Trâm Iii: Tình Lang Hờ

Chương 50: Chương 18: Gió Táp Mưa Sa



Hoàng Tử Hà theo sau Chu Tử Tần, đi dọc hành lang rủ đầy dây leo, đến trước cửa phòng phía Đông. Chu Tử Tần lôi cả A Nghiễn đến đây hầu hạ cô, còn dặn: “Các việc chuẩn bị chăn gối với bưng nước rửa chân tối nay, rửa mặt chải đầu sáng mai, Sùng Cổ cứ sai bảo nó, nếu nó làm không tốt thì cứ cho biết tay!”

Hoàng Tử Hà nhớ lúc trước Chu Tử Tần từng bị hai người đồng đè cho suýt chết bẹp mà A Bút A Nghiễn vẫn thản nhiên ngồi ngoài sân chơi móc dây, thầm nghĩ, công tử cho biết tay bấy nhiêu năm đã bao giờ A Nghiễn thèm sợ chưa?

May mà cô thông thuộc nơi này như lòng bàn tay, bèn sai A Nghiễn lấy chăn đệm trong tủ ra trải, rồi chọn hai chiếc khăn mới, bảo nó xuống nhà bếp xách một thùng nước lên.

A Nghiễn quen lười nhác, song dù sao cô cũng là người bên cạnh Quỳ vương nên nó không dám sơ suất, bèn tay năm tay mười bưng trà rót nước, trải đệm xếp chăn, săn sóc ân cần hơn Chu Tử Tần nhiều.

Hoàng Tử Hà đóng cửa rửa mặt rửa chân, lau qua người xong xuôi, bấy giờ mới thấy mệt mỏi vô hạn. Cô ngả người nằm xuống giường, còn nghĩ không biết quay lại chốn cũ có thao thức mất ngủ hay không. Nào ngờ cơn buồn ngủ ập tới, chẳng bao lâu cô đã thiếp đi.

Chẳng biết bao lâu sau, cô trông thấy cha, mẹ và huynh trưởng vẫy gọi mình.

Hoàng Tử Hà vội chạy lại, nhưng vừa đi được hai bước, bỗng thấy khang khác, bèn cúi đầu nhìn, thì ra mình đang mặc váy dài xếp nếp thêu hoa hải đường chứ không phải quần áo hoạn quan, vừa rồi vô ý suýt nữa thì vấp phải gấu váy.

Hoàng Tử Hà mừng rỡ nhấc gấu váy chạy về phía người nhà, cả nhà vui vẻ ngồi xuống bên nhau. Bốn bề mờ mịt, cô không trông thấy gì cả, trong vòng một trượng xung quanh chỉ có bốn người họ quây quần quanh chiếc bàn đá, trên đầu là tán hoa quế nở rộ, hương thơm ngào ngạt bao trùm lên họ.

Ai nấy đều vui vẻ cười nói, song Hoàng Tử Hà nghe không hiểu gì cả. Cô chỉ ôm khư khư cánh tay mẹ, nũng nịu áp mặt vào, hệt như hồi còn bé, mỉm cười nhìn tất cả.

Tuy không biết mọi người nói gì, song thấy họ vui vẻ, nên cô cũng cười theo. Hoa quế lả tả rụng xuống đầu, xuống vai họ, xuống cả mặt bàn, càng lúc càng nhiều, vàng rực lộng lẫy.

Có lẽ vì hương hoa quế quá nồng, nỗi vui mừng quá mê mẩn, khiến Hoàng Tử Hà tuy đang vui vẻ dựa vào người mẹ, cũng dần dần cảm thấy mơ màng. Cô mỉm cười nhắm mắt lại, mặc cho hoa quế và ánh dương rọi lên mình.

Chẳng biết lại qua bao lâu, ánh dương ấm áp cùng mùi hoa quế ngọt ngào đều biến mất. Cô chẳng biết mình đang ở đâu, bèn mở mắt nhìn quanh.

Xung quanh vẫn mờ mịt trắng xóa, chỉ nhìn rõ được cảnh vật trong vòng một trượng vuông. Cha mẹ và anh trai cô đang nằm trên ván giường, phủ vải trắng, đặt trên nền đá xanh.

Không còn một hơi thở, mọi thứ xung quanh cô đông cứng lại.

Cô đang đứng ở một nơi không biết là gần hay xa, đờ đẫn nhìn thi thể người nhà đến quên cả thở, tim cũng ngừng đập. Chẳng biết bản thân cứ đứng bất động như thế bao lâu, rồi cô sực nghĩ, ra là mơ, thì ra mình lại rơi vào giấc mơ này.

Nghĩ tới đó, cô mở bừng mắt, như vừa được giải lời nguyền.

Cảnh mộng vỡ tan. Chẳng còn gì, trừ trái tim đau thắt vì đập dồn đến gần nghẹt thở.

Cô ôm ngực hít thở khó nhọc, mở to mắt nhìn quanh.

Cách bày biện quen thuộc này hệt như những gì cô còn nhớ. Ngay cả hình chạm trổ trên xà nhà, cũng giống y như cũ.

Cô đã quay về, về phủ quận thú Xuyên Thục, nơi cô từng sống những ngày tươi đẹp nhất trong đời, cũng là nơi khiến cô đau đớn nhất.

Hoàng Tử Hà nắm chặt mép chăn, cả tay lẫn người run bần bật, tựa hồ cơ thịt toàn thân đều co rút lại. Cô há to miệng ra gắng hớp lấy từng ngụm không khí, cuối cùng màn đen trước mặt cũng dần tan đi, tiếng ong ong bên tai ngớt hẳn, rốt cuộc cô cũng sống lại.

Loang loáng nghe thấy tiếng chim sâu nhảy nhót hót líu lo trên cành.

Cô đờ đẫn ngồi dậy, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài. Mặt trời đã lên đến ba con sào, nhưng những giọt sương long lanh vẫn treo trên hàng dây leo rủ dài trước song, phản chiếu ánh nắng lung linh. Từ đây có thể trông ra một góc hồ, vẫn còn lác đác mấy đóa sen cuối mùa.

Hoàng Tử Hà thẫn thờ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, vừa ngắm nhìn cảnh vật phủ quận thú, đồng thời cũng nhìn lại những năm tháng tuổi hoa từng đẹp đẽ vô ngần, nhìn lại cả một thời thiếu nhữ đã một đi không trở lại.

Hồi lâu, cô mới lắc đầu, tạm thời gạt bỏ tất cả ra khỏi tâm trí, thầm nhủ: “Hoàng Tử Hà, nhất định không được trở thành hạng người thiếu ý chí mà ngươi vẫn coi thường. Giờ đây, việc ngươi có thể làm chỉ có một. Trước mắt hiện thời, chỉ có một con đường. Đích có thể đến, cũng chỉ có một thôi.”

Cô rửa mặt chải đầu qua loa bằng chỗ nước còn thừa hôm qua, rồi mở cửa ra ngoài.

Đứng dưới hành lang khu nhà phía Đông, trước mặt là ánh nắng chói chang lóa mắt. Thoạt nhìn cô đã trông thấy ba người đang ngồi ăn sáng trong hoa sảnh phía Tây đối diện, cửa sổ bốn bề mở toang.

Chu Tử Tần quay mặt ra ngoài nên trông thấy cô ngay, vội giơ tay cầm bánh bao lên vẫy lia lịa: “Sùng Cổ mau lại đây, đói chưa?”

Hai người ngồi hai bên gã, nhìn nghiêng hết sức quen thuộc, chính là Lý Thư Bạch và Trương Hàng Anh.

Cô vội băng qua sân, đi tới tham kiến Lý Thư Bạch: “Sáng sớm gia đã đến đây, chẳng hay có việc gì?”

“Nghe nói các món điểm tâm của phủ quận thú rất xuất sắc nên ta bỏ bữa sáng ở phủ tiết độ, sang đây nếm thử.” Lý Thư Bạch bưng một chén cháo nhỏ lên đáp.

Hoàng Tử Hà gật đầu với y rồi ngồi xuống chỗ trống còn lại, vừa múc canh trứng cho mình vừa đáp: “Thưa phải, đầu bếp phủ quận thú có mấy người nức tiếng trong vùng. Nhất là Trịnh nương tử chuyên lo điểm tâm, bà ấy và hai tay phụ việc đều là trăm người chọn một.”

Chu Tử Tần thắc mắc: “Sao Sùng Cổ biết? Đến ta cũng mới nghe lần đầu đấy...”

“Tử Tần quên lần trước chúng ta đã điều tra tất cả người trong phủ ư?” Lý Thư Bạch thản nhiên giải thích.

Chu Tử Tần phục sát đất: “Trí nhớ hai vị tốt quá!”

Trương Hàng Anh cắm cúi ăn cháo và màn thầu, vờ như không nghe thấy.

Lý Thư Bạch lại hỏi Hoàng Tử Hà: “Mấy hôm nay các ngươi chạy đôn chạy đáo, đến giờ vụ án thế nào rồi?”

Hoàng Tử Hà đặt bát canh trứng xuống thưa: “Trước mắt xem ra cái chết của Tề Đằng có liên quan đến vụ tự vẫn của Ôn Dương và Phó Tân Nguyễn, cũng dính dáng đến cả cái chết của Thang Châu Nương.”

Lý Thư Bạch liếc Chu Tử Tần: “Còn vụ án nhà Hoàng quận thú?”

Hoàng Tử Hà thoáng nghĩ ngợi rồi đáp: “Có lẽ không liên quan.”

“Ta lại thấy có.” Lý Thư Bạch thong thả phản bác, mặc cho Chu Tử Tần ngơ ngác tròn mắt ngạc nhiên, “Nghe nói Vũ Tuyên cũng liên quan tới vụ này. Chẳng phải thế là mấy vụ án đã được cùng một mắt xích xâu lại rồi ư?”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Đúng thế, quan hệ giữa Vũ Tuyên và tất cả nạn nhân, tất cả các vụ án, là không thể phủ nhận.”

“Giờ ngươi định làm gì?” Y lại hỏi.

Hoàng Tử Hà ngả người ra lưng ghế, lặng lẽ suy nghĩ một hồi rồi kiên quyết đáp: “Tôi sẽ đến thăm Vũ huynh.”

Chu Tử Tần rủ ngay: “Hôm nay chúng ta cùng tới đi.”

“Ừm.” Hoàng Tử Hà đáp, rồi sực nhớ ra gì đó, lại quay sang hỏi Trương Hàng Anh: “Trương nhị ca, tôi nhớ hôm huynh gặp nguy và tìm thấy Cảnh Dục công công, là bị một người cưỡi ngựa húc phải, ngã lăn xuống núi phải không?”

“Cũng không phải húc, chỉ là kẻ đó đột nhiên từ chỗ ngoặt xông ra, lại không ghìm cương ngựa. Thấy thớt ngựa thình lình xuất hiện, lao thẳng về phía mình, tôi giật nảy người, sảy chân rơi xuống núi.” Trương Hàng Anh nhét cả nửa cái màn thầu vào miệng ngồm ngoàm nhai hết rồi nói tiếp, “Thế nên, có lẽ người ấy cũng không cố ý, nhưng đúng là tôi bị hắn làm ngã xuống núi.”

Chu Tử Tần ngơ ngác hỏi: “Cái chết của Thang Châu Nương thì liên quan gì đến việc Trương nhị ca bị ngã?”

“Mấy hôm ấy quân Tây Xuyên đang tìm kiếm Quỳ vương trong núi, nên đã phong tỏa hai lối ra vào, không cho xe ngựa vào núi. Bởi thế Thang Châu Nương không thuê được xe về quê, đành phải đi bộ, Trương nhị ca cũng đi bộ trên đường mòn, mới bị người ta va phải.”

Chu Tử Tần trừng mắt: “Ý Sùng Cổ là... kẻ ra lệnh phong tỏa đường núi có vấn đề ư?”

“Ai không dưng lại phong tỏa đường núi, bày ra một cái bẫy lớn thế?” Hoàng Tử Hà ngán ngẩm giải thích, “Ý tôi là, bấy giờ quân Tây Xuyên cấm chỉ ngựa và xe ra vào, vậy thì kẻ va phải Trương nhị ca làm sao có thể cưỡi ngựa từ trên núi lao xuống được?”

Chu Tử Tần vỡ lẽ, đập bàn đánh chát: “Thích khách! Nhất định là đám thích khách hành thích vương gia, bị mắc kẹt trong núi mấy ngày, nên mới cưỡi ngựa đi lại trên đường mòn!”

Lần này đến Lý Thư Bạch cũng không chịu nổi, phải ngán ngẩm quay đi.

Hoàng Tử Hà dù sao cũng thân thiết với gã, bấm bụng cố nhịn, lại hỏi: “Trên đường luôn có quân Tây Xuyên sục sạo tìm kiếm, sao y dám thúc ngựa phi nhanh như thế được? Huống hồ về sau cũng không nghe ai nói là bắt được thích khách?”

Chu Tử Tần tức thì hít vào một hơi khí lạnh, thận trọng nhìn quanh, rồi ghé sát lại hỏi: “Ý các vị là... thích khách là người quen của quân Tây Xuyên?”

Hoàng Tử Hà không nhịn nổi nữa, đành lấy tay đỡ trán, tì khuỷu tay lên bàn, sổ toẹt ra: “Tử Tần, ý tôi là, kẻ thúc ngựa chạy như bay trên đường ấy, rất có thể là người của quân Tây Xuyên, hay ít ra cũng là chỗ quen biết với họ.”

Chu Tử Tần tròn xoe mắt ngơ ngác nhìn họ, chẳng hiểu chuyện này có liên quan gì tới vụ án.

Hoàng Tử Hà lại hỏi Trương Hàng Anh: “Huynh có nhớ dáng vẻ kẻ cưỡi ngựa đó không?”

“Ừm... Ngựa lao đến quá nhanh, bấy giờ tôi lại sẩy chân ngã xuống, nên không trông rõ.” Trương Hàng Anh thực thà đáp.

“Thân hình kẻ đó có giống Vũ Tuyên không?”

Trương Hàng Anh lắc đầu ngay: “Vũ học chính là ân nhân nhà tôi, tôi cũng đã gặp mấy lần. Chẳng có điểm nào giống kẻ kia cả.”

Hoàng Tử Hà quay sang Lý Thư Bạch: “Bởi vậy, tuy Vũ Tuyên có liên quan tới mấy vụ án này, song huynh ấy không quen quân lính Tây Xuyên, nên rất khó có thể cưỡi ngựa ra vào. Xem ra cái chết của Thang Châu Nương không liên quan đến Vũ Tuyên đâu.”

Lý Thư Bạch nhíu mày: “Dù không dính đến vụ Thang Châu Nương, thì y vẫn là nhân vật quan trọng trong các vụ án mạng của Phó Tân Nguyễn, Tề Đằng và... Hoàng quận thú, điểm này ngươi không thể phủ nhận.”

Hoàng Tử Hà lặng thinh hồi lâu rồi gật đầu: “Vâng, nô tài sẽ hết sức lưu ý đến Vũ Tuyên.”

Lý Thư Bạch không nói gì thêm, tiếp tục ăn điểm tâm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...