Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 98: Thu Hoạch (2)
Mặc dù thời gian trong giấc mơ trôi chậm hơn thời gian ở hiện thực, thế nhưng cũng có giới hạn. Lâm Thịnh cố tìm ra kỹ xảo để vận dụng Thánh lực, nhưng thật bó tay là trong tất cả tài liệu đều thống nhất ghi giai đoạn hiện tại của cậu là kỳ tích lũy cơ bản. Tại giai đoạn này, Thánh lực cũng không có kỹ xảo vận dụng nào cả, bởi vì hạt giống Thánh lực còn chưa thể sản xuất ra Thánh lực có thể di chuyển, cho nên không có cách nào sử dụng, chỉ có thể chờ đợi nó tích lũy. Đương nhiên, nếu như may mắn thì cũng có thể lợi dụng để sản sinh ra một ít Thánh lực. Thế nhưng đó là việc sản xuất tất cả lực lượng của hạt giống Thánh lực sau khi đã gom góp được một thời gian, cũng không phải là khả năng trời phú gì cả. Chẳng khác nào kiếm củi ba năm đốt hết trong vòng một giờ. Chiến sĩ Thánh điện cấp ba, ngoài việc có thêm Thánh lực để tăng cường thể chất và sức mạnh của mình ra thì vẫn phải dựa vào Hôi Ấn mà chiến đấu. Thánh lực tại giai đoạn này cần được tích lũy với mục đích là để tăng thể chất và sức mạnh. Mà năng lực của Hôi Ấn Nộ Hống, theo như những tin tức trong ký ức thì Lâm Thịnh biết được nó có thể tạo nên sóng âm khi gầm thét làm cho kẻ địch sợ hãi trong một thời gian ngắn, hiệu quả là gây choáng cho kẻ địch giống như đánh một đòn phủ đầu. Nếu như tu luyện tới cảnh giới cao nhất, thậm chí có thể dùng sóng âm giết chết kẻ yếu nữa. "Như thế không phải là gào lên lúc đánh nhau à?" Hôi Ấn này, từ minh tưởng tới khi hình thành năng lực cần một thời gian khá dài. Lúc trước, để hình thành năng lực của viên Hôi Ấn đầu tiên thì cậu cũng phải minh tưởng rất nhiều ngày. Cho nên cũng đừng mong có thể sử dụng năng lực này trong ngày một ngày hai. Cậu không thử minh tưởng nữa mà bắt đầu kiểm tra tình trạng hiện tại của mình. Áo giáp xem như hoàn chỉnh, trong tay chỉ có một tấm khiên gỗ, không có vũ khí. Muốn ra ngoài chiến đấu với thiên sứ màu xám thì vẫn còn kém nhiều. Còn về việc triệu hoán Khiên Thánh Tàn Bạo, cậu nhanh chóng kiểm tra nhưng lại không thấy có phản ứng gì, tức là cậu không thể triệu hoán trong giấc mộng. Cảm giác này tựa như là vật triệu hoán ở trong ngực cậu không hề tồn tại vậy. "Xem ra vẫn phải dựa vào chính mình thôi." Lâm Thịnh không chờ ở đây lâu, cậu cần ra ngoài thử nghiệm về suy đoán mà trước đó cậu đã hoài nghi. "Mình đã thức tỉnh Thánh lực, thể chất mạnh hơn khi trước, mà bây giờ có tấm khiên che chắn nữa, cũng có thể tới thử đọ sức với thiên sứ xám kia, xem xem có cơ hội giết chết nó hay không!" Lâm Thịnh vẫn còn nhớ rõ tốc độ và sức mạnh vượt quá tưởng tượng của thiên sứ xám. Nó đã đánh bay thanh kiếm duy nhất của cậu. Cậu cầm theo khiên gỗ, chầm chậm đi tới cửa phòng ngủ. Trên cửa vẫn còn y nguyên lỗ thủng mà trước đó cậu đã chui vào. Phòng khách ở bên ngoài vẫn tràn ngập ánh sáng, ánh nắng từ cửa sổ gần đó chiếu rọi cả căn phòng. Lâm Thịnh ghé đầu lại gần lỗ thủng để quan sát bên ngoài. "Nơi này cũng có ngày đêm luân phiên sao?" Lâm Thịnh chỉ hơi suy nghĩ rồi lại tiếp tục điều tra xem thiên sứ xám ở đâu. Cột đá quái dị vẫn đứng lẳng lặng ở nơi đó. Trên cột đá chính là thiên sứ xám đã quay về với tư thế cũ. Nó vẫn y hệt như lần đầu Lâm Thịnh gặp phải: Một tay cầm khiên, một tay cầm giáo, hai cánh mở rộng, không hề nhúc nhích. Lâm Thịnh ngồi xổm ngay trước lỗ thủng, nghiêng đầu suy tư. "Xét về tốc độ và sức mạnh thì bây giờ chắc chắn mình chẳng thể thắng nổi. Mặc dù mình đã đột phá tới cấp ba và thức tỉnh Thánh lực, nhưng Thánh lực cũng chẳng thể giúp cơ thể mạnh hơn ngay được mà cần một quá trình khá dài. Trong khoảng thời gian ngắn tốc độ và sức mạnh của mình cũng không khá hơn so với trước lúc đột phá là bao." Sau khi suy nghĩ thì cậu rút ra kết luận là mình vẫn không đánh thắng được. "Phải dùng trí thôi." Lâm Thịnh chưa bao giờ e ngại khiêu chiến cả, cũng giống như kiếp trước mỗi lần cậu đối mặt với một văn bản được viết bằng ngôn ngữ cổ đại mà cậu không hiểu chút nào. Không có Baidu*, không có từ điển, cậu chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, so sánh từng li từng tí giữa các chữ viết và hình vẽ cùng với kết cấu ngôn ngữ để tìm hiểu ý nghĩa của chúng. (*) Baidu là một trang web tìm kiếm của Trung Quốc có chức năng như Google. Khoảng thời gian buồn tẻ chán ngắt đến vậy mà mình còn có thể kiên trì được, huống chi là hiện tại? Sau một hồi suy tính trước sau, cuối cùng cậu cũng nghĩ ra một cách. Cậu cầm khiên và từ từ ngồi xuống, canh sao cho cơ thể mình đối diện ngay với lỗ thủng trên cửa. Sau đó... Vèo. Cậu bỗng lao về phía trước, chui qua lỗ thủng, chạy như bay vào trong phòng khách. Rắc... Thiên sứ xám rung lên rồi nhanh chóng cử động. Thế nhưng Lâm Thịnh còn nhanh hơn, cậu lăn trên mặt đất, nhặt lấy thanh kiếm lớn của mình rồi hất mạnh lên trên. Thanh kiếm xoay tròn trên không, nhờ động năng lớn mà nó xoay tít như cánh quạt, sau đó đập mạnh vào ngực thiên sứ xám. Lâm Thịnh cũng không quan sát kết quả như nào mà quay ngoắt người lại, bổ nhào về phòng qua lỗ thủng trên cửa. Lúc ấy, thiên sứ xám vừa mới cử động, còn chưa kịp phản ứng đã bị thanh kiếm to lớn đập trúng ngực. Uỳnh. Một vài hòn đá nhỏ vụn rơi xuống từ trên người nó. Trên ngực thiên sứ xám xuất hiện một lỗ thủng nhỏ cỡ hạt đào, thế nhưng nó không có chút phản ứng nào. Sau khi thấy Lâm Thịnh trở lại căn phòng kia thì động tác của nó cũng dừng lại, quay về cột đá và đứng yên. Một lát sau, thiên sứ xám lại trở về tư thế cũ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Mà thanh kiếm kia thì bị bắn ngược ra, đập lên tường, quăng quật một hồi mới rơi xuống tại một vị trí cách Lâm Thịnh khoảng mười mét. Tất cả mọi thứ lại trở về vẻ yên ắng ban đầu. Bên kia lỗ thủng, Lâm Thịnh vẫn rất bình tĩnh. "Có thể thực hiện! Thật không ngờ là lại có hiệu quả." Qua lỗ thủng trên cửa, cậu cũng có thể thấy được chỗ bị kiếm đâm vào, vỡ ra trên ngực thiên sứ xám. "Chỉ là góc độ ném chưa được kiểm soát tốt, kiếm bay khá xa..." Lâm Thịnh nhìn xung quanh, ở đây cũng không có vũ khí nào khác nên cậu chỉ có cách đi lấy lại thanh kiếm kia mà thôi. "Thử một lần nữa!" Sau khi nghỉ ngơi xong, cậu điều chỉnh trạng thái của mình rồi lại chui qua lỗ thủng. Lần này cậu còn tính toán cả thời gian khởi động của thiên sứ xám. Cậu lăn liên tiếp hai vòng, cầm lại thanh kiếm rồi trở về lỗ thủng, cả quá trình cũng chỉ tốn khoảng bốn giây. Mà thời gian khởi động của thiên sứ xám là khoảng ba giây. Bởi vì không có đồng hồ, cho nên cậu không quá dám chắc về độ chính xác, nhưng chắc cũng chỉ trong tầm đấy. Vèo! Lâm Thịnh chui lại vào trong lỗ thủng, cầm chặt thanh kiếm trong tay. Lần trước là bởi vì cậu còn chưa quen với địa hình xung quanh, còn bây giờ thì khác rồi, hành động của cậu rất trơn tru, không có bất kỳ trở ngại nào. "Tiếp tục!" Lâm Thịnh lại lăn ra ngoài lần nữa. Uỳnh! Thanh kiếm to lớn bay ra, đập vỡ một bộ phận khác rồi bật trở lại mặt đất. Lâm Thịnh chạy trở về, sau đó lại lăn ra ngoài và nhặt thanh kiếm về. Cậu cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, động tác càng ngày càng nhanh nhẹn, mà cậu cũng dần quen thuộc hơn với cách khởi động của thiên sứ xám. Thời gian trôi qua... Trên người thiên sứ xám xuất hiện rất nhiều vết lõm và sứt mẻ, to có nhỏ có. Vết lõm trên ngực nó là nhiều nhất, sau đó là cánh. Ban đầu Lâm Thịnh chủ yếu định làm như vậy đến khi nào giết chết được thiên sứ xám mới thôi, thế nhưng sau đó cậu lại thấy lớp đá ở ngực nó quá dày, cho nên cậu mới quyết định đập vỡ cánh trước. Chỉ cần thiên sứ xám không thể bay, vậy thời gian dành cho cậu sẽ càng nhiều hơn. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua. Thanh kiếm to lớn cứ được quăng ra ra, được nhặt về, lại được quăng ra, lại được nhặt về. Lâm Thịnh cảm giác chính mình đã chết lặng, mà cánh tay bởi vì dùng hết toàn lực nên cũng bắt đầu đau buốt. Ở bên kia, thiên sứ xám chịu đựng mãi cho tới lần thứ năm mươi bảy. Cuối cùng, nó cũng không gượng được nữa. Lồng ngực nó chi chít vết nứt tựa như một món đồ sứ sắp vỡ vụn, hai cánh cũng đã bị đập đến mức đứt hết, vỡ thành từng tảng đá vương vãi trên mặt đất. Cánh tay phải của nó bị đập gãy, hai chân cũng biến mất rồ i. Tuy nhiên Lâm Thịnh cũng không dự định xông ra chiến đấu chính diện, mà cậu tiếp tục lặp lại hành động khi trước thêm khoảng mười lần nữa. Uỳnh! Một tiếng vang trầm đục truyền ra. Cuối cùng thiên sứ xám cũng ngã xuống đất một cách vô cùng uất ức, đầu và thân mỗi thứ một nơi, vỡ tan thành vô số hòn đá. Mặc dù trước khi chết, sắc mặt của nó vẫn không hề thay đổi, tựa như nó không có chút cảm giác đau đớn nào cả. Thế nhưng Lâm Thịnh vẫn cảm thấy buồn đau thay cho nó. Nó đường đường là một cỗ máy giết chóc cực kỳ hung tàn, nếu như có người điều khiển thì kể cả mười Lâm Thịnh cũng không thể làm gì nó. Người ta chỉ đứng đấy cho cậu đập, thế mà cậu đập hơn sáu mươi lần mới chết, mỗi lần đập còn đều dùng toàn bộ sức lực nữa chứ. "Đáng tiếc..." Sau khoảng hai phút chờ đợi, một luồng sáng đen bỗng nhiên bay tới, lao về phía ngực Lâm Thịnh. A... Cậu nhíu mày, đặt tay lên trán. "Lần này đơn giản hơn, chỉ có ký ức của chiến đấu và cách bay lượn." Sau khi xem xét xong, cậu phát hiện là hình như thiên sứ xám vốn là một con chim có tốc độ bay rất nhanh. Tất cả những mảnh vụn ký ức của nó chỉ toàn là quãng thời gian bay qua núi tuyết, biển, rừng cây... Còn về phần trí tuệ thì hoàn toàn không có. "Được rồi, dù sao có cũng còn hơn không." Lâm Thịnh nghênh ngang chui qua lỗ thủng để ra ngoài, đi tới cạnh đống đá vụn của thiên sứ xám. Cậu ngồi xổm xuống, lục lọi trên người nó một lúc, thế nhưng chỉ có toàn mấy cục đá màu xám chứ chẳng có gì đặc biệt cả. Bộ phận lõi hay cơ quan điều khiển trong truyền thuyết gì đó đều không có.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương