Triền Miên Độc Chiếm

Chap 71 Trở Về Đại Lục Ii



Một tháng trôi qua trong lặng lẽ, gặm nhắm nỗi buồn cô đơn từ hai trái tim ở hai nơi xa nhưng luôn hướng về nhau....

Ảnh phu nhân trong đêm khuya đã bảo Nham Diệm Ngôn âm thầm đưa mình rời khỏi tòa lâu đài u ám, bà tuyệt đối không muốn nhìn thấy Ảnh Thuần Vương nữa mặc dù ngày nào hắn cũng đến thăm mẹ mình, lo lắng thuốc than bao nhiêu đều bị bà từ chối, cứ như vậy bệnh tình của bà vì thương nhớ Hàm vi mà kiệt quệ rất nhanh. Nham Diệm Ngôn nhìn mẹ lớn như vậy lòng cũng đau lắm, anh là con riêng của Ảnh lão gia, năm xưa ông đã bị Hàm Kỳ dụ dỗ đưa một tiểu mật lên giường sau đó âm thầm phá hoại gia đình họ Ảnh trước sau đó hạnh phúc nhỏ bị tàn phá dẫn đến việc công ty mất đà không ai lãnh đạo nên bị cướp luôn, cả tuổi thơ của Ảnh Thuần Vương đã đau khổ ngập tràn tủi hận như vậy. Thế nhưng Nham Diệm Ngôn là người hiểu chuyện, tuy bố mẹ không yêu nhau, mẹ anh gian xảo không hiền dịu như Ảnh phu nhân, nhưng Nham Diệm Ngôn rất biết cư xử, còn một tay lãnh đạo tập đoàn để Ảnh Thuần Vương tự do theo đuổi ước mơ trở thành bác sĩ, lần này đưa Ảnh phu nhân rời đi, anh thật không đành lòng giấu chuyện này cho nên đã âm thầm gọi cho Ảnh Thuần Vương

_Vương ca, mẹ lớn muốn bỏ đi trở về quê, anh mau thu xếp đừng để mẹ biết em thông báo cho anh

Nham Diệm Ngôn vừa tắt điện thoại, anh phát hiện có một bóng đen ôm vật gì đó trên tay núp sau tán cây trước khoản sân lớn, từ ngày Ảnh phu nhân bệnh nặng, nơi này đã không được thắp sáng đầy đủ, Nham Diệm Ngôn rút súng tiến lại gần bóng đen nguy hiểm

_Oe..oe....

Đứa trẻ trên tay Hàm Vi khóc ré lên, cô giật mình đánh rơi cái áo sơ mi trùm trên đầu, đó là cái áo mà Ảnh Thuần Vương đã bảo bọc con trai ngày thằng bé ra đời, cô lùi mấy bước người ngã vào tán cây to sợ sệch cô ôm con vội vã dỗ dành, tiếng khóc đang đánh thức mọi người xung quanh

_Chị là Hàm Vi?

Nham Diệm Ngôn không biết cô là ai, nhưng anh có thể đoán, vì nhìn đứa trẻ cô bồng trên tay thật sự quá giống Ảnh Thuần Vương

_Ơ tôi...

Hàm Vi ái ngại không biết nói sao, rốt cuộc cô không an lòng đành phải trở về, còn bỏ mặc hận thù nhất quyết để trái tim đưa lối đi tìm nơi cũ, lòng đã nói thăm Ảnh phu nhân xong sẽ rời đi ngay nhưng mà cõi lòng rất nhớ một người, ngày ngày nhìn con lớn lên đứa trẻ khắc họa từng chi tiết của hắn làm cho cô xót xa khi nghĩ về, có lẽ không có điều gì ngăn được lời nói từ trái tim

_Chị vào nhà đi, mẹ lớn có ý định âm thầm bỏ đi không để Vương ca tìm ra, chị cũng đừng lo, anh ấy không đến đây gặp chị được nữa đâu

Nham Diệm Ngôn kéo Hàm Vi đi nhanh vào trong, khi cô nghe thông tin mẹ hắn chối từ hắn, còn cô lập hắn một mình tự dưng trong ngực cồn cào đau đớn, cô biết Ảnh Thuần Vương ở trong lòng tuy u ám nhưng thật sự rất cô đơn cơ hồ còn đáng thương vô cùng, những gì tàn khốc xảy ra trên cuộc đời hắn, nỗi đau ân oán năm xưa cô đều muốn gom nhặt hóa giải, dẫu biết không thể chạm mặt sao lòng vẫn nhói đau hy vọng, mắt cô nhòe đi nhìn từng bước chân đi vào nơi quen thuộc, biết rõ không chạm được gương mặt đó thế mà tâm tư cứ hy vọng xa vời

_Ảnh phu nhân đứa trẻ này...

Hàm Vi ngập ngừng xúc động, nhìn bà tiều tụy ngồi trên xe, cô khẽ đặt đứa trẻ đang mỉm cười vào lòng bà xoa dịu mọi buồn phiền, thanh âm từ cổ họng nghẹn lại không biết thể hiện ra sao, cô còn chưa đặt tên cho đứa bé, cũng không biết phải nói với con đây là ai và vì sao lại đến đây

_Hàm Vi, là nhà họ Ảnh nợ con rất nhiều...

Ảnh phu nhân cũng xúc động không kém, bà nhìn thiên thần nhỏ đáng yêu đang cười, nụ cười thật giống với con trai bà chỉ tiết bây giờ tâm hồn hắn đã không còn vui tươi như thưở bé

_Ảnh phu nhân, người đừng khóc mà...

Cô lau giọt nước mắt mặn đắng, từ lâu cô luôn xem bà là mẹ nhưng có lẽ chỉ là ảo mộng xa vời, bà nắm bàn tay cô áp lên gò má mình tha thiết

_Còn không mau gọi mẹ, cả đời này mẹ cũng không để Ảnh Thuần Vương gặp lại con, làm khổ con...hãy cùng ta rời khỏi chỗ này trước khi Vương tới đây

Hàm Vi mím môi đau nhói, cả đời không gặp lại dù cô đã ở ngay trong nhà hắn định mệnh còn muốn trêu đùa số phận của cô đến bao giờ? Đúng là vậy cô và hắn làm sao có thể chạm mặt nhau được nửa, không bao giờ có thể mà gặp lại nhau để làm gì, lúc cô trở về cũng không dám nghĩ đến chuyện đó, nó là con sóng ngầm cô đang đè nén, sự nhớ thương nỗi khao khát mà cô cố giấu sao cứ đe dọa vỡ òa không kìm lại được

_Nhưng mà...Ảnh phu nhân, ngoài trời mưa lớn quá, e là con trai con còn quá nhỏ có thể nào để ngày mai rồi hãy đi

Cô nhìn cơn mưa vô tình ập xuống, còn có giông bão ghê rợn như ngày cô sinh con, thời tiết này không thể rời đi được và cô nghĩ Ảnh Thuần Vương cũng không đến đây vào lúc này được, đợi trời sáng cô sẽ thu xếp cùng Ảnh phu nhân đi sớm, cô muốn chăm sóc cho bà vì chỉ khi ở bên cô, thì bố cô mới không làm hại bà được, cô cũng không muốn một ngày nhìn thấy bố mình giết chết mẹ hắn sau đó hắn và bố cô cứ lẫn quẩn trong mớ hận thù ngập máu, chỉ nghĩ thôi sao tương lai quá mịt mù, có lối thoát nào tươi đẹp cho cô và hắn, tình yêu vẫn là áng mây mỏng manh bị gió thổi bay, cuộc đời còn lại cô không biết đến bao giờ mới quên được người đó

*Nham Diệm Ngôn: nam9 của phần 2 nhé mọi người, k phải nam phụ phá hoại đâu nha....????☺
Chương trước Chương tiếp
Loading...