Trâm Iii: Tình Lang Hờ

Chương 49: Chương 17.3



Chu Tử Tần còn đang kinh ngạc, thấy cô đứng dậy bước ra thì hấp tấp đuổi theo, kéo tay áo hỏi: “Sao Sùng Cổ chẳng ngạc nhiên gì cả? Có nghe thấy không? Tay Ôn Dương tự vẫn vì tình kia thích đàn ông đấy!”

“Ừ, tôi biết rồi!” Hoàng Tử Hà gật đầu.

Chu Tử Tần bực bội: “Công công bình thản như thế, rõ ràng đã biết trước đúng không! Chẳng bao giờ chịu nói cho ta cả, có xem ta là bạn không đấy?”

Hoàng Tử Hà lạnh nhạt đáp: “Lúc nghe người ở thi xã kể, công tử phải đoán ra rồi chứ.”

“Gì cơ? Họ nói gì, sao ta không biết?” Hoàng Tử Hà cũng bó tay với Chu Tử Tần, đang nghĩ ngợi thì Tùng Phong từ phía sau chạy đến, tóm lấy tay áo cả hai, la lên: “Đừng có đi mà...”

Chu Tử Tần thấy y ôm lấy cánh tay mình thì vội giãy ra: “Làm cái gì đấy?”

Không ngờ Tùng Phong yếu ớt gió thổi cũng bay, bị họ Chu hất một cái ngã đập ngay đầu xuống đất, trán chảy máu ròng ròng, gào toáng lên: “Người đâu, người đâu rồi! Hai tên này uống trà quỵt tiền, đang định bỏ trốn bị ta ngăn lại thì ra tay đánh người!”

Đám bảo kê được Dạ Du Viện nuôi xách gậy ùa ra, Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần rối rít xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi không biết ở đây uống trà cũng phải trả tiền...”

Chưa nói dứt câu, mấy cây gậy đã giáng xuống.

Chu Tử Tần vội giơ người đỡ một gậy cho Hoàng Tử Hà, đau đến nghiến răng nghiến lợi: “Gay rồi, liệu hôm nay chúng ta có chết ở đây không?”

“Công tử còn không mau bộc lộ thân phận đi!” Hoàng Tử Hà ré lên.

“Bộc lộ cái gì? Nếu để cha mẹ biết chuyện ta mượn việc công đi chơi kỹ viện thì thà chết ở đây còn hơn!” Chẳng đợi họ nói xong, lại đã có thêm mấy người xách gậy chạy đến, cái khó ló cái khôn, Chu Tử Tần tức thì la lớn: “Ta có tiền mà! Ta trả tiền được chưa nào?”

“Tiền phải trả, nhưng ngươi đánh người nhà chúng ta thì tính thế nào đây? Nếu thả cho các ngươi đi, Dạ Du Viện về sau làm sao còn mặt mũi làm ăn ở đây nữa?” Quy nô gào lên, đám bảo kê cũng vây lại vung gậy đập xuống.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, cả hai ngồi thụp xuống ôm đầu chịu đòn, chợt một người từ ngoài cửa lao vào, vung chân quét một cái, tức thì phân nửa số gậy trên tay đám bảo kê văng ra, những kẻ còn lại sợ đến nỗi đánh rơi cả gậy.

Người nọ đứng chắn trước mặt bọn họ, thân hình cao lớn khôi ngô, uy phong lẫm liệt.

Chu Tử Tần mừng quá gọi toáng lên: “Trương nhị ca! Sao huynh lại ở đây?”

Trương Hàng Anh quay lại nhìn họ: “Gia nói gần đây xảy ra nhiều chuyện, nơi này lại rồng rắn hỗn tạp, e rằng không an toàn, nên sai tôi âm thầm đi theo bảo vệ hai người!”

Miệng nói, tay họ Trương vẫn không hề ngừng, tóm ngay mấy tên bảo kê vừa xúm lại ném ra xa.

Hoàng Tử Hà thấy gã bộc lộ thân thủ, vội đứng lên phủi đất bụi bám trên người.

Chu Tử Tần vẫn chưa hết kinh ngạc: “Chẳng phải vương gia không có ý kiến gì ư? Cứ tưởng là không quản chúng tôi nữa chứ? May mà còn sai huynh đi bảo vệ...”

Gã chưa nói dứt câu, đám người quanh đó đã hoảng hốt nép sát vào góc tường, không dám động đậy.

Chỉ riêng Tùng Phong vẫn bù lu bù loa: “Lũ khốn vô lương tâm! Đã ăn quỵt uống quỵt còn định chơi quỵt! Bọn ta làm nghề này, tiền kiếm được đều là mồ hôi nước mắt, các người có biết bán thân đau khổ thế nào không hả...”

Nghe y khóc lóc kể lể, Chu Tử Tần bỗng thấy mắt cay cay, vội móc tiền ra trả, không quên tự mắng mình: “Được rồi, là ta khốn nạn, tồi tệ...”

Hoàng Tử Hà cũng hết cách, đành kéo Trương Hàng Anh lếch thếch rời khỏi đó, vừa đi vừa hỏi: “Vương gia đâu rồi? Gia đi một mình à?”

“Phải, gia nói mình không sao, đằng Dương công công cần kíp hơn.” Trương Hàng Anh lại bổ sung: “Có điều ta vẫn lén theo gia đến tận hoa sảnh, thấy các tiết độ sứ quanh đó đến cả, mới dám đi.”

Chu Tử Tần bấy giờ mới hớt hải đuổi đến hỏi: “Chúng ta về chứ?”

“Chưa, còn phải tới các kỹ viện khác hỏi han đã.” Nói rồi, Hoàng Tử Hà dẫn họ đến một trong các kỹ viện gần đó hỏi han. Có điều lúc trước còn ngu ngơ chưa biết, giờ thì đã hiểu đến đây uống trà nói chuyện cũng phải trả tiền, khi gặp các cô nương phải xoè bạc ra trước, có vậy mới dễ lân la dò hỏi.

Quyên Quyên ở Trường Xuân Uyển: “Tề Đằng ư? Chao ôi, làm gì có vị khách nào như thế... Ôn Dương công tử hả? Có có, Ôn công tử rất dễ gần, lại rộng rãi, khéo ăn khéo nói, các chị em ai cũng quý mến! Các vị hỏi bài thơ này ấy à? Đáng ghét, năm nay người ta viết đến vài chục bài phân phát hết rồi, đương nhiên cũng gửi cho cả Ôn Dương công tử! Phó Tân Nguyễn Phó nương tử ấy à? Phó nương tử lừng danh, cả phố Ngô Đồng có ai mà không biết! Mấy chị em tôi phải đến mời mọc gãy lưỡi, mới được Phó nương tử chỉ vẽ cho dựng vở 'Lụa trắng', giờ thành ra thương hiệu của nhà này rồi, các vị không muốn xem ư?”

Lan Lan ở Hồng Hương Lâu: “Ôn Dương công tử ấy à? Rõ ghét, các chị em đều biết, Ôn công tử giao du bên ngoài với cả đống người! Lần trước còn hứa mua son của Mãn Xuân Ký cho tôi, thế mà cũng quên! Nếu không phải huynh ấy đem một cây trâm đến xin xỏ, thì đừng hòng tôi nhìn mặt! Bài thơ ấy à? Tôi chép gửi cho nhiều người lắm, hay không thì tôi không biết, dù sao ai cũng khen hay cả. Phó Tân Nguyễn Phó nương tử ấy à? Tôi biết, Thuý Thuý bạn tôi giỏi đàn, ôm đàn đến nhờ Phó nương tử chỉ bảo, giờ chỉ dựa vào một khúc ấy mà tha hồ nâng giá!”

Nguyên Nguyên ở Chương Đài Các: “Đúng đúng, bài thơ ấy do chính tôi làm đấy, đừng so với đám người văn thuê chữ mướn kia. Ôn Dương công tử ấy à, thích làm thơ, nhưng xưa nay chẳng để lại bút tích bao giờ. À để tôi đọc cho các vị nghe một bài thơ họ Ôn tặng tôi nhé: Đài Phù Dung nhẹ buông dải áo, trướng Tiêu Kim khẽ duỗi tay ngà, song đỏ từ nay nhạn bặt tiếng, lan xạ ngày nao được gửi hương... Tôi lưu lạc phong trần mười mấy năm nay, chưa từng thấy kẻ nào làm thơ hạ lưu ghê tởm đến thế! Phó Tân Nguyễn ấy à, tôi biết tôi biết, nghe nói được rất nhiều người tìm đến thỉnh giáo về ca múa, năm ngoái Quyên Quyên ở Trường Xuân Uyển được Phó nương tử giúp dựng một vở múa mà mở mày mở mặt, đoạt cả hoa khôi đấy.”

Tiểu Ngọc ở Dao Đài Quán: “Ôn Dương công tử rất biết cách săn sóc, tuy không đến thường, nhưng mỗi lần đến là ân cần hỏi han. Con người cũng rất tốt, năm ngoái tôi ốm mấy tháng, công tử còn cho ít tiền, nếu không phải tôi đã có nơi có chốn thì cũng nguyện để công tử chuộc thân... À phải, Phó nương tử từng viết cho chúng tôi một bài hát, rất được khách khứa ưa thích, các vị không chọn bài nào nghe thử ư?”

“Đi lầu xanh cũng mệt thật đấy.” Đến giờ Tý, Chu Tử Tần mới về đến nha môn, mệt đến nỗi ngã vật ra công đường, chỉ thốt lên được đúng một câu.

Đám bổ khoái trực ban ngồi cạnh đó nhìn nhau rồi len lén cười khì. A Trác cười hề hề chạy đến cạnh họ, thì thào: “Đi đến tận nửa đêm, có thu được gì không?”

Hoàng Tử Hà đang mải sắp xếp các lời khai thu được tối nay, đáp mà chẳng buồn ngẩng lên: “Cũng tàm tạm.”

Chu Tử Tần đang thoi thóp thở tức thì giật nảy mình ngồi phắt dậy: “Tàm tạm ấy à? Cái gì tàm tạm?”

“Vụ án.” Cô lạnh nhạt đáp.

Chu Tử Tần la toáng lên: “Ta còn chưa biết đầu cua tai nheo gì hết! Công công bảo là tàm tạm rồi ấy à? Rốt cuộc là thế nào?”

Thấy gã vã cả mồ hôi, Hoàng Tử Hà liền trấn an: “Thực ra vẫn chưa, tôi mới suy đoán áng chừng thôi, còn phải tìm thêm chứng cứ đã.”

Chu Tử Tần há hốc miệng: “Công công đoán là ai, nói cho ta biết đi?”

Hoàng Tử Hà không đáp mà quay ra cửa gọi: “Phú Quý!”

Con chó xấu xí gầy gò lập tức chạy vào, vừa ve vẩy đuôi vừa sủa mừng cô.

Hoàng Tử Hà im lặng quan sát nó, thấy không có gì lạ mới ngoái lại nhìn Chu Tử Tần thở dài: “Bởi mới nói, suy đoán chỉ là suy đoán thôi, rốt cuộc vẫn có chỗ không thể đoán được.”

Chu Tử Tần nhìn chằm chằm Phú Quý hồi lâu mới vỡ lẽ: “Công công nghi ngờ... trên cái vòng có độc ư?”

“Ừm, thế nên khi công tử dùng tay cầm vòng cầm bánh gạo ăn, Tề Đằng bèn khuyên ngăn, thậm chí vứt cả bánh đi.” Hoàng Tử Hà nhíu mày, “Nhưng giờ xem ra, hình như... không sao cả, có lẽ họ Tề chỉ nói vậy thôi.”

“Ta phải tra rõ mới được!” Chu Tử Tần móc chiếc vòng trong ngực áo ra, lật đi lật lại săm soi, còn giơ lên trước đèn ngắm nghía.

Hoa văn chạm rỗng phản chiếu lên mặt gã, tạo thành những đốm sáng nho nhỏ, đẹp đến dị thường.

“Được rồi, tôi về trước đây.” Cả ngày chạy đi chạy lại, còn hỏi han mọi người ở phố Ngô Đồng đến nửa đêm, Hoàng Tử Hà đã thấm mệt. Vừa đứng dậy, cô liền thấy đầu váng mắt hoa, hẳn là lao lực quá sức, bèn ngồi phệt ngay xuống ghế, lấy hai viên kẹo lê trong tay áo ra ăn, đợi một lúc cho cơn choáng váng qua đi.

Chu Tử Tần lo lắng hỏi: “Sùng Cổ không sao chứ?”

“Không sao, thầy thuốc đã bảo rồi, tôi mắc chứng thiếu máu, nếu lao lực quá độ sẽ bị choáng váng.” Nói rồi, cô chìa túi kẹo cho gã, “Ăn không?”

Chu Tử Tần vội đi rửa tay thật sạch rồi nhón một viên cho vào miệng, “Chẳng phải chỉ có con gái mới hay bị thiếu máu ư? Ta nhớ Ân Lộ Y Ân tứ nương kia cũng bị thiếu máu, hình như cũng phải ăn kẹo, có điều ta thấy mạch nha không ngon bằng, lại không tiện mang theo, hơi tí là chảy ra dính vào quần áo.”

“Đúng thế, còn phải dùng giấy hồ gói lại để khỏi dính nữa chứ.” Hoàng Tử Hà thuận miệng nói theo.

Chu Tử Tần vừa nhai kẹo vừa nói: “Nhưng Ân tứ nương khéo tay ghê, nặn mạch nha sinh động như thật, đến giờ em gái ta vẫn giữ con hổ mạch nha ấy đấy.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, rồi bỗng sững sờ ngồi đờ ra bất động, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

Chu Tử Tần huơ huơ tay trước mặt cô: “Sùng Cổ đang nghĩ gì thế?”

Hoàng Tử Hà gạt tay gã ra: “Để yên cho tôi suy nghĩ.”

Thấy cô tỏ vẻ nghiêm túc, Chu Tử Tần lè lưỡi rụt đầu, ngồi bên chờ đợi.

Cuối cùng Hoàng Tử Hà ấn vào cây trâm trên đầu, rút thân ngọc ra, chậm rãi vạch lên mặt bàn.

Chu Tử Tần chống cằm ngồi xem, thoạt tiên thấy cô vẽ một bụi hoa, sau đó lại vẽ thêm thân cây và cành nhánh đâm ngang, cuối cùng vẽ một bộ đồ phía ngoài cây hoa.

Gã đang ngỡ ngàng thì thấy mũi trâm vạch một vệt trắng khá nông lên mặt bàn, tạo thành một bộ đồ chiết eo tay rộng, phấp phới trong gió, nhìn kỳ dị hết sức, không khỏi buột miệng: “Đây là gì thế?”

“Là mấu chốt của vụ án này.” Vừa nói vô vừa thong thả gài trâm lên đầu, nhíu mày, “Nhưng... không đúng, nếu là vậy thì hung khí đi đằng nào?”

Chu Tử Tần gật đầu: “Đúng thế, đến giờ vẫn chưa tìm thấy hung khí trong vụ Tề phán quan, các bổ khoái sắp xới tung cả cái hồ lên, lùm cây bụi xung quanh cũng bị nhổ sạch, khám xét tất cả cành nhánh mà vẫn bặt tăm.”

“Bấy giờ có khám xét các đạo cụ của Công Tôn đại nương và nhạc cụ của các nhạc công không?”

Chu Tử Tần nói chắc như đinh đóng cột: “Khám ngay từ đầu ấy! Không vấn đề gì cả! Kể cả những thứ lận vào người chúng tôi cũng khám rồi, song chẳng thấy gì!”

Hoàng Tử Hà dựa vào lưng ghế, thở hắt ra, lâu thật lâu mới nói: “Sáng mai đi. Đợi đến mai sáng sủa, chúng ta lại ra xem hiện trường lần nữa.”

Chu Tử Tần nghĩ ngợi rồi đề nghị: “Hay là hôm nay công công ở lại phủ quận thú đi, đừng về phủ tiết độ nữa.”

Hoàng Tử Hà nhíu mày: “Như thế... hình như không tiện?”

“Có gì không tiện? Sùng Cổ đêm hôm lặn lội đi về mệt lắm. Sáng ra ta lại phải chạy đến phủ tiết độ tìm cũng mệt nữa. Cứ thế đi, Trương nhị ca...” Chu Tử Tần quay sang bảo Trương Hàng Anh, “Huynh về trước bẩm với vương gia một tiếng, bảo rằng hôm nay muộn quá rồi, ngày mai lại phải tra án, xin cho Sùng Cổ ở lại đây. Khi nào tra rõ chân tướng sẽ quay về ngay để gia sai khiến.”

Trương Hàng Anh lưỡng lự nhìn Chu Tử Tần, rồi lại nhìn sang Hoàng Tử Hà: “Chuyện này... Dương công công thấy thế nào?”

Hoàng Tử Hà thản nhiên gật đầu: “Ừm, tôi nghỉ lại đây vậy. Khỏi phải đi qua đi lại phiền phức.” Nghe cô nói thế, Trương Hàng Anh cũng ậm ừ rồi quay người ra về.

Chu Tử Tần cũng đã mệt lử, lảo đảo đứng dậy đi về chỗ ở của mình, “Sùng Cổ ngủ cùng ta nhé?”

Mí mắt Hoàng Tử Hà rần rật, cô suýt nữa vấp vào bậu cửa: “Không!”

“Hả? Ta tưởng chúng ta sẽ ngủ chung một giường, trò chuyện thâu đêm chứ?” Chu Tử Tần tức tối, “Từ nhỏ ta đã mong có được một người bạn như thế, nhưng đến giờ vẫn chẳng tìm được ai chịu ngủ cùng mình cả... Chi bằng Sùng Cổ hoàn thành tâm nguyện cho ta đi!”

“Chuyện này tôi không thể giúp công tử hoàn thành được!” Hoàng Tử Hà nghiến răng, khăng khăng từ chối, “Tôi ngủ rất xấu, nào nghiến răng nào đạp chăn nào trở mình nào gác chân nào mộng du, thói nào cũng có, nếu không sợ bị tôi bóp chết trong lúc ngủ thì cứ việc ngủ cùng.”

“Gì cơ... Không ngờ Sùng Cổ ngủ lại đáng sợ như thế...” Chu Tử Tần gãi đầu, rồi tiu nghỉu nói, “Thôi được, chỗ ta còn nhiều phòng trống lắm, Sùng Cổ ở gian phía Đông đi, tuy cửa sổ quay vào tường nhưng giờ dây leo bắt đầu mọc lan ra, buông rủ trước song, nhìn hay lắm.”

Hoàng Tử Hà thông thuộc phủ quận thú, đã biết Chu Tử Tần ở nhà Tây.

Phía sau nhà Tây là hồ nước ở vườn hoa, trồng đầy hoa sen. Dây leo và tử đằng bò kín mặt tường. Năm xưa cô rất thích ngồi ở đây đọc sách, mỗi khi chiều xuống, cô chân trần ngồi bó gối dưới hàng lang, khuất sau đám dây leo, rồi một trận mưa rào trút xuống, cuốn tung lá sen, vùi dập dây leo.

Mưa rào đổ xéo tường dây quấn

Gió lộng loang dài vạt sóng sen.*

(*Hai câu trong bài “ Lên lầu thành Liễu Châu, viết gửi bốn thứ sử các châu Chương, Đinh, Phong Liên” của Liễu Tông Nguyên.

Bấy giờ Vũ Tuyên thường ngồi bên cạnh cô, cùng nhặt những nhánh dây leo rơi rụng chơi đùa, nói những câu vu vơ mà vui vẻ, thấm thoắt hết cả buổi chiều.

Đây là nơi yên tĩnh nhất trong phủ, chỗ ở của Vũ Tuyên.

Cũng là nơi cô từng yêu thích nhất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...