Triền Miên Độc Chiếm
Chap 72 Tương Phùng (H+)
Ảnh Thuần Vương như thường lệ vẫn đếm thăm mẹ mình sau một ngày khám bệnh miễn phí ở vùng hẻo lánh, dù trời mưa gió thời tiết khắc nghiệt ra sao hắn vẫn mua bánh quế hoa đem đến cho mẹ, nhưng mà giờ này đã quá khuya rồi, khi hắn mở cửa phòng của mẹ, bà đã ngủ say hắn còn thấy hôm nay bà ôm cả con mèo nhỏ quấn trong cái chăn bông có màu rất dễ thương lên giường cùng đi ngủ, vì đứng ở ngoài cửa quan sát nên hắn không biết con mèo nhỏ đó lại chính là con trai của mình, người hắn ướt sũng vì mưa nên không tiện bước vào, bây giờ phải về phòng thay quần áo đãHàm Vi loay hoay mãi không ngủ được, từ ngày sáng mắt bây giờ mới có cơ hội ngắm nhìn tòa lâu đài chứa nhiều kỹ niệm này, lòng bồi hồi để tâm trí dẫn đường đôi bàn chân bước đến phòng của hắn, cũng chính là căn phòng hắn từng hành hạ cô, ánh mắt có được ánh sáng trở lại nhìn rất kỹ từng đồ vật, quần áo của hắn, vật dụng cùng sách và tài liệu vứt bừa lung tung, cô thở dài chậm rãi dọn dẹp, nhưng trước tiên phải mở công tắc đènẢnh Thuần Vương chạm nhẹ vào công tắc quen thuộc, hôm nay nó gồ ghề lạ kỳ hơn mọi ngày, khi ánh đèn sáng lên xoáy vào đáy mắt hắn là thân ảnh nhỏ bé quen thuộc, làng môi đa tình mấp máy kéo theo sự bất ngờ đang dần được che giấu sau gương mặt lạnh lùng, hắn nhíu mày kiếm, để tâm tĩnh lặng ngắm nhìn điều bất ngờ của duyên phận, bóng hình nhỏ bé này làm cho khối băng đè nặng ở ngực tan ra, nhẹ nhõm vô cùng, từng mùi hương, làng tóc, gương mặt ngây dại đều làm hắn đớn đau khi chìm vào chuỗi ngày nhớ thương không thể bày tỏ, có nỗi niềm nào mãnh liệt bằng cảm xúc khi yêu, hắn nhớ cô...nhớ đến điên dại, điều này dày vò hắn từ sâu trong tâm can, cuộc đời hắn tưởng chừng như đã bị ngược tâm mà tự chết, ánh mắt cô dành cho hắn là cái nhìn đầu tiên kể từ khi sáng mắt mà tha thiết như vậy_Ảnh...Ảnh...Thuần Vương...Hàm Vi thở dài run rẩy, cô nhìn hắn thoáng qua sau đó chỉ biết cúi mặt không muốn tiếp xúc, cái cảm giác này giải tỏa nhớ thương nhưng vẫn ngại ngùng vương vấn, nam nhân này tại sao lại mang dáng vẻ lãnh khốc nhưng lôi cuốn như vậy, có bao giờ cô phải đối diện với gương mặt này đâu, lúc trước ngập trong bóng tối cảm giác không phải loay hoay như bây giờ, tim cô loạn nhịp vì nỗi niềm khó tả, kiểu nhìn sâu sắc này có phải muốn thách thức sự kiên trì của người khác, hắn ở trước mặt cô nhìn ngó như vậy thân người còn ướt sũng vì mưa có biết tim cô đau nhiều lắm, dù có trải qua bao nhiêu sóng gió thì tình cảm vẫn không bị xô bồ vơi đi, cô không thể đối diện được nữa cô muốn rời đi, nhưng đó là suy nghĩ mà thôi còn trái tim thì lại liên hồi thao thức, khiến cho cô không tự chủ với lấy cái khăn lau trên chỗ ngực áo sơ mi ướt, một hành động mà vô thức sinh ra_"ưm"...Ảnh Thuần Vương nắm lấy cổ tay mềm, tay còn lại ôm eo cô giữ chặt, hắn nhớ cánh môi mỏng manh thật mềm, gương mặt đẹp lãnh khốc nghiên về một phía, khóe môi mở ra mút lấy dư vị nhớ thương ở vùng môi màu đỏ, hắn nhớ hắn muốn chiếm giữ môi hôn này bằng cái đẩy lưỡi sâu sắc, mút nhẹ cánh hồng quyến rũ, cái lưỡi đi sâu trong miệng ấm, hai làng môi quấn lấy nhau bày tỏ nhớ thương, Hàm Vi rơi nước mắt không nói một lời nào cô tự động ôm lấy vùng hông nam tính giữ chặt, thả trôi cảm xúc theo cuộc tình nồng nàn, hắn ôm đầu cô, luồng tay vào mái tóc có mùi hương gây nghiện, nếu không phải là cô thì cuộc đời này không còn ý nghĩa, qua bao sóng gió hắn muốn hôn cô thật sâu thật lâu, gội rửa những hận thù đau đớn mà cô từng mangHắn ôm cô đẩy lùi về phía giường lớn, tay vội tắt đèn, chân gấp gáp đá cửa đóng lại, tay hắn vội vàng với những cúc áo mỏng manh, cảm thấy quá bất tiện hắn phải xé gấp chúng ra tha thiết chiếm giữ cơ thể quen thuộc, Hàm Vi không phản khán cô bỏ qua tất cả chỉ muốn tựa vào người đàng ông mình yêu, cô cũng vội vã trên cúc áo của hắn, mặc kệ lý trí ngượng ngùng, mấy ngón tay thon bóp chặt vùng cơ bắp rộng ở ngực hắnHắn đẩy cô xuống giường, khóe môi dừng lại buông cánh môi mọng đỏ ướt át vì hắn trao tình, đôi mắt thâm sâu nhìn cô mãnh liệt, cô cắn môi hàng mi khẽ chớp đáp trả ánh mắt đang nhìn mình đắm say, trái tim trong lòng ngực đập mạnh quá đỗi, hắn nhìn nét thanh xuân ửng đỏ trêm hai gò má ngọt ngào, chỉ là cái chớp mắt khẽ cũng làm cho cõi lòng băng giá này tan rã, không thể cứ mãi nhìn cô như vậy hắn cúi người tìm môi cô lần nữa, cô cảm nhận hơi thở nóng bỏng mạnh mẽ thật quen thuộc, nam nhân đang ngự trị mình cô chỉ ước cả đời có thể ở bên, khi hắn xé rách váy cô kéo xuống, cũng là lúc cô dò tìm cúc quần của hắn cởi ra, không biết từ bao giờ sự bạo dạng lại có thừa chỉ biết cô và hắn đều nhớ nhau đến điên dại, cũng không rõ mình đã làm ra những việc xấu hổ gì, hôm nay lại là một đêm mưa bão ầm đùng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương