Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ
Chương 2: Đi Du Học
Từ sau lần đó thì Tinh Tuyết rất hay gặp Nhất Thiên. Không phải cô cố tình gặp anh, chỉ là cứ đi ra khỏi lớp liền chạm mặt nhau. Cô cũng không biết giải thích hiện tượng này ra sao, sợ anh lại nghĩ mình đeo bám làm phiền. Vì thế nên Tinh Tuyết cũng hạn chế ra khỏi lớp, chỉ có lúc nào thầy giáo hoặc cô giáo nhờ cô thu bài tập của các bạn rồi đem đến phòng giáo viên thì cô mới ra ngoài. Ai ngờ đâu về sau cô được bầu vào trong các tổ chức của đoàn trường. Việc gặp Nhất Thiên còn nhiều hơn trước. Nhưng cô cảm thấy anh rất tốt, còn hòa đồng. Đôi khi cô không hiểu về mục nào thì anh sẽ nói lại cho cô hiểu để triển khai kế hoạch cho trường. Dần dần Nhất Thiên với Tinh Tuyết thân với nhau nhiều hơn. Thậm chí cả gia đình hai bên cũng biết. Một bên gia đình kinh doanh lớn nhất nhì cả nước, một bên thì còn được xếp vào hàng vương tộc. Mọi người đều thấy hai người này rất xứng đôi với nhau. Tinh Tuyết cũng rất thích Nhất Thiên, chỉ là cô chưa dám nói ra. Cô cũng không biết anh có thích mình hay không, nhỡ đâu là do cô tự ảo tưởng ra. Như vậy sẽ thật nực cười. Nhưng vào mùa đông của năm Tinh Tuyết 17 tuổi, Nhất Thiên đã tặng cô chiếc vòng tay, mà ý nghĩa của chiếc vòng tay đó là dành cho các cặp đôi, mong cặp đôi đó có thể chung sống bên nhau mãi mãi. Tinh Tuyết rất trân quý chiếc vòng, cô không dám va chạm mạnh, càng không dám tháo ra. Cô coi trọng nó gần như tính mạng của mình. Đôi khi còn ôm chiếc vòng tay mà mộng tưởng về cuộc sống hôn nhân sau này của hai người. Cũng vào năm đó thì Tinh Tuyết được nhận học bổng đi du học. Với trình độ của Tinh Tuyết thì cô có thể học nhiều trường quốc tế, mà gia cảnh cô thì lại có thừa sức để giúp cô học nước ngoài. Nhưng vì Tinh Tuyết muốn ở cùng với gia đình, còn bây giờ cô muốn ở lại vì không muốn xa Nhất Thiên. Nhưng vì mẹ cô có lời khuyên dành cho cô, mà cô thì lại thấy mẹ mình nói rất đúng. Cô cũng cần có việc làm đầy đủ, cũng không thể ăn không ngồi rồi ở nhà được. Cô không muốn phụ thuộc vào ai, như vậy sẽ rất phiền đến họ. . ngôn tình sủngVì thế nên Tinh Tuyết quyết định đi du học. Trước lúc cô đi đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Nhất Thiên, nhưng anh lại không hề nghe máy. Ba mẹ của Nhất Thiên thì vẫn đến đưa Tinh Tuyết đi. Nhưng cô vẫn rất buồn, Nhất Thiên rốt cuộc là vì sao không nghe điện thoại của cô, đã vậy còn không đọc tin nhắn của cô nữa. Ngồi lên máy bay, Tinh Tuyết vẫn chỉ mong sau khi đá xuống sân bay thì Nhất Thiên sẽ gọi hoặc chỉ cần nhắn tin cho cô cũng được. Nhưng cô không hề nhận được bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào. Tinh Tuyết rất suy sụp, cô không biết Nhất Thiên đang nghĩ gì, càng không biết anh là muốn mối quan hệ này sẽ đi đến đâu. Nhưng Tinh Tuyết thì khác, cô vẫn một lòng hướng về anh. Dù ở trường mới có người theo đuổi thì cô cũng không quan tâm vì trái tim của cô đã dành chọn cho một mình Nhất Thiên thôi. Anh là mối tình đầu của cô và cô cũng muốn đó là mối tình cuối cùng. ... Thấm thoát trôi qua thì Tinh Tuyết cũng đã học xong khóa học và về nước. Cô thật muốn gặp Nhất Thiên, thậm chí đã phải đến công ty để đợi anh làm việc xong để gặp. Nhưng lần nào thư ký của anh cũng nói anh bận họp, có lúc thì lại đi công tác ở xa. Tinh Tuyết không biết làm sao, cô cảm thấy dường như Nhất Thiên đang tránh mặt mình. Cô muốn gặp anh, muốn hỏi anh vì sao lại như vậy nhưng xem ra vẫn chưa thể hỏi được gì. Về được một tháng thì cô được ba mẹ nói rằng Nhất Thiên muốn kết hôn với cô. Điều này làm cô rất bất ngờ, nhưng cô rất vui. Nhất Thiên vẫn nhớ đến cô, vẫn yêu cô, như vậy đã là đủ rồi. Nhưng không hiểu sao, khi đăng ký kết hôn thì Tinh Tuyết chỉ đi một mình. Nhất Thiên đã để sẵn giấy đăng ký có tên của anh, còn đâu thì cô tự viết. Tinh Tuyết có chút muộn phiền, cô đã suy nghĩ rất nhiều cho ngày hôm nay. Còn nghĩ anh sẽ dắt tay cô đi vào để đóng dấu, nhưng sự thật lại phũ phàng đến đau lòng. Tinh Tuyết không hiểu vì sao, cô không muốn có cuộc hôn nhân mà khởi đầu đã như thế này, nhưng trái tim cô lại vẫn hướng về anh. Cô vẫn muốn được làm vợ anh, được đứng chung tên với anh trên giấy tờ pháp lý. Vì thế cô đã không hề suy nghĩ mà ký tên. Vừa về đến nhà thì Tinh Tuyết nghe được đoạn đối thoại của hai anh trai mình và ba. - Thằng đó có gì hay ho, Tiểu Tinh là đã quá mê muội nó mà thôi. - Mạc Cao Lãng bất bình nói. - Con thấy Nhất Thiên hành xử như vậy không giống một người có tình cảm với Tiểu Tinh. Mạc Cao Thắng điềm đạm mà nói. Dù sao anh vẫn là trưởng thành hơn hai đứa em của mình, nên sẽ có suy xét kỹ hơn rồi mới đưa ra kết luận. Mạc Quân nghe hai đứa con trai của mình nói có chút suy nghĩ. Mặc dù vậy nhưng ông cũng có gặp và nói chuyện với Nhất Thiên. Tình cảm của Nhất Thiên dành cho con gái ông ra sao ông hiểu rõ, Nhất Thiên chưa từng nói nhiều với ai bao giờ, thậm chí cả với ba mẹ của anh. Nhưng lúc nói đến việc xin cưới Tinh Tuyết thì anh đã nói rất nhiều, anh hầu như đã nói ra điểm mấu chốt mà dẫn thẳng đến tim của Mạc Quân. Biết rõ ông yêu thương con gái mình ra sao, anh cũng không kém cạnh mà nói lên tình cảm của mình với Tinh Tuyết. Dù lần này Nhất Thiên có chút hồ đồ, dù bận đến mấy cũng nên đưa Tinh Tuyết đi đăng ký kết hôn cùng mới phải, nhưng anh lại bay qua Thụy Sỹ để ký hợp đồng. Dù sao thì sau này Tinh Tuyết cũng sẽ ở cùng với Nhất Thiên. Nhưng chỉ cần con gái ông phải chịu khổ thì ông sẽ lập tức đưa con bé về đây. Mạc gia có thể toàn tâm toàn ý mà nuôi Tinh Tuyết, không cần cô phải gả đi đâu cũng được. Tinh Tuyết nghe ba mình và anh trai nói chuyện thì cô lại rất tự ti về bản thân. Cô đã khóc... nhưng cô không muốn để mọi người lo lắng. Gạt bỏ nước mắt rồi đi vào nhà. Tinh Tuyết cũng không dám nói nhiều vì cô sợ mình sẽ không kiềm chế được mà rơi nước mắt lần nữa. - Ba, anh cả, anh hai. - Ồ, Tiểu Tinh về rồi không gọi anh đến đón. - Mạc Cao Lãng đi đến xoa đầu em gái mình. - Không sao ạ, em bắt taxi được rồi. - Tiểu Tinh, con có đói không? Ba bảo người làm cho con chút đồ ăn nhẹ. - Mạc Quân ôn tồn đến hỏi con gái mình. - Con không đói, hôm nay con có chút mệt, con xin phép lên phòng ạ. Tinh Tuyết nói xong liền đi lên phòng. Cô chui vào chăn, úp mặt xuống gối mà khóc. Thậm chí còn không dám khóc to vì sẽ làm ba mẹ và anh trai lo lắng. Tinh Tuyết khóc đến mệt rồi thiếp đi. Cô chìm vào trong giấc mộng, cô đã gặp Nhất Thiên, anh vẫn như ngày nào. Còn ân cần chăm sóc cô, cưng chiều cô hết mức...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương