Triền Miên Độc Chiếm

Chap 17 Cặn Bã Ii



_Hàm tiểu thư xinh đẹp thế này mà bị mù, thôi thì để tôi bù đắp thể xác cho nha

Tử Kỳ ôm lấy cô khi cô đang tháo chạy về hướng phòng tắm, anh ta nhìn mà cười cợt phương hướng không rõ thì còn lâu cô mới thoát thân được, anh ta đẩy người để cô nằm xuống sàn, cơ thể thối tha đè trên người cô thật nặng nhọc

_Đồ cặn bã, súc vật...tôi kinh tởm các người

Hàm Vi cào mạnh trên gương mặt đang ở rất gần mình, hơi thở và thần sắc của tên này làm cô nôn mửa, cô biết bản thân mình nghiệt ngã bị Ảnh Thuần Vương cướp đi trong trắng nhưng cô không hề muốn tấm thân của mình qua lại với nhiều người đàng ông, cô bị mù đôi mắt chứ không bao giờ để lý trí bị mù, chút sức lực cuối cùng cô sẽ cào nát gương mặt ghê tởm này

_Con tiện nhân, mày tưởng mày sạch sẽ à?

_Chát...

Tử Kỳ bị cào vào hốc mắt chảy máu, đau quá anh ta giở thói thú tính túm tóc tát cho cô vài cái, lời nói sỉ nhục nặng nề, còn rất ra sức hơn thua với phụ nữ, đã đánh thì phải đánh cho thật vũ phu, trong lúc này điều duy nhất Hàm Vi có thể nghĩ đó là cái chết, cô không nhìn được nhưng những cú đấm cái đá chân cứ liên tục hằng lên da thịt thì rất rõ, có lẽ cuộc đời an bài cô phải sống trong tủi nhục nên đôi mắt biết trước chọn cách mù lòa để không phải nhìn thấy viễn cảnh đau thương

_Hức...mình không thể chết, mình tự tử rồi bọn họ tiếp tục hại chị Nguyệt Hoa, chị ấy có thai bọn thú tính này ai biết sẽ làm gì...

Hàm Vi nghĩ lại cô không thể chết dễ dàng để trút bỏ những nặng nề thể xác, cô còn phải tiếp tục vương lên để cứu chị Nguyệt Hoa, chị ấy bị Ảnh Thuần Vương đem đi đâu còn chưa rõ, cô nắm chặt hai tay thật mạnh những ngón tay nhọn đâm vào da thịt làm cô giật mình mà kiên cường, Tử Kỳ vẫn đang ở trên người cô mà giở trò, anh ta kéo áo thun của cô lên cao đôi mắt đầy dâm dục không nhẫn nhịn

_Bỏ tôi ra, Ảnh Thuần Vương anh mau ra đây...lũ xấu xa...

Cô giãy dụa hai chân, cố gắng đạp về phía trước tìm đường thoát, ở hai bắp đùi những dấu cào cấu thật khủng khiếp, nó ửng đỏ làm da thịt cô rát buốt, trên người cô vẫn còn cái áo thun mà anh ta chưa cởi được, cũng may chất vải co giãn nên anh ta chưa xé rách được, cô gập lưng bó gối cố gắng cuộn người dùng hai tay ôm chặt cơ thể

_Con tiện nhân này, tao giết mày sau đó thịt cũng chưa muộn.

***

Ở ngôi mộ lớn phía sau cánh rừng trong tòa lâu đài thiếu sức sống, Ảnh Thuần Vương bình yên đứng trước gió ngắm nhìn ánh trăng đêm, lúc nào cũng vậy chỉ có nơi này làm hắn có chút cảm giác thư thái, ánh mắt trầm mặc nhìn nén hương theo gió vút cao, cõi lòng thắt lại nhớ đến hận thù, có quá nhiều chuyện mà hắn vẫn chưa điều tra ra hết, nút thắt lớn nhất vẫn là chuyện mẹ mình không hề hận biến cố năm xưa, nhưng tự trong tâm của hắn biết hắn đang trả thù đúng người đúng chuyện, đợi vài hôm nữa hắn sẽ khử luôn Hàm Kỳ, để ông ta phá sản và Hàm Vi bị hắn hành hạ vẫn còn quá nhẹ

_Bố à, sau khi con giết ông ta thì đem con gái ông ta chôn sống theo, bố thấy như vậy có được không?

Ảnh Thuần Vương lại nhìn di ảnh vô hồn, người đã mất ngàn thu theo gió bay những toan tính hận thù cũng chỉ là lòng người không cam, quyết tâm theo đuổi một đời không dứt ra được

_Hàm Vi đối với Ảnh Thuần Vương này tuyệt đối không tiếc thương, họ Hàm và họ Ảnh mãi mãi cũng không tương thích

_Đại thiếu gia...

Đang chìm vào ly rượu đắng trên tay, hắn vô hồn nhìn sang thuộc hạ đang cúi đầu bẩm báo, qua tấm rèm to ngăn cách ngôi mộ, Rose hiện đang rất gấp, nhìn thuộc hạ đi tìm mình thì chẳng còn chuyện gì khác ngoài chuyện của Hàm Vi, hắn nghĩ cô lại đang giở trò gì đây?

_Nói đi...

_Hàm tiểu thư bây đang ân ái với Tử Kỳ, hình như cô ta đã quyến rũ được cậu ta giúp mình bỏ trốn

Rose cuối đầu thông báo, nguồn tin này là do cô đang rảnh rỗi phóng túng với một thuộc hạ nam, trong lúc loay hoay chọn phòng thì phát hiện cảnh sắp nóng, Rose đợi mọi chuyện gây cấn hơn một chút rồi mới đi thông báo

_Súng đây ạ!

Rose chọn cho chủ nhân của mình loại súng giáp vàng sang trọng, vì là thuộc hạ cũng lâu năm nên hôm nay Ảnh Thuần Vương sẽ cho Tử Kỳ chết dưới cây súng xa xỉ này, hắn đón lấy khẩu súng, mặt mày không chút gì là bất ngờ, một tên thuộc hạ dám trái lời hắn, còn một con mồi ngu ngốc muốn thoát thân, hôm nay hắn sẽ giải quyết cả hai bằng ánh mắt chết chóc đang hướng về phía có cuộc truy hoang đang diễn ra

_Hàm tiểu thư, chúc cô may mắn kiếp sau, ai bảo quá xinh đẹp làm gì? Vừa nhìn đã khiến người khác ghen tị rồi

Rose ngẩn ngơ đứng hả hê vuốt tóc, lần đầu vừa nhìn thấy Hàm Vi thuộc hạ này đã ghen ghét không ưa, tung tin cô phóng túng với trai có như vậy mới đem lại cái chết như mơ cho Hàm Vi được, Rose mãn nguyện nhìn chủ nhân của mình đang đi đến nơi nồng nàn của Tử Kỳ bằng tốc độ càng quét
Chương trước Chương tiếp
Loading...