Tổng Tài Anh Thật Lưu Manh

Chương 32: Có Thai



Vị đắng của bia làm cho đầu lưỡi của cô tê dại, cảm xúc đau đớn cũng được xoa dịu, cứ thế mà uống thêm một hớp nữa, uống sảng khoái mặc kệ cho nước bia chảy vương vãi xuống cằm.

Tô Tịch cũng bốc vài hạt ô mai cho vào miệng, lại không kìm được thêm mấy hạt.

Lại uống, lại uống, đến cuối cùng trên đất chất đầy vỏ lon bia trống rỗng, nằm lăn lóc rãi rác trên sàn.

Đậu Khấu thì say mèm dựa vào một một bên thành ghế.

Tô Tịch cũng không khác gì, mắt cũng lờ mờ, bỗng Tô Tịch cất giọng hát, Đậu Khấu bên cạnh cũng phụ sướng theo, tiếng hát vang vọng khắp Phòng:

" 春 去百了华发落寞了思量"

"Xuân đi, tóc bạc cô đơn tưởng niệm".

Cô hát đến đây thì Đậu Khấu chen ngang vào:

"今人断了肠 今天各一方

今生与你相见无望...haha"

"Người nay đã đoạn trường, hôm nay mỗi người một phương.

Kiếp này không còn hy vọng gặp lại".

Đậu Khấu hát đến đây lại cười ha ha, bên này Tô Tịch nghe có vẻ rất ghét bỏ:" mày lại hát thiếu mất một đoạn rồi ".

" Thế à, Tao cũng không biết " đôi mắt  Đậu Khấu sắp muốn nhắm lại nhỏ giọng lầm bầm.

Tô Tịch cười nhẹ, uống tiếp một ngụm  nữa, hát theo Đậu Khấu:

"我应在江湖悠悠 饮一壶浊酒

醉里看百花深处愁

莫把那关外野游 留佳人等候

梦里上此情高几楼"

"Ta ở nơi giang hồ ngao du, uống một bình rượu đục.

Say rồi ngắm hoa, sầu thêm sầu.

Đừng cứ mãi ngao du quan ngoại, để giai nhân đợi chờ.

Trong mộng, tình đã chết ở nơi cao nhất".

Bỏ qua đoạn nhạc nhịp nhàng mà vào ngay khúc cao trào.

Hát xong, Tô Tịch uống cạn hết lon bia, trong miệng toàn mùi vị đắng chát, Tô Tịch rầm rì đọc lời bài hát:"phồn hoa đã hết, người đi rồi khó nói ra nỗi lòng, đêm qua lại thấy người năm đó bỏ ta mà ra đi không về".

Nỗi lòng nặng nề, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngất xỉu, ý thức cuối cùng cũng không nhớ rõ.

Đậu Khấu một bên còn mơ màng, nghi hoặc phát hiện Tô Tịch bỗng dưng im lặng ngã xuống, cơn say rượu cũng vì sợ hãi quá độ mà biến mất, Đậu Khấu khóc lên, lay Tô Tịch một hồi cũng không tỉnh, Đậu Khấu chao đảo chạy tìm di động rồi gọi đến một dãy số lạ, bên kia nhanh chóng bắt máy, bên này Đậu Khấu vừa nghe giọng nói trầm ấm vang lên thì bật khóc:"cứu em với.... hu hu....Tô Tịch ngất xỉu rồi.... cứu em với ".

Bên kia nói gì đó, bình tĩnh tắt máy, Đậu Khấu vứt luôn di động, xiên vẹo chạy tới choàng vai Tô Tịch vác cô ra khỏi nhà.

Một lúc sau xe cấp cứu đến, lúc này Đậu Khấu mới thở ra một hơi nặng nề ngã xuống, đúng lúc đó có người đi đến đỡ Đậu Khấu kéo vào ngực, khi Đậu Khấu nhìn thấy người kia thì an tâm nhắm mắt lại, người kia hoảng hốt đưa Đậu Khấu theo Tô Tịch đến bệnh viện luôn.

Lúc nãy qua di động nghe Đậu Khấu khóc toáng, làm hắn quýnh quáng theo, vội gọi xe cấp cứu đến đây tìm cô(ĐK), cũng may cô(ĐK) không sao.

Khi vào bệnh viện Tô Tịch được đưa vào phòng cấp cứu còn Đậu Khấu thì nằm trên giường hồi sức, được người đàn ông lạ ngồi bên cạnh tỉ mỉ chăm sóc.

Lúc Điềm Uyên nghe được tin giữ, nhanh chóng chạy tới, Diệp Tử Mặc ở bên cạnh cũng đi theo, để cho Diệp Tử Mặc đỗ xe trước, còn mình gấp rút chạy vào.

Vừa vào phòng thì nhìn thấy Đậu Khấu, lúc này cô nàng đã tỉnh lại đang vùi đầu vào áo người đàn ông xa lạ quệt nước mắt tự trách, người đàn ông đó cũng chua chát theo vỗ nhẹ lưng cho cô nàng, Điềm Uyên đi đến dùng ánh mắt muốn găm người đầy dao mà nhìn Đậu Khấu.

Đậu Khấu cũng biết lỗi mà khóc lên, buông người đàn ông ra, nhào tới ôm Điềm Uyên kế lể, Điềm Uyên thở dài, vỗ vai Đậu Khấu bảo Tô Tịch sẽ không sao, đáng nhẽ Đậu Khấu mới là người đáng bị trách móc, là người phải đi an ủi người khác nhưng sao bây giờ người an ủi lại đổi lại là cô(ĐU) chứ.

Người đàn ông bên cạnh bị phớt lờ thái độ bỗng xấu đi, ra sức kéo Đậu Khấu lại che chắn kỹ càng.

Bây giờ Điềm Uyên sực nhớ ra trong phòng có một người nãy giờ bị phớt lờ, Điềm Uyên nhìn hành động trái ôm phải ấp của hắn ta, kèm với ánh mắt âm u nhìn mình thì bật cười, như vậy có được tính là bốc mùi dấm chua hay không đây, Điềm Uyên hỏi Đậu Khấu, con nhỏ này mặc kệ cho người khác ôm như vậy, chà chà, có lẽ là quen biết vượt quá mức bình thường:" ai thế ?".

"Xin chào tên tôi là Tư Lập, rất vui được quen biết cô" hắn chìa tay chào hỏi, Điềm Uyên đoán ra được vài phần, cảm thấy hai người có mùi gian tình, dùng ánh mắt đầy ý tứ nhìn Đậu Khấu, cô nàng cũng quẩn bách mà cúi đầu.

"Được rồi" Điềm Uyên nhẹ giọng, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, ai mà trách được.

Diệp Tử Mặc vừa bước vào nhìn thấy cảnh này thì ngạc nhiên đôi chút nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, bước đến ôm eo Điềm Uyên :"ồ, Tổng giám đốc Nhĩ Lạp lại có thời gian rảnh rỗi đến đây, thật có nhã hứng".

Ai là tổng giám đốc Nhĩ Lạp, Điềm Uyên nghe Diệp Tử Mặc nói vậy thì nghi hoặc nhìn xung quanh, không lẽ là Tư Lập, cô(ĐU) ý muốn hỏi rõ Diệp Tử Mặc, làm Diệp Tử Mặc phì cười nhìn lại Điềm Uyên.

" vậy ngọn gió nào đưa Diệp Thiếu gia đến đây vậy" Tư Lập trong nghi hoặc của mọi người, nhanh chóng mở miệng.

Xem ra, Đậu Khấu cũng rất biết lựa người.

Diệp Tử Mặc đột nhiên đi tới gần Tư Lập vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Điềm Uyên và Đậu Khấu bên cạnh cũng nôn nao theo, hai người họ rốt cuộc là làm sao vậy, nhìn như sắp đánh nhau không bằng.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Tử Mặc và Tư Lập khoác tay nắm chặt vào nhau, Diệp Tử Mặc nói ra một câu khó tin, trên mặt còn có nét vui mừng:" về nước lúc nào, sao không báo trước với mình thế".

"Về cũng lâu rồi nhưng vì công việc bận rộn quá" Tư Lập cũng rất vui vẻ, một tay ôm Đậu Khấu còn tay khác khoác tay với Diệp Tử Mặc.

Diệp Tử Mặc nhìn giai nhân trong ngực của Tư Lập thì buông lời đầy hàm ý:" vì sắc nhiều hơn hay công việc nhiều hơn".

"Khự, cậu cũng đâu khác gì mình" Nghe rõ ý vị trong lời nói của Diệp Tử Mặc, Tư Lập ho khan một tiếng.

Diệp Tử Mặc cũng cứng họng, hai người Đậu Khấu và Điềm Uyên cũng xấu hổ vô cùng, Tư Lập không muốn không khí bị lúng túng nên chuyển đề tài:" phải rồi, bây giờ Nhất Thiếu đang làm gì ?".

Nhất Thiếu trong miệng Tư Lập chính là Nhất Đằng, ba người từng có một tình cảm bạn bè thâm sâu, phải gọi là không đánh không quen, nhưng từ lúc ba người 15 tuổi, Tư Lập lại ra nước ngoài, thỉnh thoảng cũng gặp nhau, hễ gặp là dùng cách xưng hô xa cách" thiếu gia" hay" Nhất Thiếu" ra trêu chọc, lâu dần thành thói quen, sửa cũng khó sửa.

Về phần Nhất Đằng, lúc nãy khi ở dưới đại sảnh bệnh viện Diệp Tử Mặc đã báo tin cho hắn, không chừng có lẽ cũng sắp đến rồi.

Nói đến Nhất Đằng, chắc bây giờ hắn đã tàn tạ thảm hại rồi, Diệp Tử Mặc mím môi nói với Tư Lập:" lát nữa cậu sẽ biết".

Cửa bật mở, Diệp Tử Mặc còn tưởng là Nhất Đằng đến, ai dè là Tuyên Tư, từ bên ngoài bay vào, nghe Điềm Uyên kể lại mọi chuyện mà nghiến răng nghiến lợi.

Mọi người không ở trong phòng nữa mà ra phía trước ngồi lắng lặng chờ đợi kết quả của Tô Tịch, Một lúc sau cửa bị đẩy ra, làm mọi người cũng bật dậy theo.

Vị bác sĩ già luôn từ bên trong bước ra mặt sắp phun ra lửa:" Ai là người nhà của bệnh nhân ?".

"Là tôi"

Chưa ai kịp mở miệng thì có người nhanh như chớp chen vào, nhìn đằng xa xa, có một người đàn ông vừa chạy vừa la lớn, còn thở hồng hộc.

Đến nhanh thật, từ lúc gọi điện ở đại sảnh tới giờ chưa đầy 20 phút mà hắn đã tới rồi, Diệp Tử Mặc âm thầm bái phục Nhất Đằng.

Áo quần trên người hắn vô cùng sốc xếch nhăn nhó, đầu tóc rối bù, hai mắt thâm quầng, râu lởm chởm còn chưa cạo, đây là lần đầu tiên các cô thấy Nhất Đằng như vậy đấy.

" cậu là gì của bệnh nhân" vị bác sĩ già nhanh chóng hỏi.

" tôi là chồng của cô ấy " Nhất Đằng không nghĩ ngợi đáp làm cho cả đám trơ mắt nhìn, sư phụ nói dối tim không loạn, mặt không đỏ mà.

"tốt lắm, Tôi đang tìm người nhà của cô ấy mà bàn luận đây"

"Có chuyện gì không bác sĩ " Nhất Đằng vừa hỏi, cả đám cũng nhôn nhao theo.

Nghe thấy giọng nói nghiêm túc của bác sĩ thì trong lòng lo âu, bác sĩ mà nghiêm túc thì bệnh cũng không nhẹ.

" hừ, cô ấy có thai mà còn dám cho cô ấy uống rượu bia à" vị bác sĩ già tức quá ném luôn bao tay.

Cả đám kinh ngạc còn Nhất Đằng thì thừ người, ôm chặt lấy cổ áo bác sĩ lắt mạnh:" vậy cô ấy và thai nhi có sao không bác sĩ ".

Thân già sắp đứt đoạn thì được Diệp Tử Mặc cản lại kịp thời, ông ho khan, tụi trẻ bây giờ dữ dội quá:" không Sao, mẹ và con đều ổn nhưng vẫn còn rất yếu, cũng may chưa có dấu hiệu xảy thai, lúc nãy do xúc động quá mà ngất thôi, trong thời gian này hãy làm cô ấy luôn được vui vẻ, tránh âu lo là được".

Vị bác sĩ già bắt đầu huyên thuyên, Nhất Đằng cố gắng nghe từng chữ, tuy nhiên vẫn bỏ sót rất nhiều, nhưng hắn lại nghe được, cô và đứa bé vẫn bình an, tâm trạng thấp thỏm hôm qua tới giờ cũng được bỏ xuống.

_________________________________________

        .Bài hát:" Ly Nhân Sầu".
Chương trước Chương tiếp
Loading...