Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 93: Triệu Hoán (3)



"Đúng rồi, người thường có thể nhìn thấy năng lực quái lạ này, nếu chúng ta không kịp thời ra tay, rất có thể chuyện sẽ bị lộ ra ngoài." Trần Hàng đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

"Không sao cả. Thực ra chỉ cần tôi bằng lòng, năng lực quái lạ sẽ chỉ phát huy trên một quy mô nhỏ, sẽ không bị người ta phát hiện ra đâu." Độc Sa cười nói.

"Sẽ không gây ra phiền phức gì kinh động đến các quan chức cấp trên chứ?" Trần Hàng tiếp tục hỏi.

"Không sao đâu, trước đây thì có lẽ, nhưng bây giờ..." Không biết Độc Sa nhớ đến điều gì mà nụ cười trên mặt từ từ biến mất.

"Sáng sớm ngày mai, quả trứng này có thể nở rồi. Chẳng qua, nếu ông muốn, tôi có thể đẩy nhanh tốc độ cho nó." Hắn khôi phục lại nét cười lạnh nhạt trên gương mặt: "Dù sao tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để chờ lâu như thế."

"Nếu như không gây ảnh hưởng đến hiệu quả, vậy phải phiền cậu rồi." Hai mắt Trần Hàng rực sáng. Hiện giờ, từng giây từng phút trôi qua đều khiến ông ta thấy mình như bị giày vò, hành hạ.

"Được thôi." Độc Sa cười rồi giơ tay về phía quả trứng chim màu lam nằm phía xa, các đầu ngón tay cong lại.

Một đợt ánh sáng hồng hồng bay ra từ các ngón tay gã, nhanh chóng chui vào bên trong quả trứng.

Rắc rắc.

Một đường rạn nứt đột ngột xuất hiện trên vỏ trứng chim. Sắc mặt Trần Hàng vui hẳn lên. Ông ta nhanh chóng dùng điện thoại di động gọi cho thuộc hạ chuẩn bị xe cẩn thận.

Ông ta không biết thứ này có thể dẫn bọn họ đi tới đâu, nhưng nếu lỡ như là chỗ nào đó xa xôi thì lái xe đi vẫn tiện lợi hơn nhiều.

"Ra đây." Độc Sa đột nhiên cất tiếng nói.

Vụt!

Trong nháy mắt, một cái bóng xanh lao vút ra từ quả trứng chim, mạng nhện bám đầy trong căn phòng cũng bị tác động, bay hết cả lên. Vô số sợi tơ nhện như chim vội vàng về tổ, lập tức từ bốn phương tám hương bay vụt trở lại bao phủ lên bóng xanh kia.

"Đuổi theo nó đi!" Độc Sa bất ngờ thốt lên.

Nhóm người Trần Hàng đều thấy rõ ràng bóng xanh chao liệng rồi đậu trên vai Độc Sa, dần hiện ra cơ thể. Đó là một con chim nhỏ toàn thân chỉ có một màu xanh.

Con chim này nhìn qua thì không biết thuộc giống nào nhưng hai con mắt đen thui của nó khiến người ta có cảm giác ngộp thở, trái tim như bị bóp nghẹt. Độc Sa trêu đùa con chim xanh để nó bay lên cao, sau đó mở cửa bước ra ngoài. Đám người phía sau nhanh chóng đuổi theo.

...

...

Buổi chiều, sau khi tan học, Lâm Thịnh về đến nhà. Bởi vì sau khi triệu hoán cậu đã thu nạp được một tên tay sai mạnh khỏe nên tâm trạng vô cùng thoải mái. Cậu chủ động vào bếp giúp cha mẹ rửa rau, nấu cơm, bày mâm, rửa bát...

Ngày thường, cậu vẫn chờ cơm nước xong xuôi mới ra ăn, hôm nay lại đột nhiên chủ động như vậy khiến cha cậu Lâm Chu Niên cực kỳ bất ngờ.

"Thằng nhóc, con siêng năng như thế từ khi nào vậy?" Một tay ông cầm cây lau nhà, dọn dẹp vệ sinh sau khi nấu cơm.

"Hôm nay con rảnh rỗi không có việc gì làm, với cả thấy nhị vị phụ huynh vất vả quá nên con ra giúp một tay không được hay sao ạ?" Lâm Thịnh cười, đáp.

"Muốn giúp thì phải làm hằng ngày mới được."

"Thế thì thôi. Con trai cha sắp tới sẽ thi đại học, thời gian là vàng là bạc đấy." Lâm Thịnh cười đáp.

Thực ra, tâm trạng thoải mái này còn đến từ một chuyện khác nữa. Cậu đột nhiên phát hiện, Khiên Thánh Tàn Bạo có một pháp thuật rất tốt - Điều tra tình báo từ khoảng cách xa.

Bởi vì Khiên Thánh Tào Bạo có thể tồn tại dưới dạng hư thể nên cậu đã làm một thử nghiệm đơn giản, chứng minh được con người quả thực không thấy được dạng hư thể này. Hơn nữa, sau khi hoàn thành việc ký kết khế ước, Khiên Thánh Tào Bạo đã chủ động gửi một phần hình ảnh ký ức vào trong đầu cậu. Vậy nên, gã không khác là bao một chiếc còi báo động trong phạm vi lớn với cự ly xa.

Chỉ cần bốn phía xuất hiện động tĩnh gì, Lâm Thịnh từng giây từng phút đều có thể nắm rõ như lòng bàn tay.

Nếu như đem ra so sánh thì đúng là quạ đen kém hơn thật, cho nên nó chỉ có thể làm trinh sát hạng hai, túc trực canh gác ngay bên cạnh Lâm Thịnh.

"Được rồi, con đem đống bát đũa đi rửa trước đã." Cậu đi đến bồn rửa bát, bắt đầu rửa với những động tác gượng gạo.

Lâm Chu Niên đứng sau lưng cậu, im lặng lắc đầu. Vừa mở vòi nước, Lâm Thịnh bỗng thấy hơi chấn động. Trong đầu cậu nhanh chóng hiện lên một đoạn hình ảnh gửi tới từ Khiên Thánh Tàn Bạo.

Nụ cười vốn thoải mái trên mặt cậu từ từ biến mất, thay vào đó là sự suy tư và nặng nề. Đây là lần đầu tiên Khiên Thánh Tàn Bạo đi tuần tra, nhưng đã nhanh chóng nhận thấy một loại năng lực siêu phàm đang tiếp cận khu dân cư Huệ Lý An. Đó chính là khu dân cư nhỏ nơi Lâm Thịnh đang ở.

Khiên Thánh Tàn Bạo vốn đã có nền tảng chiến đấu nên lập tức truyền hình ảnh đến chỗ Lâm Thịnh trước.

"Chuyện gì đang xảy ra thế??? Thứ gì đang hướng thẳng đến đây?" Lâm Thịnh nhắm mắt lại, cẩn thận kiểm tra.

Hình ảnh được truyền tới là khung cảnh trên con đường cách khu dân cư Huệ Lý An chưa tới hai cây số. Một đoàn xe ôtô con màu đen nối đuôi nhau xếp thành một hàng dọc ngay ngắn đang hướng thẳng đến nơi này.

Điều khiến Lâm Thịnh đặc biệt chú ý trong khung hình là một con chim toàn thân chỉ có một màu lam nhạt đang vỗ cánh bay lượn giữa không trung, đi phía trước đoàn xe. Trên người nó có một luồng sóng nhỏ, hình như là một sinh vật siêu phàm, lúc này có vẻ như nó đang là người dẫn đường cho đoàn xe tiến lên phía trước.

Đôi tay rửa bát của Lâm Thịnh đột ngột dừng lại, cậu đứng bật dậy.

"Cha, con có việc cần ra ngoài một lúc."

"Rửa bát xong rồi hẵng đi!" Lâm Chu Niên mắng.

Có điều, Lâm Thịnh đã nhanh chóng tắt vòi nước, nghiêng người lách qua ông.

"Con có việc đột xuất, con đi rồi về ngay!" Lâm Thịnh càng nghĩ càng cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.

Đoàn xe kia đang chạy thẳng đến chỗ khu dân cư của cậu. Cậu phải đi xem thử, rốt cuộc có phải đối phương tới tìm cậu gây phiền phức gì hay không. Nếu như thực sự đúng là thế, vậy cậu cũng phải nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.

...

...

Hơn một trăm tay súng với các bao đạn không đồng đều đang ngồi trong đoàn xe, cùng nhau chạy thẳng đến khu dân cư nơi Lâm Thịnh đang sống.

Trần Hàng ngồi ngay ngắn trong chiếc xe limousine giữa đoàn, nét mặt vô cùng bình tĩnh. Ông ta biết rất rõ, nếu lần này không thành công vậy chỉ còn một con đường chết mà thôi. Ông ta đã hạ quyết tâm và chuẩn bị tâm lý hết rồi.

"Con trai, cha sẽ báo thù cho con." Trần Hàng cúi đầu nắm chặt tay, lời thốt ra vừa như câu tự lẩm bẩm, vừa như để tiếp thêm cho mình niềm tin và sự kiên định.

Độc Sa ngồi đối diện lão, hai tay gã đeo một đôi găng kim loại màu đỏ sậm. Sau khi quan sát trạng thái của Trần Hàng, trong mắt gã không khỏi ánh lên một tia khen ngợi.

"Con chim xanh kia được hình thành bởi một loại năng lực quái dị nào đó ngưng tụ lại, một loại năng lực mà tôi đã từng chứng kiến. Ông yên tâm, nó sinh ra để thực hiện nhiệm vụ truy lùng tung tích. Từ lúc bắt đầu truy lùng đến giờ, đối phương không hề có một biểu hiện gì thuộc về năng lực quái dị cả. Bởi vậy, bọn chúng chết chắc rồi." Độc Sa bình thản, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Gã đã giết quá nhiều người, con số ấy lớn đến mức gã cũng khó lòng nhớ hết, thậm chí mỗi đêm gã đang ngủ cũng có thể nghe được tiếng than khóc từ vô số người cụt đầu cụt chi máu me đầm đìa. Bọn họ điên cuồng, nỗ lực, cố sống cố chết muốn lôi kéo gã rơi xuống bờ vực sâu thẳm. Nhưng gã không hề thấy run sợ. Đó là một cuộc đấu về mặt ý chí.

Bởi vậy gã luôn có ấn tượng tốt với kẻ có ý chí mạnh mẽ. Gã từng cho rằng Trần Hàng chỉ là một lão già yếu ớt, nhưng bây giờ có lẽ gã đã thấy được chút gì đó sáng sủa trong con người ông ta.

"Tôi muốn mọi chuyện đều hoàn hảo, tuyệt đối không được xảy ra chút sai sót nào." Trần Hàng cúi đầu, nói.

"Có tôi ở đây, tức là đã hoàn hảo rồi." Độc Sa bình tĩnh đáp lại.

"Nhưng chúng ta không thể chắc chắn rằng bọn chúng sẽ không trốn đi..." Trần Hàng còn chưa nói hết câu thì đã thấy gương mặt Độc Sa đột ngột biến sắc. Gã đột nhiên túm lấy vai ông ta.

Hai người đụng nát cửa sổ xe, bay thẳng ra ngoài.

Rầm!!

Cú va chạm quá mạnh khiến Trần Hàng đau ê ẩm mình mẩy.

Ông ta còn chưa kịp hỏi han câu gì thì đã thấy chiếc xe mình vừa ngồi bị người ta ném thẳng lên trời giống như một món đồ chơi.

"Tấn công!!"

"Giẫm lên!!"

"Khiên Thánh!!!"

Trong nháy mắt, ông ta có cảm giác như có ai đó đang gào thét ầm ĩ, nhưng đó lại là một loại ngôn ngữ mà ông ta không biết.

Một chiến sĩ mặc bộ giáp trắng cao đến ba mét giống như chiếc xe tăng bằng sắt khổng lồ lừng lững đang bước từng bước mạnh mẽ, mỗi bước đều để lại những vết rạn to như mạng nhện chằng chịt.

Chiến sĩ gầm gừ lao thẳng đến trước đoàn xe như con thú dữ hung tàn.

Ầm ầm!!!

Ba chiếc xe liên tiếp bị ném văng ra ngoài, lăn lông lốc như những khúc gỗ nhỏ.

- --
Chương trước Chương tiếp
Loading...