Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ
Chương 9: Không_Giữ_Được_Đứa_Bé
Đế Kim bế cô để vào ghế phụ nhanh chóng lái xe đi chiếc xe của anh như con báo đen chạy giữ màng đêm anh vượt 5-6 cây đèn đỏ lúc anh đến thì mọi người đã đứng đợi anh lúc anh đỡ Lưu Yên lên trên xe đẩy thì mọi người cố gắng đẩy cô vào phòng phẩu thuật. Thành Quốc và Thế Hào nghe tin chạy đến bệnh viện Thế Hào vừa chạy vừa than " lão đại này đúng thật là 10 giờ mấy rồi không muốn cho người ta ngủ hay sao" Thế Hào dục anh nhanh lên " thôi đi cậu bớt lèm bèm đi cậu đi chậm vậy có gì thì tớ không biết đâu" Thành Quốc nghe xong thì cố gắng chạy một mạch tới phòng phẩu thuật đang thì thấy Đế Kim đang ngồi ở hàng ghế đợi vẻ mặt hiện lên vẻ lo lắng nhìn đèn trên phòng mổ Thành Quốc thấy vậy chạy lại vỗ vai Đế Kim. " yên tâm có tôi đây rồi cô ấy sẽ không sao" Nói xong Thành Quốc mở phòng phẫu thuật ra đi vào. Chỉ còn Thế Hào và Đế Kim ở đây, Thế Hào vỗ vai an ủi " hồi nãy còn tốt mọi người sao lại như vậy?" Đế Kim nghe vậy xoa xoa thái dương " là cô ấy muốn đi gặp ba của đứa nhỏ trong bụng của cô ấy lúc lại thì tên đó hất té vào cạnh bàn" Thế Hào anh đó giờ không ngờ hạn người như vậy lại có ngoài đời anh tưởng chỉ có trên phim. " hắn ta tên gì?" Đế Kim giọng lạnh như băng " cậu đi điều tra cho tôi" Thế Hào nghe vậy gật đầu rồi chạy đi điều tra mà lúc Thế Hào bước ra thấy trời mưa to mà thầm mắng trời mưa như này mà bắt anh đi điều tra về anh sẽ sốt mất. Nhưng anh cũng mật kệ lão đại giao cho sao anh không dám đi được. Đế Kim lấy trong túi ra điếu xì gà châm lửa lên hít một hơi sâu rồi nhả ra khiến cho anh tỉnh táo hơn sao anh phải lo lắng cho cô ta đúng anh với cô ta có quen biết gì nhau đâu anh cũng không thật hiểu nổi tại sao lúc nãy anh lại bảo vệ cô ta uy hiếp mấy người đó. " ting" Cửa phòng phẩu thuật mở ra cắt dứt đi suy nghĩ của anh. Thành Quốc bước ra nhìn Đế Kim " tôi chỉ giữ được người mẹ thôi do thai nhi yếu đụng mạnh với lại người mẹ kích động quá nên.." Anh cố gắng ngừng để cho Đế Kim hiểu Đế kim nhìn thôi cũng biết sẽ không giữ được đứa nhỏ đụng mạnh như vậy. Thành Quốc thở dài đó giờ anh chưa thấy lão đại của anh vì một người phụ nữ mà như vậy đúng là tình yêu làm cho người còn người thay đổi " cậu muốn cô ấy về nhà hay ở bệnh viện?" Đế Kim không muốn Lưu Yên ờ lại bệnh viện sợ cô sẽ nghe được mùi thuốc kháng sinh mà ảnh hưởng tới sức khỏe " về nhà kêu dì Trần chuẩn một phòng" Thành Quốc nghe Đế Kim nói xong thì đem điện thoại ra gọi rồi quay lại đưa Lưu Yên về. Lúc Lưu Yên về nhà khuôn mặt cô vẫn vậy không có chút quyết sắc. Đế Kim bế cô lên phòng nhẹ nhàng sợ bị động đến vết thương mới khâu của cô. _________________ Sáng tại biệt thự Đế Kim Sáng hôm sau 7 giờ Lưu Yên đã thức dậy nhìn xung quanh đây không phải nhà của cô tối hôm qua là cô không về sao sợ ba mẹ cô sẽ lo lắng chết mất nên cô kiếm điện thoại của mình. Lướt kiếm số của Cung Âu " ting ting" Cung Âu "alo tiểu thư à có chuyện gì mới sáng sớm" Cung Âu là thụ giọng rất điềm đạm ôn nhu nhìn bề ngoài rất mong manh nhìn thôi đủ khiến cho người ta muốn bảo vệ cả đời bên trong thì kiên cường không thua kém cô da thì cũng trắng không kém cô ngũ quan tinh xảo mũi thẳng táp môi đỏ hồng nếu Lưu Yên đẹp 10 thì Cung Âu đẹp tận 9.50. Lưu Yên lấy một tay xoa xoa thái dương " xíu mẹ tớ có điện cậu thì bảo tối qua tớ đi sinh nhật với cậu sỉn quá nên ngủ nhà cậu nha còn lí do thì xíu qua đón tớ tớ kể cho cậu nghe" Cung Âu thở dài dù sau cũng quá quen với việc này rồi lúc nào cũng đi chơi qua đêm là lấy anh ra làm lá trấn thật là " được 9 giờ tớ qua đón cậu" Lưu Yên cười ôn nhu Cung Âu là vậy không biết người ta ở đâu mà người ta kêu đón là đón " xíu tớ gửi địa chỉ cho vậy thôi bai tiểu mỹ thụ" Cung Âu bị cô kêu vậy cũng quen rồi. Thành Quốc và Thế Hào đi vào thấy cô kêu tiểu mỹ thụ mà nhìn Thế Hào. Thế Hào chừng mắt " nhìn tôi làm gì?" Thành Quốc chỉ cười không nói gì Lưu Yên thấy hai người đàn ông bước vào thì lên tiếng " các người là?" Thành Quốc tranh nói " tôi là Thành Quốc còn đây là Thế Hào" Lưu Yên gật đầu cười ôn nhu " tôi là Lưu Yên. Mà cho hỏi đây là đâu?" Thế Hào chưa kịp trả lời thì Đế Kim bước vào " nhà tôi" Lưu Yên nghe thấy giọng quen thì nhìn lại là tên lưu manh thối " lưu manh thối sao tôi lại ở nhà anh?" Thế Hào với Thành Quốc nghe vậy cười lớn lập đi lập lại từ Lưu Yên kêu " lão đại lưu manh." Chưa kịp nói hết thì bị Đế Kim hét lớn " im miệng" Đế Kim hét lên làm cho họ giật bắn mình im thin thít thở còn không dám. Lưu Yên thấy vậy đưa đôi mắt tròn nhin Đế Kim khó hiểu. Đế Kim biết cô định hỏi gì thì lên giọng chặn lại lời cô " không gì đâu cháu của cô đây ăn đi" Lưu Yên nghe vậy nhận lấy chén cháu cô ăn được một muỗng thì nhìn Đế Kim " con tôi sao rồi?" Đế Kim nghe vậy dứt khoát trả lời " mất rồi" Đế Kim nói xong đưa mắt nhìn biểu cảm trên mặt của cô Thế Hào và Thành Quốc không kém gì Đế Kim. Lưu Yên chỉ sững lại vài giây rồi đáp lại " ồ mà không sau mất rồi cũng tốt đỡ phải biết người ba của nó là người máu lạnh ruồng bỏ mẹ nó" Cô không hề hoảng sợ ngược lại còn rất bình tĩnh ba người bọn họ thấy vậy cũng hơi bất ngờ " tôi muốn kí hợp đồng với cô tôi cũng có thể giúp cô trả thù" Lưu Yên nghe anh nói vậy đưa mắt nhìn anh thật sự anh muốn giúp cô " hợp đồng?" Đế Kim gật đầu lấy tài liệu trên bàn đưa cho cô Lưu Yên mở ra hơi bất ngờ không quen không biết mà còn muốn đi ki hợp đồng hôn nhân với cô. Cô chỉ tưởng chuyện này chỉ có trên phim hay tiểu thuyết thôi. Lưu Yên do dự " được kí hợp đồng hôn nhân 1 năm" Đế Kim rót cho mình một ly rượu " không 3 năm" Lưu Yên nghe vậy kịch liệt phản đối " một năm thôi đến lúc đó tôi và anh chấm dứt anh cũng có hạnh phúc riêng của mình" Đế Kim lắc ly rượu vang đỏ trên tay " vậy 7 năm"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương