Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ
Chương 1: Yêu Từ Ánh Mắt Lần Đầu Gặp Gỡ
Thời thanh xuân đối với mỗi người đều có ý nghĩa riêng. Có người sẽ rất nhớ về khoảng thời gian tươi đẹp đó, có những người lại muốn quên đi. Còn đối với Mạc Tinh Tuyết, cô chỉ muốn quay lại thời điểm đó, muốn xóa bỏ hình bóng của một người trong tiềm thức của cô. Cuộc sống của cô sẽ thật đẹp nếu như không gặp gỡ người đó. ... Mùa thu, năm Mạc Tinh Tuyết học lớp 10. Cô gái nhỏ với nhiều hoài bão ước mơ. Gương mặt băng thanh ngọc khiết, cùng với dáng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh đã gây ấn tượng lớn với nhiều học sinh đầu năm khai giảng. Ai cũng có nghe qua cô tiểu thư của Mạc gia có nhan sắc được xếp vào hàng cực phẩm của cực phẩm. Hôm nay được chiêm ngưỡng thì quả thật còn hơn cả lời đồn đại. Có nhiều cậu học sinh khi lần đầu nhìn thấy Tinh Tuyết đã bị đắm chìm trong ánh mắt trong trẻo đó của cô. Đôi mắt biết nói đó thật khiến người ta đứng ngồi không yên. Thậm chí có mấy bạn gái cũng phải say đắm vẻ đẹp đó. Nhưng lại có những người không ưa nổi. Tinh Tuyết vốn rất nhát, cô không dám nhìn mọi người lâu. Chỉ mới là ngày đầu đến trường nhưng có cảm giác sau này còn gặp nhiều khó khăn nữa. Mấy ngày sau đến lớp thì Tinh Tuyết đã quen hơn với các bạn trong lớp. Mọi người cũng đối xử với cô rất tốt. Nhưng cũng không hẳn là người nào cũng đối tốt với cô. Có những người vẫn còn ghen ghét, lập nhiều trò chơi khăm để cho Tinh Tuyết bẽ mặt. Điều này Tinh Tuyết có thể nói một tiếng, những kẻ gây ra chuyện chắc chắn sẽ không yên ổn. Nhưng cô không muốn vậy, cô chỉ muốn bình yên học tập, không muốn ganh đua với người khác. Nhưng vì sự im lặng, chịu đựng đó của cô càng làm cho người khác muốn hủy hoại cô hơn. Buổi trưa, Tinh Tuyết xuống carteen để dùng bữa thì bị người ta chen lấy chỗ ngồi. Cô đành phải đi ra ghế đá của sân trường để ngồi. Ở nhà thì ăn uống có người bưng bê nhưng ở đây cô lại ngồi ghế đá công cộng để ăn. Nhưng vì Tinh Tuyết sống rất đơn giản nên cô cũng không có phiền hà, cũng không quá để ý. Vì cô biết rõ ngoài kia còn đầy rẫy những người còn sống khổ sở hơn, cô không nên đòi hỏi quá nhiều vì cuộc sống của cô lúc này đã quá đủ rồi. Nếu như chỉ là ghét bỏ qua ánh mắt hay những trò đùa có tính chất nhẹ thì Tinh Tuyết sẽ không sao. Nhưng họ lại được đà lấn tới. Sau buổi học còn chặn cô lại, kéo cô ra sau dãy nhà khu thể chất của trường. Còn kéo bỏ cặp sách của cô, xé bỏ sách vở rồi còn dẫm đạp lên chúng. Tinh Tuyết khóc đến sưng mắt xin mấy người họ nhưng họ thậm chí không nghe, còn làm nó rách nát hơn. - Con hồ ly, đi quyến rũ hết người này đến người khác. Còn ra vẻ hiền làm cái gì chứ. Cô gái có mái tóc màu nâu hạt dẻ tiến đến bóp hai má Tinh Tuyết để nói. Đưa tay đến mái tóc đen nhánh còn mềm mượt của Tinh Tuyết, cô ta liếc mắt với mấy nữ sinh đứng ở đó. Họ tự ý thức được, lôi chiếc kéo ra đi đến gần Tinh Tuyết. - Thật xin lỗi... - Xin lỗi cái khỉ gió. Còn đang định đưa kéo để cắt tóc Tinh Tuyết thì một người con trai cao lớn đi đến giữ tay cô gái cầm kéo lại đẩy dịch ra. Anh hạ thấp người, cầm tay Tinh Tuyết kéo cô lên.1 Dù ở góc nghiêng cũng có thể thấy anh đẹp đến mức độ nào. Cả làm da trắng đó, anh thật sự quá hoàn mỹ rồi. Đôi mắt anh vẫn hờ hững không có ghét bỏ, cũng không có cổ xúy. Tinh Tuyết vì nước mắt mà cảm thấy anh thật hư vô. Có ai tốt bụng còn thật giống như thiên thần vậy không? Cô lắc đầu lau nước mắt. Đợi định hình lại mới rụt tay khỏi bàn tay của anh. Mấy cô gái khác thấy Dương Nhất Thiên thì sợ hãi. Chỉ có cô nữ sinh cầm đầu là vui mừng, còn tỏ ra dịu hiền rồi đi đến gần anh. - Hội trưởng, em... - Chuyện hôm nay, tất cả đều sẽ có hình phạt thích đáng. Mấy người tự hiểu phạm phải nội quy của nhà trường rồi sẽ ra sao chứ? Dương Nhất Thiên không muốn để cô nữ sinh nói hết liền cướp lời. Mấy người họ cũng biết bị phạm lỗi sẽ ra sao, có khi còn bị đình chỉ học một tuần. Như vậy ba mẹ họ sẽ không để yên. Mà nếu gọi phụ huynh lên thì ba mẹ Tinh Tuyết sẽ biết, chắc chắn họ sẽ không để cho gia đình mấy cô gái này yên ổn. Họ sợ hãi xin lỗi Tinh Tuyết rồi chạy đi mất. Cô nữ sinh kia cũng liền chạy đi. Tinh Tuyết nhìn theo họ nhưng không có nói gì. Cô ngồi xuống nhặt những quyển sách vở bị xé nát, còn cả chiếc cặp sách bị họ dẫm đạp đến bẩn đến khó coi. Dương Nhất Thiên hạ tầm mắt nhìn người con gái đang cất những quyển sách rách nát vào cặp. Đôi mắt anh có phần xa xăm, định cúi xuống giúp cô nhưng Tinh Tuyết đã nhặt xong. Cô đứng dậy cúi đầu cám ơn Dương Nhất Thiên. Cô biết anh là Hội trưởng của trường. Cũng biết anh là gặp học sinh nào cũng sẽ giúp đỡ thôi, nhưng từ lúc Dương Nhất Thiên cầm tay cô rồi đỡ cô đứng dậy. Trái tim của Tinh Tuyết đã lệch đi một nhịp. Cô đã yêu... yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đó. Từ trước đến nay Tinh Tuyết chưa có cảm xúc quá lớn với một người con trai nào ngoài ba và hai anh trai của cô. Dương Nhất Thiên có lẽ chính là người con trai đầu tiên mà Tinh Tuyết đã yêu. - Cám ơn Hội trưởng. - Ừ. Vậy mà Dương Nhất Thiên chỉ "Ừ" lấy một câu. Cô cũng không dám làm phiền liền chào anh một câu rồi nhanh chóng ra cổng trường. Tài xế lái xe thấy tiểu thư nhà mình hôm nay rất lạ, nhưng vì không phải là việc của mình nên ông cũng không dám hỏi. Dương Nhất Thiên nhìn theo chiếc xe đi xa, anh cụp mắt nhìn về bàn tay vừa nãy nắm tay của Tinh Tuyết. Cũng mềm thật đấy, còn có mùi hương đào thoang thoảng quanh chóp mũi anh. Dương Nhất Thiên cũng không nghĩ ngời quá lâu, anh nhanh chóng trở về trạng thái cũ, đút tay vào túi quần rồi rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương