng chú ý đến một võng trạm thích hợp: Võng trạm Cây thế giới.

Đây là một võng trạm tốt được những người yêu thích văn học khoa học viễn tưởng công nhận, đằng sau nó là tòa tạp chí Cây thế giới, rất có danh tiếng ở ngành xuất bản trong nước.

Đương nhiên, văn học khoa học viễn tưởng so với văn học đại chúng chỉ có thể là một phần nhỏ, bởi vậy lưu lượng của võng trạm Cây thế giới cũng không cao, lưu lượng vào thời gian cao điểm trong ngày nhiều quá cũng chỉ có bảy vạn.

Đi theo con đường xuất bản và cải biên, tương đương với việc nhận bản thảo trên mạng, có thể coi là trang chính của tòa tạp chí Cây thế giới.

Tòa tạp chí Cây thế giới hiện nay đã xuất bản trên trăm bộ tác phẩm, hơn ba mươi bộ trong đó còn cải biên thành truyện tranh hoặc phim hoạt hình, cũng có ba bộ tác phẩm được cải biên thành phim, mặc dù đều bị bỏ rơi nhưng cũng chứng minh thực lực của nó rất phi phàm rồi.

"Chính là cái này." Lục Trường Minh khẩu khí hô to.

Lựa chọn võng trạm rất quan trọng, tác phẩm tốt cũng phải được vun trồng trong đất tốt mới được.

Không lâu sau, hắn đăng kí một bút danh, tên là Trường Minh, sau đó đăng tải《Tam thể》, đăng một hơi ba vạn chữ.

Mà lúc này thời gian đã khuya hơn một chút.

Lục Trường Minh cuối cùng mệt lã, ngáp một cái rồi đóng máy tính, đi ra ngoài rửa mặt.

Kết quả hắn thấy trong phòng Tô Tiểu Châu còn sáng đèn, bên trong tĩnh lặng.

Nha đầu đó cũng sẽ không bận rộn lâu như vậy chứ?

Lục Trường Minh đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái nhìn thấy Tô Tiểu Châu ngồi trước máy tính, hơi cúi người về trước, một tay cầm chuột, tay còn lại cầm lấy cánh gà, cánh gà đó cũng đã nguội rồi.

Trong máy tính cô, dòng chữ trong tài liệu《Đấu phá thương khung》chậm rãi trượt xuống, quả nhiên Tô Tiểu Châu một mực xem hết, cũng xem đến mê mẩn !

Lục Trường Minh khóe miệng giần giật, a, lạt kê võng văn?
Chương trước Chương tiếp
Loading...